Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 105: Lúc mặc quần áo với không mặc quần áo hoàn toàn là hai người khác nhau (H)




Editor: Dĩm

Hà Trạch Thành nhanh chóng nhìn lại, đôi mắt hoa đào dịu dàng của hắn lập tức lạnh thuấ xương, Lâm Ấm nhân cơ hội rút tay về, dựa vào gốc cây phía sau, lạnh lùng trừng mắt.

Hai người liếc nhau, đồng thời không phát ra tiếng, tiếng giẫm lên cành cây càng ngày càng xa, hản là đã đi rồi.

Hắn cười khẽ che chắn cô bên gốc cây: “Bảo bối nói xem, nếu chúng ta bị phát hiện, em có cao trào hơn không?”

Lâm Ấm kéo kéo khóe miệng đột nhiên tiến tới ôm lấy cổ hắn, ngón trỏ duỗi ra nâng nâng cằm hắn lên, cười khiêu khích.

“Hiện tại muốn thao bây giờ sao?”

“Muốn!” Hắn rất muốn, vùi đầu vào giữa cổ cô không ngừng cọ xát, tiếng thở gấp cùng nùi hương cơ thể lan tỏa quanh chóp mũi, tham luyến đến cực điểm.

Bàn tay chậm rãi di chuyển xuống bên dưới, cuối cùng cũng nắm lấy đồ vật của hắn.

Cúi đầu nhìn xuống, thấy cô bắt đầu đem tay cởi thắt lưng, nhìn hắn cười khanh khách, dụ hoặc liếm môi dưới, cánh môi anh đào đỏ mọng quyến rũ khiến người ta muốn hôn điên cuồng.

Nụ hôn sâu khiến cô thở không ra hơi, xoa xoa đồ vật trong tay, cùng với âm thanh từ tính của hắn cứ văng vẳng bên tai.

"Bảo bối, em muốn được tôi làm như vậy sao? Em không thể tách rời khổi tôi sao? Thân thể của em là của tôi, có phải đã sớm không thể tách rời đúng không?"

Cô đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay run rẩy mở miệng ngậm lấy đồ vật của hắn.

"A ..." Người phía trên thoải mái thở dài một hơi, một tay chống đỡ thân cây, không nhịn được muốn tiến vào trong miệng cô sâu hơn.

"Bảo bối, không phải vừa mới nói không muốn sao? Sao bây giờ lại chủ động như vậy? Phía dưới ướt rồi đúng không, chờ tôi chọc vào hả!"

Cô dùng sức mút mạnh, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nghe hắn nói, cũng không ảnh hưởng đến động tác trên tay của cô, nhào nặn tinh hoàn trong tay, thủ pháp thuần thục đều do hắn bồi dưỡng.

"A, thật thoải mái, vào sâu hơn đi! Vào đi, vào sâu hơn nữa!"

Miệng cô rời khỏi thứ đó của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn cười: "Không, hôm nay không muốn chọc vào sâu vào cổ họng."

Sự kìm nén của hắn đã đến giới hạn, ôm lấy cô dựa vào thân cây, gấp gáp nói: "Vậy thì dùng phía dưới của em đi! Được không bảo bối, dục vọng là do em khiêu khích cần em giải quyết, tôi rất khó chịu!"

Cũng không biết là tên ngu xuẩn nào động dục trước.

Không nghe thấy lời từ chối, Hà Trạch Thành nhanh chóng cởi quần của cô, tách hai chân cô ra, nâng eo cô lên, chạm vào hoa huyệt ẩm ướt, cười vui vẻ.

"Bảo bối, tôi biết em rất thoải mái, nhìn em ướt đến như vậy rồi, chỉ nghĩ muốn tôi thao sao? Bên dưới còn chảy ra rất nhiều nước."

Ngón tay của hắn vừa đút vào bên trong, dễ dàng trực tiếp nhét vào, trong lòng vui mừng khôn xiết, nóng lòng muốn đem gậy thịt nhét vào trong!

Chịu đựng hồi lâu cuối cùng cũng kêu lên.

"Ừ! Chậm ... Chậm một chút, sẽ chết! Ừm ... Ha."

"Bảo bối, không thể chậm! Ở bên trong em rất ấm, tôi chỉ muốn cắm chết em! Không phải em cũng rất thoải mái sao? Hả?”

Cô không đáp, chỉ ôm vai hắn, không ngừng thở dốc.

Hà Trạch Thành rút ra rồi nhanh chóng lật người cô lại rồi nhét vào.

Lâm Ấm chỉ có thể bám chặt vào thân cây, vểnh mông phối hợp với động tác của hắn tiến công, tùy ý để hắn thao hung bạo, còn kiễng chân gào thét, tiếng bạch bạch vang vọng bên tai.

Cô không dám kêu lớn tiếng, vì sợ có người đi qua đây, khó khăn nhẫn nại, thậm chí còn cắn vào mu bàn tay.

Người phía sau chú ý đến động tác của cô, kéo tay cô ra, thay vào đó là tay của hắn.

"Bảo bối, cắn tôi! Tay của em quá mềm, không chịu được cắn, tôi không sợ đau!"

Lâm Ấm cũng không e ngại mà cắn mạnh, giống như trả thù, dùng sức cắn, cố gắng cắn xé da thịt của hắn.

Thấy mu bàn tay rộng lớn của hắn đã bắt đầu rỉ máu, mạch máu bầm tím hiện rõ dấu răng, hắn không cảm giác được đau đớn, cũng không né tránh.

“A!” Rốt cục không nhịn được hét lên một tiếng, dâm thủy tràn ngập từ hạ thể phun ra, người phía sau thao mạnh hơn, khiến hắn thoải mái thở dài.

"Bảo bối! Tôi biết em đang rất sảng, nhanh, chờ tôi bắn! Hôm nay muốn bắn vào hay muốn ăn, hả?"

Cô vô lực bắt lấy thân cây nhìn bụng nhỏ bị nhét đến căng phồng, cắn răng nói: "Ăn ..."

Hắn hưng phấn đến đỏ mắt, bưng mặt cô hung hăng hôn thật mạnh, tốc độ cũng không ngừng, đầu lưỡi dây dưa quấn quýt, cùng với tiếng nước bọt giao triền khiến toàn thân vui thích.

Ở thời khắc cuối cùng, hắn rút ra đẩy đầu cô xuống, đem gậy thịt khổng lồ nhét vào trong miệng cô, trực tiếp xâm nhập qua cổ họng, bắn vào nơi sâu nhất, ngửa đầu thoải mái, tươi cười thảo mãn.

“Bảo bối, em quả là bảo bối!”

Cô thậm chí còn không kịp nuốt xuống, cho đến khi hắn xuất tinh xong, cô mới đẩy hắn ra, quay đầu đi, ho sặc sụa.

Hà Trạch Thành phát tiết xong, mặc quần vào ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng cô, hoàn toàn không còn tư thế động dục mất lí trí như vừa rồi, đúng là lúc mặc quần áo với không mặc quần áo hoàn toàn là hai người khác nhau.

Hắn bế cô lên, mặc quần vào rồi tiếp tục đè cô vào thân cây, cúi xuống ôm mặt, dùng miệng tấn công điên cuồng.

Lâm Ấm cảm thấy ghê tởm, tên ngu xuẩn này lại không ngại nước miếng của cô, biến thái ghê tởm.