Thời gian trôi qua thật nhanh, Hứa Dặc cảm giác mới nhập học không bao lâu, đảo mắt đã trở thành sinh viên năm hai rồi.
Vào cuối tháng 10, nhiệt độ thành phố A giảm mạnh, mưa liên tục trong vài ngày, hôm nay cuối cùng đã có một chút mặt trời ấm áp.
Hứa Dặc từ trường học trở về nhà, rèm cửa sổ nặng nề ngăn cách ánh sáng bên ngoài, tối đen yên tĩnh đến mức có chút kinh người.
Đoạn Ngôn lại không có ở nhà, tuy rằng trên đường về nhà anh đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng, Hứa Dặc vẫn có chút mất mát.
Đoạn Ngôn gần đây rất bận rộn, thời gian trước hắn cùng bạn bè mở một quán bar nhạc nhẹ, bởi vì mở ở gần thành phố đại học nên làm ăn vẫn không tệ lắm.
Đại học Y có rất nhiều sinh viên nghệ thuật, ca hát, khiêu vũ đều có, Đoạn Ngôn cùng bạn học thương lượng giá làm việc bán thời gian, mời mấy sinh viên nghệ thuật hứng thú đến quán bar của mình hát múa, miệng hắn ngọt, lại giỏi giao tiếp, trường bọn họ khoa hoa hệ thảo nào cũng bị hắn mời đi.
Giá làm thêm bán thời gian hắn đưa ra rất cao. Ngay từ đầu Hứa Dặc còn lo lắng có thể không làm được hay không.
Đoạn Ngôn nói, bình thường sinh viên Đại học Y cũng không thiếu tiền, nói là bán thời gian, kỳ thật bọn họ tiêu tiền so với tiền lương bán thời gian còn nhiều hơn, đến đây cũng vui vẻ, hưởng thụ sân khấu cùng tiếng vỗ tay, huống hồ hệ hoa hệ thảo còn tự mang theo fan.
Đừng nói, nói ra lại đúng để cho hắn nói chuẩn.
Quán bar nhỏ của hắn không lộn xộn, và hầu hết thời gian sinh viên đến đó để thư giãn.
Nếu đến đó nghỉ, người đến phải gọi cho hắn trước để đặt chỗ.
Quán bar nhỏ làm ăn phát đạt, thời gian hai vợ chồng son gặp mặt lại càng ngày càng ít.
Chương trình giảng dạy của Đại học A bận rộn hơn nhiều, Hứa Dặc thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng sẽ đi thăm hắn.
Đoạn Ngôn cùng bạn bè cười đùa chèo đấm, anh không xen vào được, cũng không dung nhập được.
Thời gian trôi qua, anh cũng không đi tới đó nhiều nữa.
Thời gian Đoạn Ngôn về nhà càng ngày càng muộn, trừ phi sáng sớm hôm sau hắn có lớp học, Hứa Dặc mới có thể nhìn thấy hắn lúc mười một giờ, thời điểm còn lại, cơ hồ đều là một hai giờ sáng Hứa Dặc mới có thể nghe được tiếng mở cửa.
Voucher lẩu sắp hết hạn, đồ uống thể thao trong tủ lạnh đã không cần anh thường xuyên bổ sung, nhiệt huyết lúc hai người mới vào căn phòng này cũng chậm rãi phai nhạt, càng ngày càng bình thản.
Hứa Dặc đưa tay bật đèn trong phòng lên, trong tay cầm một hộp bánh sinh nhật, hôm nay là sinh nhật anh, không biết Đoạn Ngôn có nhớ hay không.
Anh biết Đoạn Ngôn bận rộn, anh cũng cố gắng để cho mình không cần giả bộ như vậy.
Anh là nam sinh, chỉ là một cái sinh nhật mà thôi, không cần nhất định phải có người bồi tiếp.
Hứa Dặc vẫn an ủi mình như vậy, nhưng khi một mình thổi nến anh vẫn có chút buồn.
Đồng hồ trên tường đã chỉ vào bảy giờ, anh nghĩ có thể phải rạng sáng hôm nay Đoạn Ngôn mới có thể về nhà.
Hứa Dặc cất bánh ngọt vào tủ lạnh, bánh sinh nhật vẫn phải chia sẻ với người yêu.
Ngày mai là thứ bảy, trường học được nghỉ, hai người trước đó đã nói xong thời gian nghỉ sẽ cùng nhau đi dạo phố, mua thêm chút gì đó cho nhà mới.
Quên đi, thứ bảy Đoạn Ngôn có vẻ bận rộn hơn.
Trên TV chiếu thế giới động vật, Hứa Dặc cái gì cũng không nhìn vào, suy nghĩ càng bay càng xa.
