Đầu tháng 11, học sinh lớp 12 bước vào kỳ thi giữa kỳ.
Đoạn Ngôn gần đây vô cùng cố gắng, nằm mơ cũng đều học thuộc lòng từ vựng.
Hắn muốn chứng minh cho ba mẹ mình thấy mình và Hứa Dặc yêu đương có thể tiến bộ lẫn nhau.
Tuy nhiên, lý tưởng thì đầy đủ có đấy, nhưng thực tế lại như xương. Mấy môn trước khi thi Đoạn Ngôn còn cảm thấy miễn cưỡng có thể ứng phó, đến lần thi toán, Đoạn Ngôn đều choáng váng.
Học thuộc lòng nhiều công thức như vậy, hắn hoàn toàn không biết loại đề nào nên dùng bộ công thức nào.
Mọe, chỉ có thể kiên trì viết bằng cảm giác.
Đoạn Ngôn ở phòng thi số năm, bạn học trong phòng thi này cơ bản đều là đứng phía đuôi lớp, thành tích cũng đều ngang nhau.
Cho nên đại đa số mọi người đem đề lựa chọn viết xong liền bắt đầu thần du vũ trụ, chỉ có Đoạn Ngôn còn đang gãi tai gãi má nghiêm túc tính đề.
Lâm Dương ở phía sau ngủ một giấc, nghe thấy Đoạn Ngôn đang xin giấy nháp từ giáo viên, hắn nhìn tờ giấy nháp gọn gàng sạch sẽ của mình, thật là muốn giao nó cho người có nhu cầu mà.
Không, sức mạnh của tình yêu này là quá lớn! Đoạn Ngôn bình thường lựa chọn đề thi toàn chọn A, chọn xong liền ngủ, hôm nay cư nhiên lại đang tính đề!
Lâm Dương cảm thấy mình nhất định còn chưa tỉnh ngủ.
Sau khi thi xong giữa kỳ, liền nghênh đón một kỳ nghỉ ngắn cuối tuần.
Đoạn Ngôn có chút ưu sầu, hắn cảm thấy mình không thi tốt, cô phụ Hứa Dặc kèm mình học thêm lâu như vậy.
Nhất là ngày thi xong, hắn nhìn thấy Hứa Dặc và Tống Liên cùng nhau từ một phòng thi đi ra, hai người vừa đi vừa thảo luận hình thức đề thi, Đoạn Ngôn nghe cái gì cũng không hiểu, cái loại cảm giác bất lực này càng thêm sâu.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn khẳng định không thể chạm vào cánh cổng Đại học Y quá, còn làm chậm trễ thời gian học tập của Hứa Dặc nữa.
Sau khi thành tích giữa kỳ được công bố, Đoạn Ngôn càng thêm tin tưởng suy nghĩ của mình.
Hắn so với trước kia chỉ tiến bộ hơn mười người, điểm số tăng cũng không tính là lớn.
Cũng may, toán học trước kia thì nửa điểm là trắc nghiệm nửa điểm là tự luận nên hắn khoanh ăn may, lần này điểm toán của hắn thi được ba mươi lăm điểm, điểm tổng là một trăm, vậy cũng so với trước kia tăng lên năm thì cũng coi như là được rồi đi?
Nhưng Hứa Dặc lại từ thứ tự 1 rơi xuống thành 3, tuy rằng Hứa Dặc cảm thấy không có gì, nói mình có chỗ sơ suất, nhưng Đoạn Ngôn chính là cảm thấy, là bởi vì mình chậm trễ thời gian học tập của Hứa Dặc.
Hứa Dặc học tập đã rất vất vả, lại còn phải dành thời gian ra ngoài dạy thêm cho hắn, mà thành tích của hắn cũng không cho Hứa Dặc hồi báo quá lớn.
Buổi tối hai người về nhà, Đoạn Ngôn tâm sự nặng nề, Hứa Dặc nhìn ra tâm tình hắn không tốt, ngoan ngoãn ôm eo hắn dán mặt lên lưng hắn. Đoạn Ngôn chở anh về nhà, hai người một đường không nói gì.
Trong nhà để xe Đoạn Ngôn khóa xe lại, Hứa Dặc chắn trước mặt hắn hỏi: "Cậu bị sao vậy?"
Đoạn Ngôn giật giật khóe miệng, xoa xoa mặt anh nói: "Không có việc gì."
Hứa Dặc không tin hỏi: "Có phải cậu không vui không? Sao vậy?"
"Không có, cậu đừng suy nghĩ lung tung." Đoạn Ngôn phủ nhận.
Hứa Dặc mang theo ánh mắt nhìn kỹ nhìn hắn: "Vậy lát nữa cậu có đến nhà tôi làm bài tập về nhà không?"
