Đoạn Ngôn nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ, hắn tựa hồ lại đi tới thế giới kia một chuyến.
Trước mặt là cửa phòng ngủ quen thuộc, hán nghe thấy bên trong có tiếng cười hihi haha của đứa bé, còn có âm thanh dịu dàng của Hứa Dặc đang dỗ dành tiểu hài tử.
Hắn đang muốn đẩy cửa đi vào bỗng nhiên phía sau có người trước hắn một bước nắm lấy cổ tay hắn.
Tiểu Đoạn nghiêng đầu, nhìn thấy chính là khuôn mặt giống mình như đúc, chỉ là người này thoạt nhìn càng thêm thành thục, dáng người cũng cao lớn hơn.
Bộ quần áo gia đình rộng rãi mặc lên người hắn vẫn không che giấu được uy nghiêm trên người, bộ dáng này thật sự không tương xứng với bình sữa nhỏ màu hồng mà tay trái hắn đang cầm.
"Đừng đến đây nữa, đây là bảo bối của tôi, không phải của cậu." Lão Đoạn thấp giọng nói.
Tiểu Đoạn xoa xoa tóc nói: "Nhưng cậu ấy là Hứa Dặc."
"Nhưng cũng không phải Hứa Dặc của cậu, mà là của tôi, chúng ta hiện tại là hai người không đúng sao?"
Bàn tay đặt trên tay nắm cửa được nới lỏng nói: "Cũng đúng."
Vóc dáng Lão Đoạn cao hơn hắn lúc 18 tuổi nhiều, hắn rũ mắt nhìn vào Tiểu Đoạn nói: "Thứ mà tôi không cho em ấy tôi sẽ sử dụng nửa đời sau để bồi thường, cậu không giống, cậu có thể làm được nhiều hơn cho em ấy từ bây giờ."
"A Ngôn."
"A Ngôn."
Hai thanh âm cùng vang lên.
Một thanh âm là bên tai Tiểu Đoạn truyền đến, còn có một thanh âm là trong phòng ngủ truyền đến.
"Em ấy đang gọi cậu, cậu đi đi." Lão Đoạn kéo hắn ra một chút.
Đoạn Ngôn lại có loại cảm giác rơi xuống như lần trước, trước khi hoàn toàn tiêu tán, hắn nhìn thấy Hứa Dặc ôm đứa nhỏ mở cửa đi ra, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, anh hỏi lão Đoạn: "Anh vừa nói chuyện với ai vậy?"
Lạo Đoạn đưa tay ôm vai anh, đưa bình sữa lên miệng đứa bé nói: "Công ty gọi điện thoại tới, không có gì quan trọng cả."
"Bách Tuế vừa mới gọi ba đấy, nó thật thông minh." Hứa Dặc nói xong hôn lên đầu đứa nhỏ một cái.
Thì ra đứa nhỏ vẫn gọi là Bách Tuế.
"Vậy sao?" Ánh mắt lão Đoạn vẫn nhìn chằm chằm Hứa Dặc, sau đó cúi người hôn lên sườn mặt anh một cái: "Thông minh giống em."
Hai người đi vào phòng, lão Đoạn quay đầu cùng Tiểu Đoạn liếc nhau một cái, cánh cửa kia bị đóng lại.
Chuyện Đoạn Ngôn từng lo lắng lâu nay, rốt cục cũng hạ màn.
Lần trước khi hắn đi, chỉ thấy lão Đoạn cùng tiểu thiên nga nói ra mâu thuẫn, hắn không biết trong thời gian dài sau này, lão Đoạn rốt cuộc có triệt để cởi bỏ khúc mắc hay không, có cùng tiểu thiên nga sống tốt hay không.
May mắn thay, lần này hắn thấy được rồi.
Bách Tuế bình an sinh ra, hiện tại tiểu thiên nga cũng vui vẻ hơn lúc trước khi hắn vừa xuyên tới, hình như còn mập lên một chút.
Chính mình và Hứa Dặc, cho dù ở thời gian không gian nào, đều vui vẻ sinh hoạt, điều này làm cho hắn từ đáy lòng sinh ra sự thỏa mãn.
____
"Tỉnh rồi sao? Cậu muốn uống nước không?"
Bây giờ ngồi bên cạnh giường của mình là một tiểu thiên nga mười tám tuổi, đây là tiểu thiên nga thuộc về hắn.