Điện thoại vang lên hai tiếng, Hứa Dặc trong nháy mắt lấy lại tinh thần, anh cho rằng là Đoạn Ngôn gọi tới, kết quả không phải.
Trên màn hình di động bật lên cuộc gọi video do mẹ anh gửi tới, Hứa Dặc thu dọn xong cảm xúc nghe điện.
Chu Tĩnh vẫn dịu dàng tao nhã như trước, bà từ ái nhìn Hứa Dặc nói: "Hôm nay hai mươi tuổi rồi, chúc mừng sinh nhật nha Tiểu Dặc."
Ánh mắt Hứa Dặc có chút chua xót, hình như anh có chút nhớ nhà rồi: "Cám ơn mẹ."
Chu Tĩnh cùng anh trò chuyện một hồi, đột nhiên hỏi: "Ngôn Ngôn không có ở nhà sao?"
Ngón tay Hứa Dặc nhéo lên lỗ rách trên quần jean, nói dối: "Có nhà, cậu ấy đang tắm, lúc trở về còn mang bánh ngọt về cho con nữa."
Giống như sợ mẹ không tin, Hứa Dặc còn mở cửa tủ lạnh, camera hướng về phía bánh ngọt trong tủ lạnh.
Chu Tĩnh nở nụ cười nói: "Có người ở cùng con mẹ liền yên tâm rồi."
Hai người lại nói chuyện một lát, Hứa Dặc sợ mẹ mình muốn nói chuyện phiếm với Đoạn Ngôn, vì thế nói dối muốn giúp Đoạn Ngôn xoa lưng xong liền tắt video.
Anh nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ, ngồi trên sofa do dự một chút, sau đó vẫn mặc áo khoác ra cửa.
Bất kể thuyết phục chính mình như thế nào, sinh nhật vẫn muốn ở bên Đoạn Ngôn.
Đoạn Ngôn thường xuyên nói anh là cái túi dính người, trước kia anh không thừa nhận, hiện tại anh nhận rồi, anh chính là dính người.
Nhiệt độ ở thành phố A thấp hơn nhiều so với Mạc Thành, gió đêm vào mùa thu đua nhau chui vào cổ áo.
Hứa Dặc rất sợ lạnh, đem cổ áo gió dựng thẳng lên một chút.
Anh đi tới quán bar nhỏ của Đoạn Ngôn, bình thường tối thứ sáu học sinh ở bên trong uống rượu nghe nhạc m cực kỳ nhiều.
Trên sân khấu là hoa khôi của khoa âm nhạc của Đại học Y, cô đang hát những bản tình ca nhỏ phổ biến hiện nay, giọng hát thuần khiết, giống như dòng suối chảy quanh.
Hứa Dặc không có ở trong đám người nhìn thấy bóng dáng Đoạn Ngôn, anh đi tới quầy bar, đối tác của Đoạn Ngôn là Lý Nguyên Gia đang pha rượu, lúc nhìn thấy anh còn lộ ra một tia kinh ngạc.
Hứa Dặc cùng hắn lễ phép cười cười hỏi: "A Ngôn không có ở đây sao?"
Lý Nguyên Gia hô một tiếng, tựa hồ có chút ngây thơ, hắn hỏi ngược lại Hứa Dặc: "Sao cậu lại ở đây?"
"Tôi tới tìm Đoạn Ngôn, cậu ấy đâu rồi?"
Ánh mắt Lý Nguyên Gia nhìn lên trên, đó là điềm báo nói dối, Hứa Dặc vẫn luôn chú ý biểu tình của hắn.
"Cậu ấy... có lẽ cậu ấy vẫn còn bận đi, nghe nói hôm nay trong xã đoàn bọn họ có tụ tập."
Một lời nói dối rất vụng về.
Hứa Dặc không vạch trần, anh nói: "Cảm ơn, vậy tôi ở đây chờ cậu ấy."
"Hả?" Người nọ phản ứng rất lớn, thấy ánh mắt nghi hoặc của Hứa Dặc, hắn lại lập tức thu liễm biểu tình.
"Ha ha, được, cậu ngồi đi." Lý Nguyên Gia thuận thế cho anh một ly nước trái cây.
Hoa khôi hát xong bài hát từ trên đài xuống, đi đến quầy bar vốn muốn gọi một chén rượu lại thấy người pha chế rượu không biết đi đâu.
Cô chống cằm cùng bạn bè bên cạnh hứng trí nói: "Tối nay Tiểu Đoạn không có ở đây, thật là chán quá đi, bình thường khi anh ấy ở đây, mọi người đều rất vui vẻ."
