Một Giấc Tỉnh Dậy Hỉ Đương Cha

Chương 59




Hứa Dặc ôm mặt khóc lên.

Không biết là bởi vì vui vẻ hay là bởi vì đa nghi mẫn cảm của mình không cẩn thận làm Đoạn Ngôn bị thương.

"Bảo, đừng khóc, nếu em không đồng ý tôi cũng không đứng lên đâu." Đoạn Ngôn đưa tay ôm eo anh.

Hứa Dặc buông tay ra, nghẹn lời nói: "Em làm sao có thể không đồng ý chứ."

Đoạn Ngôn nhân cơ hội đem nhẫn đeo cho anh, đứng lên ôm anh lên nói: "Đừng khóc, em vừa rơi nước mắt tôi đau lòng chết mất."

Trong livestream đều là bạn tốt quen biết, thấy hắn cầu hôn thành công, trong nháy mắt những lời đùa giỡn quét đầy màn hình.

[Hôn một cái đi!]

[Có phải xem cậu hôn mọi người cần phải trả tiền không?]

[Lại rụt rè nữa, tôi sẽ bắt taxi đến ấn đầu các cậu!]

Đoạn Ngôn nâng cằm Hứa Dặc, đưa môi lên hôn vài cái.

Một tay cầm điện thoại di động, một tay ôm Hứa Dặc đi vào phòng khách.

Trên bàn trà kiểu châu Âu màu trắng sữa đặt một chiếc bánh sinh nhật hoàng tử nhỏ, trên thảm len chất đống hai mươi hộp quà lớn nhỏ nặng nhẹ.

"Thật ra tôi treo đèn màu, ai biết không cẩn thận lại bật đèn pha lên." Đoạn Ngôn bất đắc dĩ buông tay.

"Bây giờ anh có thể tắt đèn pha." Hứa Dặc nhỏ giọng nói.

Đoạn Ngôn cầm điện thoại di động xong, xoay người tắt ngọn đèn thủy tinh chói mắt kia, lại mở chuỗi đèn sao đầy trời treo lên.

"Nào, ước nguyện đi." Đoạn Ngôn thắp nến cho anh.

Hứa Dặc nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt đặt ở cằm, ánh nến làm cho anh trông cực kỳ ôn nhu.

"Phù~" Nến bị thổi bay.

"Nguyện vọng của em là..."

"Suỵt~" Ngón trỏ Đoạn Ngôn dính chút kem, điểm lên chóp mũi Hứa Dặc một chút, cười nói: "Nguyện vọng nói ra sẽ không linh nữa."

Hứa Dặc nắm lấy tay hắn nói: "Em nghĩ rằng nó sẽ trở thành sự thật. Ước nguyện của em là được sống cùng anh."

Đoạn Ngôn nhào tới ôm anh hô: "Đây không phải là nguyện vọng của em, đây là chuyện mà tôi nhất định sẽ làm được."

Hai đôi tình nhân ấm áp, ngọt ngào mật ngọt, người trong phòng livestream cũng sắp nổ tung nồi, ngoại trừ viết đầy câu chúc mừng sinh nhật, còn xen lẫn mấy bình luận trêu chọc.

[Tôi đã tạo nghiệt gì đây? Lúc ở trường trung học đã ngược đãi rồi, bây giờ còn ngược đãi tiếp?]

[Có thể để lại cho tôi một miếng bánh ngọt không?]

[Tôi sẽ giả vờ quên mất cậu ta vừa bị Dực ca một tay chế ngự.]

[Tôi đã khóc... Đây là những gì tôi nên xem sao?]

Quà chất đống trên thảm, Đoạn Ngôn dẫn Hứa Dặc lần lượt đi mở.

Hắn ngượng ngùng nói: "Tôi không phải là rất lãng mạn, tất cả những điều này đều học trên mạng, có thể sẽ ngốc chút."

Hứa Dặc hít mũi: "Em rất thích."

Quà tặng là từ khi Hứa Dặc một tuổi bắt đầu mua đi, có nú.m vú giả nhỏ, bình sữa nhỏ, còn có transformers, vẫn mua được hai mươi tuổi.

Đoạn Ngôn chạy hai ngày mới gom đủ những lễ vật này.

Đoạn Ngôn nói: "Trước đây không tổ chức sinh nhật cho Bảo, lần này một lần bổ sung hết, về sau hàng năm đều có, chờ em bảy tám mươi tuổi, tôi liền mua răng giả cho em."

Hứa Dặc vẫn lộp bộp rơi nước mắt, nghe hắn nói lời này, vừa khóc vừa cười giơ tay đánh hắn một cái, nước mũi còn thổi ra một cái bong bóng.

