Một Giây Thành Thiên Vương

Chương 40: Người đại diện nổi giận




Tiêu Niếp Niếp giận cực, hận không thể cứ thế chửi ầm lên cho luyện thay và Tôi đến để đả tương du một trận, chỉ tiếc hai bên ngăn cách bởi máy tính, dù giờ cô có mắng thế nào cũng chưa chắc đối phương đã nghe được.

[Mật ngữ] Tiêu Niếp Niếp: Tiền bồi thường? Anh nghĩ anh là ai, cũng chỉ là con chó của người khác thôi, có giỏi thì bảo chính chủ ra nói chuyện!

Ngược lại với Tiêu Niếp Niếp, cậu trợ lý tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, cậu theo Thẩm Tuất đã nhiều năm, tuy rằng không có năng lực ngoại giao như các trợ lý khác, nhưng có thể được Thẩm đại Thiên vương thuê làm trợ lý riêng, còn kéo dài đến tận bây giờ, nếu tính cách không đủ nhẫn nại thì khó mà làm được.

[Mật ngữ] Tô Nhị cậu mới nhị: Ặc, cô nương đừng nói khó nghe thế, tôi biết lời ông chủ tôi nói rất dễ làm người ta tổn thương, nhưng tôi cũng chỉ có thể nói vậy thôi

Một đống tức giận trút xuống túi hơi cũng chẳng hề hấn gì, huống chi cái vị trợ lý này của nhà Thẩm Tuất cũng chưa bao giờ quan tâm cái nhìn của người khác đối với mình. Đối với cậu ta mà nói, chuyện quan trọng nhất cũng chỉ là giúp Thẩm Tuất xử lí chuyện trong trò chơi, sau đó ngoan ngoãn ở nhà chờ tiền lương hàng tháng là được.

Nói đùa, cậu dù gì cũng kí hợp đồng làm trợ lý cho Thẩm Tuất, cũng không phải luyện thay bình thường, giá trị con người để ngay đó, việc gì cậu phải chấp nhặt bọn người trong trò chơi chứ!

Có cậu trợ lý của Thẩm Tuất ngăn cản, Tiêu Niếp Niếp cũng không biết nên tìm anh mắng chửi như thế nào, hận không thể xé vị luyện thay cực nhây kia ra thành từng mảnh, nhưng giận là giận thế, nhưng sự thật rành rành ra đó cô ta cũng không làm gì được. Vị sư phụ này là tự cô bám lấy, đại thần cũng làm hết trách nhiệm của một sư phụ, redwings người chơi khác liều mạng tích tiền để đập lên cũng thoải mái cho cô trong một đêm, tặng trang bị cũng rất hào phóng. Chẳng qua là người ta không muốn làm tình duyên với cô thôi, so với phí chia tay của một cặp tình nhân bình thường thì giá trị của trang bị này cũng rất xa xỉ rồi, cô còn đòi gì nữa?

Đi đến kết cục bây giờ, muốn trách cũng phải trách lúc đó cô nói năng quá độc miệng, mà hơn hết, người Tiêu Niếp Niếp đụng phải lại là một Đại tương du khác hẳn với những người chơi nam khác cô từng quen.

Tiêu Niếp Niếp bị cậu luyện thay nói đến nghẹn một hơi, ngậm vào thì đắng, mà phun thì không phun ra được, khó chịu muốn chết. Mà người truyền lời – cậu luyện thay – thấy Tiêu Niếp Niếp không nói gì thêm mới nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa mồ hôi trên trán.

Chuyện muốn chuyển lời cũng chuyển rồi, mắng cũng bị mắng rồi, thân làm trợ lý như cậu cũng không dễ dàng mà…

Vừa đưa bao lì xì cho người tham gia lễ cưới của đại Thiên vương, vừa phải đi giải quyết việc tư đại Thiên vương giao, quả thật là chuyện khổ sai gì cũng chụp lên đầu cậu. Lúc nãy mấy lời Thẩm Tuất nói, bảo cậu đi giải quyết Tiêu Niếp Niếp ngay cả cậu nhìn cũng chấn động rồi, tuy là chỉ đi truyền lời hộ Thẩm Tuất thôi, nhưng đọc mấy lời anh nói cậu cũng cảm thấy đồng tình với Tiêu Niếp Niếp.

