Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên

Chương 4-5: Tựa như tình yêu 5




Edit: Sa

Tôi bưng ly trà nóng, đầu óc quay cuồng, không ngừng nghĩ về câu nói của Mạch Trăn Đông:

Đừng trông mong vào Thẩm Khâm Tuyển. Trong mắt cậu ta, ngoài Tần Mâu ra sẽ không có ai khác.



Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Thì ra chỉ có tôi mới tự mua dây buộc mình.

Những tự ti, chán nản, mất mác, khát vọng… rốt cuộc cũng không bị đè nén được nữa. Vành mắt tôi đỏ ửng, vội vã đứng dậy, không quan tâm đến sự ngạc nhiên của Mạch Trăn Đông và bạn gái anh ấy, nói nhanh: “Em đi vệ sinh.”

Vừa đẩy cửa ra, nước mắt đã tuôn rơi, gương mặt được trang điểm nhẹ cũng trở nên lem luốc. Tôi vừa khóc vừa thấy mình thật ngớ ngẩn, đã chấp nhận bán mình vì mấy chục vạn thì sao lại buồn khổ vì bị người ta khinh thường chứ?

Nhìn bộ dang khốn khổ của mình trong gương, tôi bật cười. Một khi thứ gì đó đã chạm tới đáy thì sẽ bị bật trở lại.

Suy cho cùng, bạn gái giả vĩnh viễn không phải là bạn gái.

Tôi là Bạch Hi! Là người dù bị Mạch Trăn Đông mắng đến đầu rơi máu chảy, sau đó tìm một góc để tự phục hồi rồi tiếp tục làm trợ lý nhiếp ảnh, nhưng chỉ vì sự mê muội ngu ngốc mà từ bỏ đam mê nhiếp ảnh, vì mê muội mà phá vỡ nguyên tắc để diễn một trò hề. Bây giờ, trò hề này phải kết thúc thôi.

Bởi vì… tình cảm hoang đường này khiến tôi không còn là Bạch Hi đã sống hơn hai mươi năm nay nữa.

Tôi rửa mặt, cảm thấy lấy dao sắc chặt đay rối(1) cũng không tệ.

(1). Dao sắc chặt đay rối: nghĩa là quyết định dứt khoát.

Lúc xuống xe, Mạch Trăn Đông nhìn tôi: “Em không sao thật chứ?”

Tôi vờ cười to: “Không sao thật mà.”

Anh ấy chở cô bạn gái bé bỏng rời đi, tôi không muốn về nhà nên vào một quán cà phê để giết thời gian. Gọi một ly trà sữa, nhìn mấy chiếc bánh trong tủ, tôi nói với nhân viên: “Cho tôi thêm một cái bánh vị xoài.”

Vào buổi tối, quán yên ắng hẳn, chỉ có mấy cặp tình nhân đang rù rì tâm sự ở hàng ghế dài trong góc quán. Dưới ánh đèn ấm áp, tâm trạng rối rắm cả tối nay của tôi dường như cũng kết thúc. Tôi nhìn đĩa bánh trước mặt, tưởng tượng như đang có mấy cây nến cắm trên đó, nhắm mắt cầu nguyện.

Mở mắt ra, tôi lấy điện thoại, gõ tin nhắn gửi cho Thẩm Khâm Tuyển.

Anh Thẩm, tôi nghĩ khi yêu ai thì hãy thẳng thắn với họ, đừng dùng mưu kế, thủ đoạn. Hiệp ước của chúng ta kết thúc tại đây, tôi nghĩ hai người sẽ làm hòa nhanh thôi.

Tôi nâng cốc, hớp từng ngụm chất lỏng ngọt ngào. Điện thoại lẳng lặng ở một bên, không vang chuông báo. Có lẽ tôi đã làm việc thừa, có lẽ họ đang vui vẻ bên nhau. Nghĩ vậy, tôi có cảm giác thoải mái sau cơn đau.

Đồng hồ đeo tay lặng lẽ chỉ mười một giờ, mấy đôi tình nhân đã lục tục rời quán, phục vụ núp sau quầy chơi trò chơi, còn tôi ngồi yên ở đó. Bỗng nhiên điện thoại vang lên.

Tôi giật mình, phản xạ có điều kiện nhìn màn hình.

Là tin nhắn của Hứa Trác: Bé yêu, có vui không? Tối nay tớ không về, sinh nhật vui vẻ nhé.

Tôi cúi đầu trả lời tin nhắn, đột nhiên thấy có gì đó không đúng, khóe mắt quét qua vạt áo màu đen, ngẩng đầu thì nhìn thấy một gương mặt như cười như không. Người đàn ông đút hai tay vào túi quần tây, hiện rõ vẻ mệt mỏi, đứng yên nhìn tôi: “Bạch Hi, thì ra em còn có gan không sợ chết.”

Tôi cứng họng, nhìn đi chỗ khác: “Anh nhận được tin nhắn của tôi chưa?”

Anh làm như không nghe thấy, ngồi xuống đối diện tôi, đôi môi mỏng vẽ nên một đường cong nhỏ, ánh mắt như ánh trăng ngoài cửa sổ, lạnh lẽo.

“Tôi đã bảo em ở đó đợi tôi.” Anh lấy ly nước chanh của tôi, uống một ngụm, “Sao lại bỏ đi?”

Nghe anh hỏi thế, tôi không hề tức giận.

Tựa như một người khi linh hồn đã lìa khỏi thể xác, nào còn biết buồn bã hay giá lạnh. Tôi bình tĩnh hỏi ngược lại: “Tại sao lại muốn tôi chờ anh?”

Anh ngây người, đôi lông mày như mang theo nét cười, giống như tôi là đứa trẻ vòi kẹo: “Vì ở đó tôi đã chuẩn bị bánh cho em.”

“Anh không biết yêu cầu của hội sở đó rất nghiêm ngặt ư?” Tôi khẽ mỉm cười, “Anh có thể vào đó, Tần Mâu có thể vào đó, còn tôi thì sao? Ngay cả tư cách vào đó tôi cũng không có. Anh Thẩm, anh có biết cái mà anh bảo đợi chính là để tôi đứng một mình bên ngoài giữa trời tuyết từ bảy giờ rưỡi đến mười một giờ không?”

Nụ cười trên mặt anh dần tắt, đôi mắt khiến tôi chìm đắm khẽ nheo lại, nói: “Em luôn đứng ở bên ngoài?”

“Tôi không ngốc đến mức đó.” Tôi vẫn khẽ mỉm cười, “Lúc trước là tôi không biết tự lượng sức mình nên mới đáp ứng yêu cầu hoang đường của anh. Nhưng anh Thẩm à, Tần Mâu và tôi có sự chênh lệch rất lớn, như câu lạc bộ tư nhân và quán trà sữa ven đường. Mong anh thứ lỗi, tôi không muốn tiếp tục nữa.”

Anh im lặng, cởi một cúc áo gần cổ, ánh mắt lướt trên mặt tôi.

“Muộn rồi, tôi về đây.” Những gì muốn nói cũng đã nói xong, tôi thấy cứ ngồi như vậy cũng không được gì nên giơ tay gọi phục vụ tính tiền.

“Tôi chưa nói với em rằng từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc trò chơi này đều do tôi quyết định?” Giọng của anh không lớn, nhưng ánh mắt mang theo sự uy hiếp, trong nháy mắt cứ như biến thành một người khác.