Bạn bè trêu chọc: "Tôi thấy cậu không giống như đến làm thêm, cậu chính là hướng về phía Đoạn Ngôn thì có."
Đoạn Ngôn luôn nói Hứa Dặc được hoan nghênh, nhưng chính hắn không biết, hắn vẫn chọc cho rất nhiều người thích.
Sắc mặt Hứa Dặc có chút khó coi, anh cảm thấy nơi này thật sự quá buồn bực, làm cho anh có chút không thở nổi.
"Xin lỗi, cho tôi đi qua một chút." Hứa Dặc đứng dậy đi ra ngoài.
Anh muốn gọi điện thoại cho Đoạn Ngôn hỏi hắn rốt cuộc ở đâu, có cái gì để giấu diếm đây? Giữa hai người hẳn là không có gì không thể nói được.
Hứa Dặc đẩy cửa quán bar ra, gió lạnh làm cho anh rùng mình một cái, bên ngoài mưa nhỏ bắt đầu tí tách tí tách rơi.
Anh nhìn thấy Lý Nguyên Gia đứng cách đó không xa quay lưng về phía mình, đang nói chuyện điện thoại với người khác.
Thanh niên nói: "Bên kia cậu có chuyện gì vậy? Lão bà cậu đến rồi, tôi sắp không giấu được nữa rồi, khi nào cậu làm xong đấy? Không phải chứ, kém như vậy sao?"
Đoạn Ngôn đang bận đến sứt đầu mẻ trán, hắn nhìn mặt đất hỗn độn, có chút sụp đổ túm tóc.
Mẹ nó chứ! Không ai nói với hắn tối nay trời sẽ mưa! Một ngày tâm huyết của hắn đều uổng phí hết rồi.
Đầu bên kia Lý Nguyên Gia còn nói Hứa Dặc đi quán bar tìm hắn, lần này hắn càng hoảng hốt.
"Cậu cứ giúp tôi dỗ dành cậu ấy trước, tôi bên này còn không đi được..."
"Dỗ dành cái gì?" Thanh âm không thuộc về Lý Nguyên Gia truyền tới.
Đó là giọng lão bà hắn.
Tiểu Đoạn khóc không ra nước mắt.
"Đoạn Ngôn, cậu ở đâu? Tôi cho cậu một cơ hội để nói thật." Hứa Dặc không nhanh không chậm nói.
Bình thường Hứa Dặc mà nói chuyện lạnh như vậy, Đoạn Ngôn liền biết mình xong đời rồi.
Đoạn Ngôn nuốt nước miếng, dập đầu nói: "Tôi, tôi ở nhà..."
"Cậu nói dối, tôi mới từ trong nhà đi ra." Thanh âm của anh chợt đề cao.
Đoạn Ngôn sợ tới mức run lên nói: "Tôi ở nhà mới bên này..."
Ngôi nhà mới không lâu trước đây đã được trang trí xong, Hứa Dặc và Đoạn Ngôn còn cùng đi quét dọn vệ sinh.
Hai người lên kế hoạch trong khoảng thời gian này chuyển vào, đồ dùng sinh hoạt đều đã mua đầy đủ.
Nhưng Đoạn Ngôn hai ngày trước luôn tìm cớ không cho Hứa Dặc lại đến nhà mới, Hứa Dặc thật sự không hiểu ý của hắn rốt cuộc là gì.
"Cậu tốt nhất nên ở đó, tôi lập tức đến!" Hứa Dặc nghiến răng nghiến lợi nói.
Quán bar cũng cách nhà mới không xa, chỉ mất vài phút bắt taxi là tới.
Hứa Dặc đi vào tiểu khu, lúc đi xuống dưới lầu thật đúng là nhìn thấy nhà nơi Đoạn Ngôn ở sáng lên ánh sáng yếu ớt.
Anh đi thang máy lên tầng 10, nhập mật mã cửa phòng, nhưng khóa mật mã kêu lên hai tiếng, cửa cũng không mở, mật mã sai.
Hứa Dặc sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn số nhà, không sai, là nhà này mà.
Đoạn Ngôn... Thay đổi mật khẩu?
Cánh cửa gỗ thật nặng ngăn cách thanh âm trong phòng, Hứa Dặc ấn chuông cửa hồi lâu, lâu đến nỗi anh sắp mất kiên nhẫn, cửa phòng rốt cục cũng mở ra, anh và người mở cửa hai mặt nhìn nhau.
Tóc Đoạn Ngôn có chút ướt mà vuốt ở sau đầu, một thân màu đen tây trang đeo thêm một cái cà vạt hoa sậm màu đỏ tươi, trên người còn có mùi thơm như có như không.
"Cậu, cậu tới nhanh như vậy sao?" Đoạn Ngôn thoạt nhìn cực kỳ khẩn trương.