Mí mắt Đoạn Ngôn hơi rũ xuống, nhìn sang một bên nói: "Tối nay tôi không tới, cậu học chăm chỉ nhé, ngày mai chúng ta lại gặp."
Hứa Dặc không hé răng, tầm mắt tự do trên mặt hắn, cuối cùng nhún chân chủ động hôn lên môi Đoạn Ngôn nói: "Vậy ngày mai gặp lại."
Đoạn Ngôn về đến nhà lê lết người trên sô pha, Lưu Nhã đang xem TV, mấy ngày nay trời quá lạnh, bà không đi ra ngoài nhảy ở quảng trường.
Thấy tinh thần của con trai mình không tốt, bà lo lắng hỏi: "Có chuyện gì không vừa lòng ở trường sao?"
Đoạn Ngôn nghiêng đầu nhìn bà, do dự một lát nói: "Mẹ, mẹ giúp con đăng ký một lớp học thêm đi."
Lưu Nhã dừng lại hỏi: "Mày nghiêm túc à con?"
Đoạn Ngôn: "Vâng, điểm của con và Đại học Y chênh lệch quá xa, ít nhất phải bổ sung kiến thức cơ bản trước cái đã."
"Được." Lưu Nhã một mực đáp ứng.
Lớp học bổ túc mà Lưu Nhã đăng ký cho hắn ở gần nhà, Đoạn Ngôn mỗi ngày đều đưa Hứa Dặc đến cửa tiểu khu, nhìn thấy anh vào tiểu khu mới đi đến lớp học thêm.
Thời gian mỗi ngày đều được sắp xếp đầy đủ, Đoạn Ngôn ngay cả ngày nghỉ cũng ở trong lớp.
Thời gian còn lại cho hắn không còn nhiều, hắn còn có rất nhiều điểm kiến thức cần bổ sung.
Nhưng gần đây hắn phát hiện trạng thái của Hứa Dặc dường như không tốt, sáng nay trong giờ học tiếng Anh, Hứa Dặc cư nhiên ngủ gật, giáo viên tiếng Anh còn quan tâm hỏi anh có phải chỗ nào không thoải mái hay không.
Buổi trưa ăn cơm, Đoạn Ngôn nhìn thấy trước mắt anh một mảnh xanh đen, đau lòng nói: "Cậu đừng quá mệt mỏi."
Hứa Dặc giương mắt nhìn hắn một cái, lại yên lặng cúi đầu xuống.
Mùa đông ở Mạc Thành cực kỳ ẩm ướt âm lãnh, buổi sáng gió lạnh thấu xương thổi đến mặt người đau nhức.
Đoạn Ngôn đeo găng tay thật dày đi xe đạp, để Hứa Dặc thò tay vào trong quần áo của hắn cho đỡ rét.
Ở một góc rẽ, Hứa Dặc ngồi sau đột nhiên ngã xuống khiến Đoạn Ngôn sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Hắn vội vàng đưa Hứa Dặc đến bệnh viện, sau đó gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ.
May mắn thay, mùa đông mặc dày, ngoại trừ trầy xước da thì cũng không có vết thương khác.
Đoạn Ngôn vẫn tự trách mình: "Sao cậu lại bị ngã cơ chứ, hay là tôi rẽ quá gấp sao..."
Hứa Dặc lắc đầu: "Tôi ngủ thiếp đi, vô tình rơi xuống thôi."
Đoạn Ngôn kéo tay anh đau lòng thổi thổi nói: "Bảo, tôi biết kỳ thi lần trước cậu phát huy không tốt lắm, nhưng học tập tất nhiên là quan trọng, thân thể của cậu cũng quan trọng, cậu cứ thức đêm như vậy thật sự không tốt."
Hứa Dặc mím môi không lên tiếng, biểu tình còn có chút quật cường.
Mới có ngắn ngủi hơn nửa tháng, Đoạn Ngôn đột nhiên phát hiện Hứa Dặc tiều điều đi không ít, hình như lại gầy đi.
Đoạn Ngôn bất đắc dĩ thở dài.
Buổi chiều tan học, Hứa Dặc vẫn như thường lệ chuẩn bị chờ Đoạn Ngôn kết thúc luyện tập.
Nhưng hôm nay Đoạn Ngôn đến thay anh thu dọn cặp sách nói: "Tôi bảo Lâm Dương gọi xe, chú cậu ta lái xe cho thuê, tôi có thể yên tâm một chút."
"Ý cậu là sao?" Hứa Dặc mê mang nhìn hắn.