Anh như vậy, đem Đoạn Ngôn cười đến không đỡ nổi thắt lưng, Hứa Dặc gấp đến độ kéo âu phục của Đoạn Ngôn bắt đầu lau nước mũi.

Thời gian đã không còn sớm, Đoạn Ngôn kéo Hứa Dặc đứng trước màn hình, hiếm khi đứng nghiêm túc một lần: "Hôm nay cảm ơn mọi người dành thời gian chúc mừng sinh nhật lão bà của tôi, cũng cảm ơn mọi người đến chứng kiến lời cầu hôn của tôi, chờ đến lúc kết hôn, nhất định sẽ thông báo cho mọi người."

Hắn biết, cha mẹ hai nhà hẳn là cũng đang theo dõi.

"Ba, mẹ, hai người yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Hứa Dặc thật tốt."

Hứa Dặc dùng tay áo lau mắt, muốn há miệng nói cái gì, kết quả phát hiện một chữ cũng không nói nên lời.

Xoay người lại nhào vào trong ngực Đoạn Ngôn.

"Haiz, da mặt lão bà mỏng, tôi tắt đây, nội dung kế tiếp có trả tiền cũng không thể xem được đâu." Đoạn Ngôn phất phất tay về phía ống kính, sau đó tắt livestream.

Cùng Hứa Dặc ăn chút bánh ngọt, hai người liền thay quần áo tắm rửa.

Bể tắm có thể chứa được hai người, Hứa Dặc tựa vào trong ngực Đoạn Ngôn hỏi: "Anh chuẩn bị cái này lâu không?"

"Hai ba ngày đi. Kỳ thật vốn không có cẩu thả như vậy."

"Ừ?"

"Em có muốn xem kế hoạch thất bại của tôi không?"

Tắm rửa xong đi ra, Đoạn Ngôn dẫn Hứa Dặc ra sân thượng lớn bên ngoài.

Lúc trước Lưu Nhã mua nhà, chỉ còn lại tầng một và tầng trên cùng.

Tầng một có khu vườn lớn, tầng trên cùng có sân thượng lớn, xin ý kiến của hai đứa trẻ họ liền mua tầng trên cùng.

Lúc trang trí, Lưu Nhã hỏi Đoạn Ngôn, sân thượng muốn trang trí kiểu khép kín hay là ngoài trời, Đoạn Ngôn dứt khoát lựa chọn kiểu ngoài trời, hắn nghĩ đến lúc đó có thể trồng rất nhiều hoa trên sân thượng, sau đó lắp cho Hứa Dặc một cái xích đu. Khi Hứa Dặc học hành mệt mỏi liền có thể ngồi bên ngoài hít thở không khí trong lành, nhìn bầu trời xanh mây trắng, tình điệu bao nhiêu chứ~ Nhưng mà ngày Đoạn Ngôn cầu hôn, ở trên sân thượng trải đầy cánh hoa hồng, còn học người khác bày nến hình trái tim, bận rộn cả ngày.

Kết quả gần đến lúc đi đón Hứa Dặc thì mẹ nó chứ, ông trời còn đổ mưa! Chuyện duy nhất mà hắn không nghĩ đến là sẽ có mưa!

Nước mưa đem toàn bộ nến dập tắt thì không nói, lại còn đem cánh hoa trải ra cũng cuốn trôi, cả người Tiểu Đoạn đều choáng váng.

Nếu không phải trận mưa này, hắn cũng sẽ không bị lão bà hiểu lầm, còn bị bóp cổ ở trước mặt mọi người nữa chứ.

Nguyên bản kế hoạch của hắn là, cùng Hứa Dặc cùng nhau trở về, ở cửa nhà liền bịt mắt Hứa Dặc, đưa người đến sân thượng, sau đó cầu hôn, sau đó ước nguyện, sau đó mở quà.

Ai biết kế hoạch không theo kịp sự thay đổi chứ.

Lúc Hứa Dặc gọi điện thoại cho hắn, hắn đang cấp cứu đống quà trong mưa, cực kỳ chật vật.

Hắn cũng không nghĩ tới Hứa Dặc sẽ tới nhanh như vậy, khẩn trương, thiếu chút nữa làm hỏng.

Đoạn Ngôn nhìn chằm chằm vào mưa lớn ngoài trời vẫn đang tiếp tục rơi, thở phì phì: "Dự báo thời tiết không nói hôm nay có mưa, tôi bị lừa rồi!"