Đoạn Ngôn chống người lên, say rượu làm cho hắn đau đầu, miệng đắng lưỡi khô.
Omega bưng ly nước đang định cho hắn uống một ít, nhưng hắn lại ôm anh vào trong lòng.
"Bảo" Đoạn Ngôn vừa gọi Hứa Dặc vừa dùng bàn tay to vuố.t ve ót Hứa Dặc, cuối cùng dừng ở sau gáy anh.
"Nếu một ngày nào đó tôi làm cho cậu không vui, cậu nhất định phải nói ra, không cần tự mình trộm ủy khuất." Đoạn Ngôn lải nhải nói.
"Ừm."
Cầm ly nước uống chút nước, Đoạn Ngôn gõ gõ đầu mình, sao lại uống nhiều như vậy chứ...
À, là uống với ba và chú Hứa.
Ba và chú Hứa?
Đoạn Ngôn giật mình, hoàn toàn tỉnh rượu.
Hắn nhìn quanh bốn phía, đây là phòng của Hứa Dặc, vậy tối hôm qua, sao hắn lại ngủ được trong phòng Hứa Dặc?
Cánh cửa két một tiếng mở ra.
Đoạn Ngôn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Hứa Thanh xuất hiện ở cửa phòng, sợ tới mức hắn trực tiếp ngã xuống giường.
"Không sao chứ?" Hứa Dặc vội vàng đi đỡ hắn.
"Ngôn Ngôn tỉnh rồi sao? Tỉnh dậy liền đi ra nói chuyện với chú hai câu đi." Hứa Thanh nghiêm trang nói.
Trong đầu Đoạn Ngôn tràn ngập rất nhiều đoạn phim, hắn rốt cục nhớ rõ hình như mình sao lạo không về nhà rồi.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn ôm đùi Hứa Dặc biểu diễn ra một màn kịch đau khổ: "Không!!! Đừng tách bọn con ra, bây giờ con có thể lập di chúc, tất cả những gì con có con đều đưa cho cậu ấy hết, hãy để bọn con ở bên nhau đi! Luật sư, luật sư của tôi đâu rồi???"
Hắn thiếu chút nữa tụt cả quần Hứa Dặc xuống.
Ai cũng không kéo nổi hắn, về sau vẫn là Hứa Dặc nói cái gì đó, người lớn hai nhà mới trầm mặc rời đi.
Liều lĩnh! Điều này là quá liều lĩnh rồi!
"Bảo, ba cậu đánh người có đau không?" Đoạn Ngôn khẩn trương hỏi.
"Biết sợ rồi sao?" Hứa Dặc cười hỏi.
Đoạn Ngôn nắm lấy tay anh, đặt ở bên môi nhanh chóng hôn một cái nói: "Tôi không sợ, cậu chờ tôi trở về."
Hắn vuốt tóc, kéo quần áo nhăn nhúm trên người xuống, làm cho mình thoạt nhìn đàng hoàng một chút.
Hứa Thanh và Chu Tĩnh trong phòng khách đã đợi ở chỗ đó.
Trên bàn trà ngoại trừ chuẩn bị hai chén trà ô long nóng hổi, còn có một ly sữa vừa mới hâm ấm.
"Chú Hứa, dì Chu." Hai tay Đoạn Ngôn cọ cọ trên quần áo, dồn dập đứng ở một bên.
"Ngôn Ngôn ngồi uống chút sữa đi." Chu Tĩnh luôn luôn ôn nhu, Đoạn Ngôn quen biết bà lâu như vậy, ngay cả bộ dáng bà lớn tiếng nói chuyện cũng chưa từng nhìn thấy.
Đoạn Ngôn rón rén ngồi trên sô pha, lưng thẳng tắp, còn uống sữa á, hắn nào dám uống chứ, động cũng không dám động đâu.
"Ngày mai các con phải đi học rồi." Thanh âm Hứa Thanh nghe không ra cảm xúc.
Đoạn Ngôn nói: "Dạ, vâng, là ngày mai."
Hứa Thanh: "Ngôn ngôn, cháu muốn thi ở đâu?"
Đoạn Ngôn ngón tay quấn quanh, trả lời: "Đại học Y ạ."
Dừng một chút, Đoạn Ngôn lại lấy hết dũng khí nói: "Chú Hứa, cuối kỳ này cháu đã tiến bộ rất nhiều, Đại học Y ở bên cạnh đại học A, cháu, cháu có thể chiếu cố Hứa Dặc, hai người đừng tưởng rằng tối hôm qua cháu say rượu, thật ra cháu nghiêm túc..."