"Cậu về nhà sớm một chút, không cần chờ tôi luyện tập xong đâu, hai ngày nay trong phòng học lại lạnh nữa." Đoạn Ngôn giải thích.
Hứa Dặc thoạt nhìn không quá tình nguyện, ngồi không nhúc nhích.
"Nghe lời nào." Đoạn Ngôn nhéo nhéo hai má anh.
Đưa Hứa Dặc lên xe, Đoạn Ngôn còn dặn dò về nhà nhắn tin cho hắn, Hứa Dặc chỉ cúi đầu đáp một tiếng.
Nhìn xe chạy xa, Đoạn Ngôn mới quay người trở về trường học.
Hắn luyện tập xong bảy giờ liền đi tham gia lớp học thêm, bình thường lúc về đến nhà đã hơn chín giờ.
Đoạn Ngôn thở hổn hển chạy vào trong căn hộ, đèn điều khiển cảm ứng âm thanh nghe thấy tiếng liền tự động sáng làm cho Đoạn Ngôn thấy rõ con "chim cánh cụt béo" ngồi ở đầu cầu thang kia.
Nửa khuôn mặt Hứa Dặc đều vùi trong cổ áo, anh chỉ lộ ra một đôi mắt vừa to vừa sáng.
"Cậu ngồi đây làm gì?" Đoạn Ngôn hỏi.
"Đổ rác... Ra ngoài hít thở không khí..." Khi anh nói chuyện, răng trên dưới va chạm vào nhau.
"Cậu ra ngoài hít thở bao lâu rồi?" Đoạn Ngôn biết anh nói dối.
Hứa Dặc rõ ràng là đang chờ hắn về nhà.
"Vài phút..."
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, Đoạn Ngôn thật sự không có biện pháp với Hứa Dặc, ở trong lòng trầm mặc bại trận.
Hắn đưa tay về phía Hứa Dặc, người nọ lập tức nhào vào trong ngực hắn.
Đoạn Ngôn đặt bàn tay lạnh lẽo của Omega bên hông mình, dán vào da sưởi ấm cho anh, sau đó khẽ trách mắng: "Sao cậu không nghe lời chút nào vậy? Lại bị sốt nữa thì sao?"
Khuôn mặt Hứa Dặc giật giật ở cổ hắn, giống như một con mèo nhỏ làm nũng.
"Tôi mặc rất nhiều, cũng dán miếng dán giữ nhiệt rồi, chỉ là tay hơi lạnh thôi." Hứa Dặc biện giải.
Rõ ràng mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian gặp mặt nhưng Hứa Dặc lại luôn cảm thấy không đủ nhiều, anh muốn chờ Đoạn Ngôn về nhà, mỗi ngày đều muốn chờ.
Đèn cảm ứng âm thanh lại tắt, bàn tay to của Đoạn Ngôn sờ sờ gáy anh nói: "Ngày mai không được chờ nữa, tôi về nhà sẽ nhắn tin cho cậu, cậu lại xuống lầu đón tôi, như vậy được không?"
"Ừm."
"Buổi tối cũng phải đi ngủ sớm một chút, biết không?"
"Ừm."
Mỗi lần đáp ứng ngược lại là nhanh, không biết đến tột cùng có thể làm như vậy hay không.
Hứa Dặc bề ngoài thoạt nhìn cực kỳ nghe lời, anh là học sinh ngoan trong mắt thầy giáo, cũng là đứa nhỏ ngoan trong mắt phụ huynh, anh tựa như không có thời kỳ phản nghịch, luôn làm gương cho bạn bè cùng trang lứa, nhưng Đoạn Ngôn lại rất rõ ràng, kỳ thật trong lòng người này cực kỳ cố chấp.
Năm mới đến, nhà trường tổ chức các buổi họp lớp năm mới để chúc mừng sớm, sau khi kết thúc lớp học liền tan học sớm.
Đoạn Ngôn cùng mấy người bạn thân thiết cùng nhau hẹn uống rượu ăn cơm, lần này Hứa Dặc cũng đi theo.
Trên bàn rượu không thể thiếu rượu, mấy người cùng Đoạn Ngôn thân nhau đều biết quan hệ giữa Hứa Dặc và Đoạn Ngôn cho nên thay phiên nhau kính Hứa Dặc.
Đoạn Ngôn biết tửu lương của Hứa Dặc không tốt, mỗi một chén đều muốn thay anh đỡ xuống, Hứa Dặc lại kéo cánh tay hắn lắc đầu với hắn.
"Tôi có thể uống được ít." Anh mói.
Lâm Dương: "Hôm nay vui vẻ như vậy, cậu cứ để Dực ca uống một chút đi."
Nhan Trần Viễn: "Chúng tôi tuyệt đối không làm khó Dực ca đâu."