Cậu nha, từ lúc chơi trò này cùng Thẩm Tuất, cũng không thể không bội phục Tiêu Niếp Niếp. Ánh mắt của cái cô Tiêu Niếp Niếp này quả là tốt, thủ đoạn cũng thật là cao, vậy mà có thể nịnh bợ được đại Thiên vương – người điều khiển Đại thương du. Chỉ tiếc là loại người như ông chủ của cậu, tuy bên người có thể sẽ thiếu nhiều thứ so với kẻ khác, nhưng nếu có một thứ không thiếu, thì hẳn là phụ nữ như Tiêu Niếp Niếp.

Thẩm Thiên vương, người làm cả ngôi sao nữ nổi tiếng cũng phải theo nịnh bợ như vậy, đâu cần để tâm đến mấy cô người chơi nữ bèo nước gặp nhau trong game cơ chứ?

Thân phận kim cương Vương lão ngũ của Đại tương du quả là thật, nhưng tiếc rằng tại sao mấy cô gái xua như xua vịt này cũng nghĩ đến một điều: loại người chơi đẳng cấp cỡ Đại tương du căn bản không thèm để ý đến sự nhiệt tình của bọn họ. Mà so với những cô nàng kia, hiển nhiên cái cậu nhân yêu Dương Quang Đường hiểu anh hơn nhiều.

Đương nhiên, Dương Quang Đường  cũng may mắn hơn những cô gái đó rất nhiều.

Trợ lý điều chỉnh lại tầm nhìn trong trò chơi, lướt qua đám người đang tụ tập, chỉ thấy pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời tiên cảnh cầu Hỉ Thước, giữa đài trung tâm tràn ngập sắc hoa, chỉ thấy ông chủ nhà mình đang mặc thời trang tân lang đỏ thẫm đang nhảy múa cùng cậu nhân yêu kia, bộ dáng hình như rất vui vẻ. Mà trái tim của cậu hình như cũng bị không khí vui mừng này lây nhiễm, chập chạp đập rộn lên theo nhịp điệu của hai người trên đài.

Tâm trạng sảng khoái mỗi ngày, quả thật rất quan trọng.

Cũng không biết tâm trạng của cậu trợ lý bay lên theo tiết tấu của đại Thiên vương và cậu nhân yêu kia bao lâu, mãi đến lúc có tiếng di động vang lên dồn dập cạnh máy tính, cậu mới bị kéo lại về hiện thực. Lúc nghe tiếng chuông cậu trợ lý hơi ngẩn người, chả rõ ai sẽ gọi điện lúc này, cái số điện thoại làm việc này của cậu cũng chỉ có vài người trong giới biết thôi, mà cái người thường gọi nhất giờ còn nhảy nhót giữa vũ đài kia, hiển nhiên sẽ không rảnh gọi điện đến sai xử nữa.

Di động vang lên hai lần, thẳng đến lúc trợ lý xác định bản thân không nghe nhầm mới chậm rãi lấy di động qua, thoáng nhìn số điện thoại trên đó. Cái dãy số này không xem thì tốt, vừa xem một chút mồ hôi lạnh liền toát ra ào ào từ sau lưng cậu trợ lý.

Cái người lần trước cậu nhắc đến với ông chủ, rốt cuộc tìm tới cửa.

Mồ hôi lạnh của trợ lý rơi lã chã, tay cậu cầm di động run run, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại nhận điện thoại.

“Alo? Anh Lý, có chuyện gì thế?” Cậu trợ lý cố gắng làm giọng mình trấn định.

“Ha ha.” Bên kia quả nhiên truyền lại giọng của Lý Văn Bác – đại diện của Thẩm Tuất, người đại diện vừa nói vừa vuốt vuốt mũi mình, chậm chạp nói: “Cậu nghĩ anh gọi cậu, còn để làm gì?”

