Mới cách có một ngày mà chuyện của Hứa Dặc đã được truyền ra.
Có tin đồn rằng anh đã đánh gãy hai xương sườn của Alpha có ý định mưu đồ bất chính kia và đưa hắn vào tù. Các Omega trong trường học đã cổ vũ anh và lấy anh làm gương.
Bằng hành động thực tế, Hứa Dặc đã chứng minh rằng Omega không phải sinh ra là sẽ bị Alpha đàn áp, tất cả các giới tính nên được tôn trọng, cũng được bình đẳng.
Trên diễn đàn trường học có bài đăng với tiêu đề: "Ánh sáng Omega - vẻ đẹp của O này có một chút uy mãnh." Lâu chủ sau khi mở bài liền điên cuồng gào thét: A a a, là Hứa Dặc, cùng cậu ấy cho dù là OO yêu đương tôi cũng nguyện ý!
Phía dưới rất nhanh đã có hồi âm, độ hot của bài viết này rất lớn, ngoại trừ trường trung học số 2 ra, ngay cả trường ngoài cũng có rất nhiều người mò vào góp vui, vì thế hướng đi của bài viết này đột nhiên trở nên quỷ dị: [Hứa Dặc lúc trước phân hóa thành Omega, trái tim tôi đã tan nát, tôi vẫn cho rằng cậu ấy sẽ là Alpha! Cho dù cậu ấy là Omega đi nữa thì tôi cũng có thể!]
[Bây giờ xem ra giới tính thứ hai cũng không có ngăn cản công khí của anh ấy! Anh ơi!!! Em đã nằm xuống luôn rồi đây này!!!]
[Muốn đánh dấu người ta sao? Người ta lại đánh gãy xương sườn rồi đưa ông vào ăn cơm tù giờ.]
[Ê ê, tôi là người của Trường trung học số 7 này, nghe nói cậu ấy đưa tai họa lớn của trường chúng tôi vào tù cái là tôi suốt đêm bò lên đây like cho bạn học này luôn. Có ai có ảnh không? Tôi muốn chiêm ngưỡng nhan sắc của bạn học này quá! Có đẹp trai không? Đẹp trai không?]
Cmt rep lại lầu trên, Hứa ca có thể dùng từ đẹp trai để hình dung sao? Phải là đẹp không thể chấp nhận được! Mẹ nó ai cũng nguyện ý khom lưng trước cậu ấy luôn!]
[Tôi là Alpha, tôi làm chứng! Vì Hứa Dặc tôi nguyện ý làm người tiếp theo cũng không sao! Đến tột cùng là loại người nào mới có thể có được cậu ấy chứ? Tôi nguyện dùng hai mươi cân thịt trên người đổi lấy tầm mắt Hứa ca nhìn trên người mình thêm vài giây.]
Nhiệt độ bài viết càng ngày càng cao, được đưa lên trang chủ, trong chốc lát căn bản không thể trôi xuống được, Hứa Dặc hoàn toàn nổi danh.
____
Đoạn Ngôn vừa đến trường, Lâm Dương và Tả tiểu béo liền vây quanh hỏi xem tình hình xử lý thế nào rồi.
"Đang tiến hành quá trình tư pháp, sẽ không có vấn đề gì lớn cả." Đoạn Ngôn nói.
Tả tiểu béo lại hỏi: "Thân thể Dực ca có ổn không?"
Ánh mắt Đoạn Ngôn nhìn về phía Hứa Dặc bên kia nói: "Có tôi ở đây, còn ổn."
Khẩu khí ái muội đến cực hạn.
"Tôi có thể nói cho cậu biết, cậu phải nắm chặt đấy, Dực ca hiện tại lại có thêm một đám fan cuồng đấy." Lâm Dương nhắc nhở.
Tả tiểu béo cũng gật đầu nói: "Anh bạn à, người hiện tại thích Dực ca đều không phân biệt giới tính đâu đấy."
Đoạn Ngôn có chút bối rối, hắn mới chỉ có một ngày không đến trường thôi mà đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sức hút của Hứa Dặc vẫn rất cao, chẳng qua người dám trắng trợn đánh chủ ý với anh là không có mấy người.
Anh luôn luôn yên tĩnh lạnh lùng, lại không thích nói chuyện, khuôn mặt cứng nhắc liền gợi cho người ta một loại cảm giác rất khó ở chung.
Ở thời đại xu hướng O ngọt ngào này, loại Omega tính tình không tốt như anh cũng chỉ dám để ngắm.
"Còn chưa lên xem diễn đàn trường học sao? Đề nghị cậu lên xem qua đi." Lâm Dương nói.