Ánh mắt Hứa Thanh nặng nề nhìn chằm chằm hắn nói: "Những gì cháu nói tối hôm qua có tính không?"
Đoạn Ngôn mạnh mẽ gật đầu: "Tính, cậu ấy muốn cái gì cháu đều cho cái đó, không có cháu liền đi kiếm, cháu nhất định sẽ cho cậu ấy thứ tốt nhất."
Hứa Thanh khoát tay: "Nhà chúng ta không cần cháu đi hái sao vớt trăng, chỉ cần cháu vẫn nhớ rõ, bây giờ cháu đang mang tâm tình như thế nào nói muốn cưới thằng bé với bọn ta, cũng hy vọng cháu có thể từ đầu đến cuối đều như vậy."
Ông làm cha, làm sao có thể nhìn không ra tâm tư của con mình?
Lần trước cùng thằng bé chơi cờ thằng bé thấp thỏm không yên lòng, khi nhìn thấy Đoạn Ngôn trong mắt liền tỏa sáng rực rỡ, lúc hai nhà tụ họp ánh mắt luôn đi theo Đoạn Ngôn, tất cả đều là có dấu vết nhìn theo.
Hứa Thanh không phản đối yêu sớm, nhớ lúc trước ông và Chu Tĩnh cũng yêu nhau ở tuổi này, không có gì không tốt, bọn họ hiện tại vẫn rất yêu nhau.
Đoạn Ngôn là ông nhìn lớn lên, da tuy dày một chút, nhưng là một đứa trẻ rất có trách nhiệm.
"Chú Hứa..."
"Lời hứa đầu tiên của cháu là Đại học Y, hãy cho chú xem cháu có thật sự có thể nói được làm được hay không đi."
Yêu đương đồng thời cũng không thể để cho bọn họ quá mức lơi lỏng, dù sao cũng phải cho hai đứa nhỏ một chút áp lực.
Tình yêu đúng là rất đẹp, nhưng tiền đồ tương lai không thể bị mất trong những hũ mật ngon ngọt.
____
Học kỳ tiếp theo của lớp 12, lớp học treo biển đếm ngược kỳ thi tuyển sinh đại học.
Đoạn Ngôn luyện tập cũng trở nên càng thêm tập trung, sau khi luyện tập xong hắn còn phải đi học thêm, nhưng hắn tuyệt đối không cảm thấy mệt mỏi.
Buổi chiều hắn không để Hứa Dặc chờ mình nữa, áp lực học tập lớp 12 khiến hai người không còn không kiêng nể gì như trước.
Huống hồ, bọn họ còn cùng nhau hứa hẹn với người lớn học kỳ sau năm lớp 12 sẽ không chỉ lo yêu đương, sẽ hướng tới mục tiêu đại học mà cố gắng.
Đoạn Ngôn mỗi ngày đạp bóng đêm về nhà đều nói chuyện ngắn gọn với Hứa Dặc, mỗi lần đi tới dưới lầu căn hộ, hắn ngẩng đầu là có thể nhìn thấy người nọ thò ra nửa người cùng hắn cười.
Sau khi thi thể chất xong, Đoạn Ngôn càng toàn tâm toàn ý vào việc dạy thêm các môn văn hóa.
Gần đây hắn điên cuồng làm bài, ghi chép, cố gắng để giáo viên chủ nhiệm khen ngợi hắn trong lớp.
Ngay cả buổi tối nằm mơ, Đoạn Ngôn cũng mơ thấy mình giải phương trình.
Lâm Dương bên cạnh nhìn Đoạn Ngôn gần đây hực lửa, môi cũng bị bong ra, hắn an ủi nói: "Cậu nên nghỉ ngơi một chút đi, lần trước thi thử, điểm số của cậu đủ để vào Đại học Y rồi."
Đoạn Ngôn lắc đầu nói: "Không được, đó chỉ là thi mô phỏng, biến số rất nhiều, cơ sở của tôi vốn kém, nếu thật sự phóng túng mình hai ngày, lại sẽ bị hạ xuống rất nhiều điểm kiến thức."
Khi hắn điên cuồng học bài, có người đặt một trà thanh nhiệt bàn của hắn, còn có một chai nước.
Đoạn Ngôn theo đồ trên bàn nhìn lên trên, thấy chính là khuôn mặt xinh đẹp đến có chút quá đáng của Hứa Dặc.