Vào ban đêm tối tăm, phòng khách chỉ có một ngọn đèn tường sáng lên.
Hứa Dặc đưa tay muốn bật đèn pha trong phòng khách lại bị Đoạn Ngôn bắt lấy cổ tay.
Anh nhìn chằm chằm vào người trước mắt, người nam nhân hít một hơi thật sâu, giống như quyết định nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Hứa Dặc gằn từng chữ: "Cậu nghĩ kỹ, suy nghĩ cho rõ ràng rồi nói sau."
"Tôi suy nghĩ đã lâu rồi." Đoạn Ngôn buông tay anh ra: "Tôi không muốn làm bạn trai của cậu nữa, tôi..."
Hắn đang định cúi xuống, đột nhiên bị người nhanh chóng bóp cổ chống lên vách tường.
Khuôn mặt xinh đẹp của Omega hơi méo mó, anh hỏi: "Cậu muốn chia tay đúng không? Mẹ nó cậu dám nói chia tay với tôi?"
Hứa Dặc hiểu rõ hắn, khi hắn hoảng hốt sẽ gãi đầu.
Quả nhiên, người kia bèn giơ tay lên gãi gãi ót.
Bên ngoài mưa dày đặc, Hứa Dặc từ cửa tiểu khu một đường đi vào, áo khoác đều ướt đẫm, nhưng trên người lạnh như thế nào cũng không lạnh bằng trong lòng.
"Trong đó có người sao?" Hứa Dặc ra vẻ bình tĩnh hỏi.
"Không có."
Hai người giằng co một chút, Đoạn Ngôn hậu tri hậu giác hé thân thể cho Hứa Dặc vào phòng.
Tiểu thiên nga hình như thật sự rất tức giận, bóp đến Đoạn Ngôn không thở nổi, công tắc đèn sau lưng bị đè xuố.ng, trong phòng thoáng chốc sáng rực một mảnh.
Ánh đèn sáng rực rỡ khiến Hứa Dặc thấy rõ khuôn mặt đỏ bừng của Đoạn Ngôn, lực trên tay anh buông lỏng một chút nhưng vẫn dùng khuỷu tay chống lên lồng ng.ực Đoạn Ngôn khiến hắn không thể nhúc nhích: "Có phải cậu cảm thấy tôi rất nhàm chán rồi không? Tôi có thể học mấy trò tiếp rượu, thời điểm học không bận rộn, buổi tối tôi cũng có thể đến quán bar bồi cậu..."
Anh nên làm gì đây? Anh chỉ có thể thay đổi mình.
Trước mắt xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, Đoạn Ngôn ôm cổ anh nói: "Tôi muốn làm chồng của em."
Hứa Dặc: "Cậu nói gì vậy?"
Đoạn Ngôn ủy khuất: "Gần đây trên mạng không phải đều phổ biến như vậy sao, vì sao đến chỗ em, em lại bóp cổ tôi chứ?"
Đại não có thời gian ngưng trọng trong chốc lát, Hứa Dặc cuống quít buông tay ra xin lỗi: "Xin, xin lỗi, tôi bóp có đau không?"
"Đau thì không đau, chỉ là hiện tại có thể mọi người đều biết lúc tôi cầu hôn bị vợ bóp cổ rồi..." Đoạn Ngôn chỉ vào chiếc điện thoại đặt ở phía sau giá đỡ.
Chọn vào ngày sinh nhật Hứa Dặc cầu hôn anh, Đoạn Ngôn cảm thấy cực kỳ có ý nghĩa. Nhưng bạn bè và gia đình đều có công việc nên không tới được, Đoạn Ngôn lại muốn mọi người chứng kiến thời khắc cầu hôn của hắn, Lý Nguyên Gia đưa ra chủ ý cho hắn, nói làm một phòng livestream, gửi link liên kết cho mọi người để mọi người đều có thể nhìn thấy.
Đoạn Ngôn cảm thấy chủ ý này cực kỳ tốt.
Quán bar tối nay còn miễn phí toàn trường, phát sóng màn cầu hôn trực tiếp của hắn... Lần này thì hay rồi đây...
"Tôi, tôi không phải..." Hứa Dặc hoảng hốt, hốc mắt đều đỏ lên.
Đoạn Ngôn thuận thế quỳ xuống nói: "Bảo, lúc em chưa đầy mười tuổi, tôi đã vác em chạy về nhà, hiện tại thật vất vả mới đợi đến khi em tròn hai mươi tuổi, tôi muốn quang minh chính đại cưới em về nhà, sau này chỉ thương một mình em. Tôi sẽ yêu em thật tốt, em gả cho tôi có được không?"