Đoạn Ngôn lẩm bẩm: "Hai người đúng là tên lải nhải."
Hắn dựa vào ghế, tản mạn ngửa ra sau, lấy điện thoại di động ra lên diễn đàn trường học.
Vừa mới ấn vào bài viết mà Lâm Dương nói kia, vui vẻ của Đoạn Ngôn liền biến mất.
Hắn lập tức ngồi thẳng tắp, căng thẳng từng cái từng cái một.
Cũng chỉ mới có một ngày thôi, tình địch ấy thế mà lại tăng lên nhiều như vậy?
Bình thường có Alpha và Beta lặng lẽ ái mộ Hứa Dặc còn chưa tính, sao bây giờ ngay cả Omega cũng đến góp vui thế?
Tình yêu OO? Còn có Alpha nguyện ý nằm dưới nữa á?
Tiểu Đoạn hiện tại chỉ muốn theo mạng mà bóp ch,ết bọn họ.
"Cậu đã tặng chiếc nhẫn đó chưa? Hay vẫn giữ lại ăn tết đấy?" Lâm Dương hỏi.
Đoạn Ngôn kéo sợi dây chuyền trên cổ ra, mặt trên rõ ràng đeo một chiếc nhẫn.
"Ở đây rồi. Đây không phải là sợ yêu đương sớm ảnh hưởng không tốt đến cậu ấy nên vì vậy tôi đã ẩn nso sao." Tiểu Đoạn nói xong thở dài một hơi: "Tôi mới là lão công chính hiệu, không nên so đo với các bạn nhỏ trên diễn đàn."
Mặc dù nói như vậy nhưng Lâm Dương và Tả tiểu béo vẫn thấy Đoạn Ngôn nặc danh gửi một bình luận: [Hứa Dặc là của tôi, tất cả mọi người đều tan hết đi!]
Bình luận của Đoạn Ngôn nhanh chóng có người trả lời: [Không biết xấu hổ!]
[Không biết xấu hổ!]
Cứ thế mấy chục lời bình luận đều cop y nguyên một câu như vậy, còn càng ngày càng nhiều.
Đoạn Ngôn:...
Lâm Dương vỗ vỗ vai hắn, an ủi nói: "Không có việc gì đâu, lòng dạ chúng ta nên rộng rãi một chút, chính cung phải có khí chất chính cung ha!"
Đoạn Ngôn cũng an ủi chính mình, bọn họ chỉ nhìn thấy, sờ không được, hắn mới không giống họ, hắn cùng Hứa Dặc còn có thể... Khụ khụ...
Nghĩ như vậy lại dễ chịu hơn nhiều.
Đoạn Ngôn thỉnh thoảng lướt lại bài viết, thấy lại có bình luận mới.
Đó là một bức ảnh của Hứa Dặc. Không biết là ai chụp lén, hình như là buổi sáng Hứa Dặc đứng ở bên ngoài nhà để xe chờ hắn, lúc đó hắn đi vào khóa xe.
Góc độ kia, ánh sáng kia, ngay cả Đoạn Ngôn cũng nhịn không được nhấn vào hình mà lưu hình ảnh.
Bài viết lại sôi sục.
[Hoàng tử bé! Tôi có thể!]
[Bây giờ tôi có kịp chuyển trường không?"]
[Mọe, Nhị trung các cậu bao giờ tổ chức hội thể thao đấy?]
[Người trên ảnh không đẹp bằng người thật đâuuuu]
Đoạn Ngôn nhắm hai mắt lại: Tất cả đều hủy diệt đi!
Đoạn Ngôn bị bài viết tra tấn cả buổi sáng, tâm tình cực kỳ không tốt.
Tư vị Hứa Dặc bị nhớ thương, thật sự làm cho không dễ chịu.
Trùng hợp buổi trưa khi đến căng tin xếp hàng mua cơm, có không ít người ở sau lưng gọi tên Hứa Dặc.
Hứa Dặc vừa quay đầu, bọn họ lại ngượng ngùng sợ hãi bỏ chạy.
Omega như vậy còn chưa tính, vì sao bên trong còn có mấy Alpha cũng như vậy?
Thế giới này bị điên hết rồi à?
Hứa Dặc cũng nghi ngờ hỏi: "Bọn họ làm sao vậy?"
Tả tiểu béo: "Dực ca có lên diễn đàn trường học không?"
Hứa Dặc: "Thỉnh thoảng."
Lâm Dương tiếp lời: "Hôm nay cậu lên một lần đi rồi sẽ biết là vì sao rồi."