Tất cả mọi người đều nói như vậy, Đoạn Ngôn đành phải ngồi trở lại vị trí của mình, dặn dò Hứa Dặc: "Chỉ được uống hai cốc bia thôi đấy."
"Ngôn ca, được rồi đấy, cầu xin cậu chấm dứt ngược đãi chó đi." Tả tiểu béo hô.
Hứa Dặc cười đáp ứng.
Đoạn Ngôn lúc trước đã nói qua, Hứa Dặc không phải là một tiểu hài tử nghe lời.
Vì vậy, hai cốc bia vừa hứa với hắn đã biến thành hai chai bia.
Chỉ với tửu lượng của Hứa Dặc, hiện tại người đã uống đến choáng váng rồi.
Người bên ngoài không nhìn ra được, bởi vì Hứa Dặc ngoại trừ mặt trở nên đỏ lên một chút, cơ bản không thất thố nhưng Đoạn Ngôn có thể phân biệt, vì sao sao?
Bởi vì bàn tay của tiểu thiên nga, không phải là rất trung thực chạm vào hắn ở dưới bàn.
Mẹ kiếp!
Bữa tiệc rốt cục cũng tan rã, có người đề nghị muốn đi hát KTV, Đoạn Ngôn là không thể đi, hắn muốn đem tiểu quỷ say này về nhà.
Đám người tan rã, Hứa Dặc vẫn nhìn chằm chằm hắn cười ngây ngô, miệng hô: "A Ngôn, A Ngôn~"
Một tiếng sau tiếng còn mềm hơn một tiếng trước.
Đoạn Ngôn cõng Hứa Dặc lên lầu, người phía sau luôn không thành thật, xé miếng dán ngăn cách của hắn, còn liế.m tuyến thể của hắn, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó mà hắn không nghe rõ.
Hôm nay mẹ hắn và dì Chu cùng đội múa cũng muốn tụ tập, cho nên sẽ về khá muộn, Đoạn Ngôn yên tâm lớn mật mang Hứa Dặc về nhà mình.
Hắn đi lấy một cái khăn nóng muốn thay Hứa Dặc lau mặt, lúc trở về phát hiện người nọ vẫn say khướt đang lục cặp sách của mình, rốt cục cũng đem một cuốn sổ ghi chép ra.
"Như vậy rồi mà còn muốn làm bài tập về nhà?" Đoạn Ngôn trêu ghẹo anh.
Hứa Dặc ngoan ngoãn ngửa mặt bảo Đoạn Ngôn lau cho mình, sau đó giống như hiến bảo đem sổ ghi chép đưa cho hắn.
"Cái gì vậy? Nhật ký của cậu à?" Đoạn Ngôn nhận lấy lật ra, rậm rạp chằng chịt tất cả đều là chữ.
Đoạn Ngôn nhìn, thì ra là Hứa Dặc đã trích tất cả công thức trọng yếu, thậm chí còn viết ví dụ ở bên cạnh, tiếng Anh và ngữ pháp cũng được liệt kê đầy đủ.
Đoạn Ngôn đột nhiên tỉnh ngộ, vì sao trong khoảng thời gian này Hứa Dặc luôn mệt mỏi như vậy, thì ra là buổi tối cậu ấy thức đêm sửa sang lại ghi chép cho mình, một quyển dày như vậy, cơ hồ toàn bộ đều viết đầy.
"Có phải cậu ngốc không..." Giọng Nói của Đoạn Ngôn nghẹn ngào.
"Tôi biết cậu bởi vì thi cử không vui, tôi dạy thêm không tốt, nhưng mà, nhưng ghi chép của tôi lại ghi rất tốt, cậu nhất định sẽ dùng được..." Hứa Dặc miệng lưỡi không rõ nói.
Đoạn Ngôn hôn anh nói: "Cậu dạy thêm rất tốt, là tôi quá ngu ngốc, không theo kịp."
"Cậu không ngốc..." Hứa Dặc đùa giỡn ngón tay hắn, ánh mắt không quá rõ ràng nhìn hắn: "Cậu là chồng, sao lại ngốc chứ?"
Ánh mắt Đoạn Ngôn chua xót, hắn khàn giọng nói: "Sau này không được như vậy, cậu phải thức bao nhiêu đêm mới có thể viết nhiều như vậy chứ, không cần thân thể nữa sao?"
Hứa Dặc chớp chớp mắt, ngây thơ nói: "Nhưng yêu đương không phải chuyện của hai người sao? Tôi nghĩ rằng cậu cần sự giúp đỡ của tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu, tôi không cảm thấy mệt mỏi."
"A Ngôn, cậu khóc sao?"