Trợ lý lau mồ hôi, cũng ha ha cười: “Anh Lý, anh nói gì thế, hình như em không hiểu lắm.”

“Thẩm Tuất bỗng nhiên mất tích.” Lý Văn Bác lạnh lùng hừ một tiếng, “Cậu với cậu ấy thân nhất, hẳn là biết cậu ấy đi đâu.”

“…” Trợ lý lập tức lắc đầu như trống bỏi — tuy rằng Lý Văn Bác không nhìn thấy.

“Không nói chứ gì?” Nghe đầu dây bên kia nửa ngày không hồi âm, Lý Văn Bác nhíu nhíu mày, nói tiếp.

“Tuy rằng anh biết Thẩm Tuất chơi thân với cậu, hình như còn làm mấy chuyện đáng xấu hổ nữa.” Lý Văn Bác nói chuyện rõ ràng rành mạch, câu sau cùng cũng cắn chữ rất chính xác: “Nhưng mà cậu phải hiểu là, tiền lương trên thẻ của cậu không phải Thẩm Tuất nói là được, người phụ trách chi chuyển sau cùng, là anh.”

“…” Cậu trợ lý không lên tiếng, bởi vì cậu biết giờ có nói thế nào đi nữa, cũng không thể trốn khỏi ma trảo của Lý Văn Bác.

Cảnh tượng trong trò chơi vô cùng vui vẻ náo nhiệt, nhưng cậu trợ lý bỗng dưng cảm thấy cảnh tượng như vậy sao mà xa xôi quá. Nhưng mà hai người đang vui vẻ bên trong trò chơi lại không hề phát hiện, Lạc Thần và Thẩm Tuất vừa kết hôn xong, lại chạy tới tham dự diễn binh cùng thế lực Đại Hoàng Phong. Hai người ngồi cùng chỗ chơi trò chơi, vì máy tính của Thẩm Tuất mở loa ngoài, Lạc Thần cũng khỏi phải đeo tai nghe nữa, hai người dùng một cái YY nghe Tiểu Long Nhân chỉ huy, cùng nhau lên thú cưỡi thuấn di từng bước một trên chiến trường, rốt cuộc làm cho bọn người Đại Hoàng Phong liên tục bất ngờ, sau đó mới phát hiện hóa ra hai kẻ dở hơi nhà họ đã quen nhau trong hiện thực.

Tốt một chỗ là lần diễn binh thế lực này phe địch Lưu Nguyệt Hiên không tập kết đủ chủ lực, cuối cùng Đại Hoàng Phong lấy ưu thế áp đảo thắng quán quân, thi đấu xong người Đại Hoàng phong liền chạy lên YY ồn ào trêu ghẹo cặp vợ chồng mới, làm Lạc Thần nói cũng không nói rõ ràng nổi, cuối cùng chỉ còn mình Thẩm Tuất cười ha hả ứng phó.

Đại Thiên Vương mở miệng nói một đống, ba hoa chích chòe kể chuyện mình đi gặp Lạc Thần, chỉ là tránh không đề cập tới thân phận của mình, lường gạt bọn người Đại Hoàng phong tin đến không chút nghi ngờ. Ngược lại là Lạc Thần ngồi cạnh vừa nghe vừa há hốc mồm, cứ mỗi khi nghe Thẩm Tuất nói dối liền không nhịn được liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi cạnh, chỉ thấy tên kia cười tủm tỉm, vẫn bộ dáng mặt không đỏ tim không đập, cứ như người đứng trước mặt bọn Đại Hoàng phong là một Đại tương du trong trò chơi, mà không phải kẻ mới xuất hiện đã bị đám đông vây kín trong mớ hào quang rực rỡ như mọi người vẫn nghĩ – Thẩm đại Thiên vương Thẩm Tuất.