Hứa Dặc "Ồ" một tiếng, Đoạn Ngôn đứng trước mặt anh quay đầu nhìn anh một chút nói: "Đừng để ý tới bọn họ."
Quạu, quạu, quạu! Tiểu Đoạn thật sự rất quạu!
Đến lượt bọn họ chuẩn bị quẹt thẻ cơm, Đoạn Ngôn móc ví tiền của mình ra, cố ý ở dưới mí mắt Tả tiểu béo cùng Lâm Dương chậm rãi lắc lư một vòng nói: "Trưa nay tôi mời."
Tả tiểu béo cùng Lâm Dương liếc nhau một cái, hai bên ánh mắt trao đổi một chút: Tuyệt đối không nên hỏi ví tiền hắn từ đâu tới, nghẹn chết cậu ta đi!
Đoạn Ngôn: "Ôi chao, bình thường có quá nhiều thứ vụn vặt, có một cái ví đúng là thuận tiện, các cậu nói đúng không?"
Lâm Dương và Tả tiểu béo không hẹn mà cùng nhìn về phía nơi khác, không để ý tới hắn.
"Mau quẹt thẻ!" Dì căng tin hét lên.
*Xoẹt*
Hứa Dặc tiến lên một bước, đưa thẻ cơm của mình vào phía trên, còn quay đầu trừng mắt nhìn Đoạn Ngôn một cái.
Bốn người bưng khay thức ăn tìm được chỗ ngồi xuống, Đoạn Ngôn đặt ví tiền ở giữa bàn nói: "Lát nữa các cậu có muốn uống nước không? Tôi mua cho."
Hứa Dặc dùng đầu gối va vào chân Đoạn Ngôn, sau đó nghiến răng về phía hắn, ý bảo hắn không được vớ vẩn nữa.
"Được rồi, Ngôn ca, chúng tôi biết rồi, cậu mua ví mới." Tả tiểu béo chịu thua.
Hắn cảm thấy hắn cùng Lâm Dương mà còn không nói lời nào, Đoạn Ngôn khẳng định có thể lấy cái ví này phô ra hẳn một ngày.
"Hê hê~ Đây không phải là tôi mua, đây là Hứa Dặc mua cho tôi đấy." Đoạn Ngôn dương dương đắc ý nói.
Lâm Dương: "Hai chúng ta đổi bàn đi."
Tả tiểu béo cùng Lâm Dương thật đúng là đổi sang bàn bên cạnh, Hứa Dặc xoa xoa mi tâm, thấp giọng nói: "Bọn họ cùng cậu làm bạn bè lâu như vậy thật không dễ dàng mà."
Đoạn Ngôn chấn động nói: "Hôm qua cậu còn khen tôi nghĩa khí, bộ dạng bảo vệ bạn bè rất đẹp trai, hôm nay sao lại nói làm bạn với tôi không dễ dàng? Khuỷu tay đừng trỏ ra ngoài chứ."
Nói xong, Đoạn Ngôn gắp một miếng sườn cho Hứa Dặc lại nói: "Không đúng, ý của cậu là, cậu cảm thấy tôi và cậu ở chung cũng rất không dễ dàng? Cậu đang ám chỉ tôi à Hứa Dặc."
Hứa Dặc:??? Lão tử thật sự muốn bay lên cho hắn hai cái tát.
Sau khi ăn trưa xong, Đoạn Ngôn muốn đi chơi bóng, Hứa Dặc muốn đến thư viện.
Lâm Dương và Tả tiểu béo biết hai người họ muốn ngán ngẩm một hồi liền đi trước.
Đoạn Ngôn và Hứa Dặc đi một vòng lớn, đi tới văn phòng giáo viên.
Trong khoảng thời gian này, tất cả các giáo viên đã tan làm, học sinh cũng hiếm khi đến đây.
Đoạn Ngôn nhìn xung quanh không có ai liền dắt Hứa Dặc vào nhà vệ sinh tòa nhà văn phòng.
Nhà vệ sinh của tòa nhà văn phòng giáo viên là cả một tầng hai, cửa một khi khóa trái, sẽ không lo lắng về việc có ai bước vào, không gian chật chút.có chút chật.
Đoạn Ngôn đặt Hứa Dặc lên cửa, cùng anh triền miên hôn môi, tay cũng cởi bỏ nút áo sơ mi của anh, sờ đến cổ anh, theo làn da bóng loáng đi xuống, chạm tới sợi dây chuyền nhỏ trên cổ, hắn kéo ra ngoài, sờ được chiếc nhẫn treo trên dây chuyền.
"Kiểm tra đột xuất sao?" Hứa Dặc thở hổn hển hỏi.
"Ừm, xem cậu có vụng trộm giấu tôi lấy xuống hay không."