Hứa Dặc nhìn tất cả mọi thứ trên sân thượng, anh có thể tưởng tượng được Đoạn Ngôn một mình ở đây bận rộn bao lâu, một trận mưa to lại làm cho Đoạn Ngôn uể oải bao nhiêu.

Anh vươn tay lên cổ Đoạn Ngôn, khoác cả hai cánh tay lên nói: "Anh đã cầu hôn em rồi."

Đoạn Ngôn kề sát vào anh, chóp mũi cọ cọ vào mặt anh hỏi: "Làm sao vậy? Có phải còn chưa bình tĩnh lại không?"

"Anh đánh dấu em đi."

Đoạn Ngôn:?

Hứa Dặc nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Ý em là đánh dấu thành kết ấy."

Sau một đêm mưa, Omega ướt đẫm mồ hôi trèo lên người Alpha.

Bốn bộ đồ trong phòng ngủ mới đổi, hiện tại đã không thể nhìn ra hình dạng ban đầu. Alpha nằm ở phía trên anh, hơi nhíu mày, hôn đi nước mắt sin.h lý của anh.

Hứa Dặc đêm nay cực kỳ hưng phấn, vẫn kẹp eo Đoạn Ngôn không cho hắn rời đi.

"Bảo, nghe lời, em vẫn chưa trong thời kỳ ph.át tình, hiện tại thành kết đánh dấu em sẽ rất đau." Đoạn Ngôn vỗ vỗ bắp chân của anh.

"Anh có thể để làm em sớm tiến vào kỳ ph.át tình mà." Hứa Dặc nhắc nhở hắn.

"Vậy..." Đoạn Ngôn chần chờ một chút, "Em có uống thuốc tránh thai không?"

Hứa Dặc là cực phẩm Omega, tỷ lệ thụ thai sẽ rất cao, nếu tiến hành đánh dấu thành kết, tỉ lệ anh sẽ mang thai đến 90%.

Nhưng bây giờ Hứa Dặc còn chưa tốt nghiệp đại học, việc học tập của anh lại luôn ưu tú như vậy, Đoạn Ngôn không thể ích kỷ đến mức để Hứa Dặc sinh con cho hắn ngay bây giờ.

Hứa Dặc cũng sửng sốt một chút, lẩm bẩm một câu: "Không có."

Đoạn Ngôn ôm anh lên, bảo anh ngồi trên đùi mình: "Vậy chờ kỳ ph.át tình tiếp theo của em tới, chúng ta lại đánh dấu, em còn sợ tôi không đánh dấu em sao?"

"Vậy anh có muốn không?"

"Từ ngày em phân hóa tôi liền nghĩ tới rồi."

Hai người lăn qua lăn lại đến nửa đêm, rốt cục cũng mệt mỏi.

Đại khái là hôm nay thật sự bận rộn nên Đoạn Ngôn ngủ trước.

Hứa Dặc ở trong bóng đêm vuốt chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cười nhẹ.

Anh nhớ rõ lúc Đoạn Ngôn tặng mình chiếc nhẫn đầu tiên liền nói, về sau nhất định phải mua cho mình nhẫn kim cương.

Người này bề ngoài thoạt nhìn cà lơ phất phơ, nhưng có thể nói rằng mỗi một câu hắn nói ra hắn đều cố gắng thực hiện.

Hứa Dặc xoay người lại vòm vào trong ngực Đoạn Ngôn, người nọ buồn ngủ nói một câu: "Dặc Bảo, đừng vén chăn, ốm bây giờ."

"Vâng, ông xã." Anh nhẹ nhàng nói một câu, Đoạn Ngôn không nghe thấy.

____

Thứ bảy hai người đi trung tâm thương mại mua đồ, phòng thuê cũng sắp hết hạn, thừa dịp rảnh rỗi, hai người liền bận rộn chuyển hành lý đến nhà mới một chút.

Ban ngày chủ nhật hai người quét dọn vệ sinh cả ngày, Đoạn Ngôn đem ảnh chụp chung của hai người cũng rửa ra ảnh rất nhiều, có cái treo tường, có cái để khung đặt ở những nơi dễ thấy trong nhà.

Anh chống thắt lưng, hài lòng nhìn bố tró trước mắt, ôm Hứa Dặc vào trong ngực nói: "Lúc này mới giống như một gia đình chứ~"

Quán bar chủ nhật làm ăn rất tốt, lúc trước mệt mỏi Lý Nguyên Gia hai ngày rồi. Hôm nay Đoạn Ngôn không thể vắng mặt nữa, dù sao hợp tác làm ăn, không thể để đối tác sinh lòng bất mãn.