Bây giờ là giờ giải lao, Lâm Dương rất thức thời từ chỗ ngồi đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh đây."
Hứa Dặc ngồi ở chỗ Lâm Dương, buổi sáng lúc anh cùng Đoạn Ngôn đi học mới phát hiện, miệng Đoạn Ngôn đều nổi da khô, trong khoảng thời gian này bộ dáng hắn điên cuồng cố gắng, tất cả đều rơi vào mắt Hứa Dặc.
Anh biết Đoạn Ngôn muốn chứng minh cho ba mình, chuyện hắn hứa hẹn, nhất định sẽ làm được.
Lúc Đoạn Ngôn gặp Hứa Dặc biểu tình thoáng cái liền dịu đi, hắn nói: "Cậu mua lúc nào vậy?"
Hứa Dặc: "Tiết thứ nhất tan học đến phòng y tế của trường lấy, lúc trở lại vào lớp rồi nên không có thời gian cho cậu."
Đoạn Ngôn cười hề hề hai tiếng: "Đau lòng tôi sao?"
"Ừm."
Tháng năm mặt trời rực rỡ, Đoạn Ngôn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong con ngươi như lưu ly của Omega.
Hắn nhịn xuống xúc động muốn hôn Hứa Dặc một cái nói: "Cũng chỉ còn có hai mươi ngày nữa thôi."
Hứa Dặc nhìn sách bài tập hắn đang làm, đùa giỡn hỏi: "Có cần thỉnh giáo tôi không?"
"Có chứ, cái đề này..."
Đoạn Ngôn từng có rất nhiều ước mơ, hắn muốn vào đội bóng rổ, hắn muốn làm đội trưởng, hắn chạy bộ phải giành vị trí số 1, hắn muốn trở thành Alpha mạnh nhất, còn có... Hắn muốn yêu Hứa Dặc.
Có vẻ như, tất cả đều đã trở thành sự thật rồi.
____
Thời tiết ở Mạc Thành luôn biến ảo khó lường, lúc đầu còn có mưa to, lúc này lại nắng nóng chiếu rọi.
Trên đường đến sân thể dục thỉnh thoảng có mấy bãi nước đọng, học sinh lục tục giẫm lên chạy qua.
"Ngôn ca, nhanh lên, ra chụp ảnh tốt nghiệp nào!" Tả tiểu béo ở phía trước vẫy tay với hắn.
Đoạn Ngôn duỗi thắt lưng, hoạt động sống lưng nói: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Chụp ảnh tốt nghiệp cũng không cần chiếm chỗ."
Dứt lời, hắn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, người nọ cùng hắn mặc đồng phục học sinh, cà vạt được thắt thực cẩn thận tỉ mỉ.
Sắp đến lượt lớp bọn họ, Hứa Dặc giơ tay lên chỉnh lại cổ áo cho hắn, chuyện hai người bọn họ yêu đương, đã sớm không còn là bí mật, nhưng thành tích của Đoạn Ngôn bắt đầu tăng lên đều đặn, vị trí thứ nhất của Hứa Dặc cũng không bị tụt xuống, chủ nhiệm lớp cũng mắt nhắm mắt mở.
"Cậu ở lại đứng trước mặt tôi một lát đi." Đoạn Ngôn nhẹ giọng nói.
Hứa Dặc: "Được."
Vị trí dựa theo chiều cao mà xếp hàng, Đoạn Ngôn cùng Lâm Dương đánh nhau náo loạn tranh nhau đứng ở hàng cuối cùng, Tả tiểu béo đứng trước người Lâm Dương, Hứa Dặc đứng trước người Đoạn Ngôn.
Lâm Dương tiếc hận nói: "Đáng tiếc tiểu béo không phải vợ tôi."
Tả tiểu béo ôm chặt lấy mình nói: "Cậu đừng có mà ngấp ngé tôi."
Nhiếp ảnh gia hô lên: "Một, hai, ba, cà tím*..." khi Đoạn Ngôn giơ ngón tay lên làm hai tai thỏ đặt trên đầu Hứa Dặc.
*Ở Trung khi chụp ảnh hô cà tím sẽ làm cho môi cười, chụp ảnh đẹp.
Hắn nghĩ, sau khi ảnh chụp tốt nghiệp rửa ra, Hứa Thỏ con nhất định sẽ là con thỏ đáng yêu nhất.