Trước khi ra ngoài, họ đã đeo cho nhau.
Không phải là không muốn thừa nhận lẫn nhau, chỉ là ở giai đoạn này giáo viên và phụ huynh vẫn chưa đồng ý chuyện yêu sớm.
Để tránh rất nhiều rắc rối, họ chỉ có thể lén lút cất nó đi.
"Cậu mắc bệnh nghi ngờ nặng rồi." Hứa Dặc cười khẽ hai tiếng.
"Lòng tôi còn nhỏ nữa ấy." Đoạn Ngôn bấm nút áo cho anh, lại hỏi: "Buổi sáng cậu và Tống Liên nói gì đấy?"
"Cậu ấy hỏi tôi chuyện của Tư Văn, quan tâm tôi hai câu thôi, cũng không có gì cả." Hứa Dặc thành thật nói.
"Ồ"
"Ghen tuông bừa bộn." Hứa Dặc cười nói, tay lại không già thật sự vỗ mông Đoạn Ngôn hai cái nói: "Đoạn QQ."
Hành vi của tiểu thiên nga bây giờ hoàn toàn là chôn vùi tai họa ngầm cho mình, không có việc gì, rất tốt, Đoạn Ngôn đều ghi nhớ nợ.
____
Buổi chiều tan học các bạn khác trong lớp đều đi hết, Hứa Dặc cầm trà sữa vừa uống vừa đọc sách, chờ Đoạn Ngôn kết thúc luyện tập.
Hành lang truyền đến tiếng cười đùa đùa giỡn, có người đuổi theo chạy vào phòng học.
Đó là Lâm Dương và Tả tiểu béo.
Hai người khi nhìn thấy Hứa Dặc, cười hì hì chào hỏi, Tả tiểu béo hỏi: "Dực ca, chờ Ngôn ca sao?"
Hứa Dặc nhìn về phía sau hai người, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, gật đầu nói: "Ừm, các cậu kết thúc luyện tập rồi sao?"
Lâm Dương: "Đúng vậy, Ngôn ca hẳn là sắp về rồi đi, hôm nay cậu ấy chạy bộ lại phá kỷ lục, gần đây trong thành phố có một trận thi đấu, thầy giáo muốn cậu ấy tham gia, cho nên giữ cậu ấy lại nói chuyện."
Hứa Dặc cười cười nói: "Tôi biết rồi, cám ơn."
Tả tiểu béo ở trong hộc bàn mở ngăn kéo ra, rốt cục lấy ra một chuỗi chìa khóa, lẩm bẩm: "Dọa chết tôi rồi, cứ tưởng rằng chìa khóa bị mất rồi cơ."
Lâm Dương thúc giục hắn nói: "Nhanh lên đi ở lại thêm lát nữa là tiệm net ở không còn vị trí nữa đâu, hôm nay 7h30 có Thần Vũ Ba cấp SS cần đánh, nếu giống như Ngôn ca mở ra một thanh Tử Linh thần khí vậy thì thật trâu bò!"
"Còn bốn mươi phút nữa, sẽ kịp." Tả tiểu béo nhét chìa khóa vào trong túi, thân thể mập mạp chen ra ngoài chỗ ngồi.
"Đúng rồi, bây giờ chúng ta còn chưa lập đội đâu, Ngôn ca đem acc bán đi rồi, chúng ta nhất định phải kéo thêm một người nữa vào đội, người lại dễ tìm như vậy được chắc?" Lâm Dương thốt lên.
"Cậu nói cái gì?"
Trong phòng học lại yên tĩnh, Hứa Dặc không biết mình đã ngồi đây bao lâu.
Phía sau có bước chân vội vàng chạy đến thở hồng hộc.
Sau đó, anh nghe thấy tiếng cười giống như một tên du côn: "Yo, đây là bảo nhà ai đang chờ người lớn đến đón đây?"
Đi vòng tới trước mặt anh, cúi người xuống trước bàn, ánh mắt cười thành hình trăng non, lại nói: "Thì ra là bảo nhà tôi."
Hứa Dặc nhìn nam sinh đầu đầy mồ hôi trước mắt, tóc đều vén hết về phía sau lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, đây là Alpha của anh, luôn tràn đầy sức sống, giống như một mặt trời nhỏ.
"Sao gần đây cậu không đi chơi game?" Hứa Dặc hỏi.
Đoạn Ngôn đưa tay thay anh lấy cặp sách, bình tĩnh nói: "Chơi cái gì chứ, không phải đã nói là phải học tập thật tốt rồi sao?"
"Có phải cậu đã bán acc rồi không?"