Hôm nay Hứa Dặc rất ngoan, lúc đưa hắn ra cửa còn chủ động hôn hắn một cái, rất giống một cô vợ nhỏ.

Đến quán bar, lại là một đêm đông đúc khách.

Hai ngày trước bạn bè xem livestream cầu hôn của hắn đều đến đùa giỡn hai câu, nhất là Hạ Chỉ.

Khi cô nàng nhìn thấy Đoạn Ngôn, rượu chưa uống đã cười.

Cô nói: "Thưa người anh em, tôi đã làm một số dán nhãn biểu tượng cảm xúc cho cậu một vài ngày trước rồi, không cần phải cảm ơn tôi đâu."

Đoạn Ngôn đã sớm xem qua những dán nhãn kia ở trong nhóm.

Hạ Chỉ cắt lại hình ảnh hắn bị bóp cổ, còn kèm theo các loại văn tự.

Cái gì mà "Mãnh A hoảng sợ", "Yếu ớt bất lực", "O trên A dưới"... Đều có tất.

Đoạn Ngôn cảm thấy không sao cả, dán nhãn càng truyền rộng, tình yêu của hắn và lão bà sẽ được nhiều người biết đến hơn.

Đoạn Ngôn nhún nhún vai nói: "Tùy cậu."

"Đừng nói tôi không đủ nghĩa khí, hôm nay mang cho cậu hai bàn người đến đấy, rượu đều uống được vài tá, coi như chúc mừng cậu cầu hôn thành công đi ha." Hạ Chỉ vỗ vỗ vai hắn.

"Được, người mà Hạ anh em mang đến, nhất định phải giảm giá rồi."

"Ha, gọi chị đi!"

Hôm nay người quen tới nhiều, Đoạn Ngôn dựa theo lễ nghĩa, đều phải đi qua kính một chén, tán gẫu hai câu.

Tửu lượng của hắn cũng không tệ lắm, vẫn không có say, hắn cũng sẽ không để cho mình uống say.

Lúc quán bar vừa khai trương hắn có say một lần, nghe Lý Nguyên Gia nói, sau khi khách khứa giải tán, hắn cầm micro thổ lộ với Hứa Dặc tận nửa giờ, ai cũng không kéo được hắn xuống.

Sau đó Lý Nguyên Gia gọi điện thoại cho Hứa Dặc, hơn nửa đêm, bảo bối nhà hắn mặc áo ngủ mà chạy ra ngoài.

Hứa Dặc đi đến chỗ đó, hắn mới ngoan ngoãn rời đi.

Ngày hôm sau Đoạn Ngôn tỉnh rượu, ngẫm lại còn cảm thấy có chút sợ hãi.

Hứa Dặc là một Omega, lúc đó ra ngoài nguy hiểm biết bao, nhỡ may gặp phải vài tên điên rượu thì làm sao bây giờ?

Sau khi tự đánh mình xong, Đoạn Ngôn uống rượu có chừng mực hơn nhiều, hắn sẽ không để cho mình say như bùn nhão nữa.

Lúc 12 giờ sáng, tất cả các vị khách đã đi hết.

Đoạn Ngôn và Lý Nguyên Gia rốt cục cũng đóng quán.

Giờ này bình thường Hứa Dặc đã ngủ, dù sao ngày hôm sau anh còn có tiết học.

Đoạn Ngôn rón rén trở về nhà, trực tiếp đi vào phòng tắm tắm rửa.

Rửa sạch được một nửa, cửa phòng tắm bị kéo ra.

Một tia lạnh lẽo xuyên thấu qua khe hở mở cửa truyền vào, Đoạn Ngôn xoay người, ở trong sương mù mờ mịt nhìn thấy Hứa Dặc không giống nhau.

Mẹ kiếp! Lão bà đang mặc đồng phục và có một cái xược tai mèo trên đầu.

Đại khái bởi vì thẹn thùng nên hai gò má đỏ ửng kia làm cho anh thoạt nhìn càng thêm ngon miệng.

Đoạn Ngôn hầu kết cuồn cuộn, thanh âm khàn khàn: "Bảo..."

"Em vừa mới uống thuốc tránh thai rồi..." Anh ngửa đầu, đôi mắt ướt át nhìn về phía Đoạn Ngôn: "Trong video đều mặc như vậy, không biết anh có thích hay không..."

Đoạn Ngôn vươn cánh tay về phía anh: "Lại đây."

Alpha ôm mặt anh và hôn anh, nước nóng làm anh không thể mở mắt.

Nhưng anh cảm thấy rằng đêm nay Đoạn Ngôn có một chút thô bạo.