Chuyện Dương Quang Đường  quen Đại tương du truyền ra rất nhanh, sau khi kết thúc diễn binh thế lực, Lạc Thần truyền tống ra khỏi bản đồ chiến trường liền thấy có người chào hỏi mình, chờ đến khi phản ứng lại mới phát hiện người tìm cậu thế mà lại là Gió thổi sóng gợn.

Từ sau khi hệ thống cánh lớn đưa ra, Gió thổi sóng gợn đứng hạng 3 Dịch Kiếm Thính Vũ Các cũng có cảnh thủy tinh hồng nhạt, như ẩn như hiện tại không trung, vượt xa Dương Quang Đường  của Lạc Thần. Sau vụ việc thiên hạ cái anh chàng Gió thổi sóng gợn này đột nhiên biến mất một thời gian, mãi đến thời gian Dương Quang Đường  tách khỏi Đại tương du mới trở về trò chơi, lúc đó thế lực anh ta lãnh đạo đã dung nhập phần lớn vào hệ thống quản lý của Lưu Nguyệt hiên. Sau khi Gió thổi sóng gợn trở về liền gia nhập Lưu Nguyệt hiên, mà lúc nãy khi diễn binh thế lực, hai người làm đối địch cũng gặp nhau mấy lần, sống mái vài hiệp.

Trong chiến trường là địch, ra ngoài là người lạ. Gió thổi sóng gợn giật giật, cuối cùng vẫn mật qua.

[Mật ngữ] Gió thổi sóng gợn: Hóa ra cậu là Đường Đường anh ta nói, acc Thủy triều lặng gió kia, là cậu mua đúng không?

Lúc Gió thổi sóng gợn mật tới, trực giác Lạc Thần cảm thấy không ổn, nhưng sau khi cậu xem lời đối phương nói, liền “ể” một tiếng.

Quan hệ hôn nhân giữa acc Kẹo que và Gió thổi sóng gợn vẫn chưa cắt đứt, có một số việc không thể cứ kéo dài huống chi Lạc Thần cảm giác mình và Đại tương du dù sao cũng đã kết hôn rồi, hiếm có lúc Gió thổi sóng gợn tìm đến, đi nói rõ ràng sẽ tốt hơn.

[Mật ngữ] Chủ Dương Quang Đường: Ừ, acc kia là tôi mua, Thủy triều lặng gió treo acc trên Tàng Bảo các, tôi thấy rẻ nên mua về

Lời Lạc Thần nói đều là thật, Gió thổi sóng gợn hơi hơi cười khổ, nhanh chóng gửi qua câu tiếp theo.

[Mật ngữ] Gió thổi sóng gợn: Thì ra là hiểu lầm, tôi cũng nghĩ vậy, Thủy Triều sẽ không nói vậy với tôi

Chủ acc Thủy triều lặng gió sẽ không đối nghịch với Gió thổi sóng gợn, nhưng acc Thủy triều lặng gió cũng đã bán cho người phe địch, định sẵn là không thể trở về. Gió thổi sóng gợn cuối cùng vẫn xoay người đi, để lại cho Lạc Thần một câu sau cùng.

[Mật ngữ] Gió thổi sóng gợn: Hôm nay là ngày cậu kết hôn, tuy rằng chúng ta hiện tại là đối địch, nhưng tôi vẫn chúc các cậu có thể tân hôn khoái hoạt, bạch đầu giai lão

Lời anh ta nói có thể coi là chân thành, cũng rất thực tế.

[Mật ngữ] Gió thổi sóng gợn: Nhưng tình cảm bên trong trò chơi cũng là ảo, ngày trước Thủy Triều cùng nói sẽ bên tôi tới cùng, nhưng cô ấy cuối cùng cũng bán acc, không một lời báo trước.

[Mật ngữ] Gió thổi sóng gợn: Bây giờ hai người cậu rất hạnh phúc, hy vọng về sau sẽ vẫn hạnh phúc như vậy

Đánh xong mấy câu kia, Gió thổi sóng gợn liền ra khỏi cửa chiến trường, biến mất khỏi tầm nhìn của Lạc Thần.