Sáng sớm hôm nay thật sự là kỳ quái, Đoạn Ngôn chạy xong trở về, thay quần áo vừa ra cửa liền đụng phải Hứa Dặc ở phía đối diện mở cửa đi ra.
"Hôm nay cậu dậy sớm vậy?" Đoạn Ngôn kinh ngạc hỏi.
"Ừm." Hứa Dặc dụi dụi mắt, thoạt nhìn cũng ngủ không ngon.
"Sữa đậu nành cho cậu này." Đoạn Ngôn đưa cho anh bữa sáng trong tay.
"Cám ơn." Không có tinh thần gì nên thanh âm của Hứa Dặc nói ra có chút uể oải, thoạt nhìn rất dễ khi dễ.
Hai người sóng vai đi xuống dưới lầu, Hứa Dặc rốt cục nhịn không được, mở miệng hỏi: "Tối hôm qua, dì... ừm... dì có hiểu lầm gì không?"
"Hiểu lầm cái gì được chứ? Hai chúng ta là đứng đắn học thêm cơ mà." Đoạn Ngôn mặt dày nói.
Hứa Dặc:...
Đứng đắn? Hôm qua như thế... Cũng không biết mình làm sao nữa, khi nhìn thấy Đoạn Ngôn tiến lại gần, anh cư nhiên hy vọng đôi môi mỏng của Alpha thật sự có thể bao trùm lên môi mình.
Nhất định là tin tức tố mùi rượu mạnh của người nọ khiến mình say, bằng không sao lại có ý nghĩ xấu hổ lớn mật như vậy được cơ chứ.
"Có điều là mẹ tôi bảo tôi không cần luôn quấy rầy cậu học tập." Đoạn Ngôn thành thật nói.
Hứa Dặc ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt ảm đạm.
Anh nghĩ, ý tứ lời này của Đoạn Ngôn có phải muốn cùng mình bảo trì khoảng cách hay không?
Họ chỉ có thể gặp nhau thường xuyên với lý do học thêm.
"Nhưng Hứa Dặc, tôi nhất định nghiêm túc học tập, không cho cậu thêm gánh nặng, cho nên cậu có thể chỉ dành một chút thời gian quản tôi được không?" Alpha đứng trước ánh sáng, ngũ quan tuấn lãng dưới ánh mặt trời khiến người ta không thể rời mắt.
Trái tim khẩn trương của Hứa Dặc thả lỏng, anh nói: "Ừm."
Giống như có thứ gì đó, giữa hai người nổi lên biến hóa, cái loại này cho dù thường xuyên gặp mặt cũng sẽ nhớ nhung, cái loại cảm xúc muốn đem người giam cầm bên người này thật sự rất khiến người ta kinh hãi.
Hứa Dặc là như vậy, anh không biết Đoạn Ngôn có phải cũng như vậy hay không.
Khi đến trường, anh nghe thấy nhiều người nói đùa.
Họ gọi Đoạn Ngôn là sứ giả bảo vệ hoa khôi.
Trái tim Hứa Dặc thoáng cái liền chìm xuống.
Giang Điềm Điềm ở bàn trước của anh, anh nghe được mấy nữ sinh vây quanh cô hỏi tình huống ngày hôm qua.
Ngay cả bạn cùng bàn của Hứa Dặc cũng thò đầu qua nghe bát quái.
Nữ sinh A: "Nghe nói Đoạn Ngôn một mình đánh ngã hơn mười mấy người sao?"
Giang Điềm Điềm: "Chỉ có ba người. Có điều là cũng rất lợi hại."
Cô rất ít khi khen ngợi, giọng điệu vẫn mang theo chút sùng bái.
Nữ sinh B: "Đoạn Ngôn thật sự quá đẹp trai đi! Này, vậy hai người... Có tiến triển rồi?"
Nữ sinh C: "Đã sớm nghe nói Đoạn Ngôn có ý với cậu, hôm qua sao lại trùng hợp như vậy? Cậu nói xem Đoạn Ngôn có phải mỗi ngày tan học đều bảo vệ cậu hay không."
Tiểu cô nương luôn luôn có một số tưởng tượng lãng mạn.
Những lời trêu chọc thiện ý này giống như một thanh chủy thủ sắc bén lăng trì trong lòng Hứa Dặc.
Bảy giờ hôm qua, anh mở cửa chờ Đoạn Ngôn đến.
Anh thậm chí còn cố ý chỉnh chuốt tóc của mình, xịt một ít nước hoa vào phòng ngủ.
Bình thường Đoạn Ngôn sẽ trở về sớm, ngày hôm qua anh chờ mãi cũng không đợi được hắn tới.
Anh vốn định gọi điện thoại cho Đoạn Ngôn nhưng nghĩ lại, Đoạn Ngôn muốn học bù có thể chính là nhất thời hứng khởi hay không, chính mình thúc giục hắn như vậy, ngược lại làm cho lòng hắn sinh lòng chán ghét?
Mẹ anh và dì Lưu đã đi khiêu vũ ở quảng trường trở về, Hứa Dặc giả vờ lơ đãng hỏi một câu, dì Lưu nói hắn thường xuyên luyện tập về trễ.
Hứa Dặc vừa ôn từ vựng tiếng Anh, vừa ghé vào bệ cửa sổ chờ hắn.
Trời đã tối, luyện tập cũng sẽ không luyện đến bây giờ đi?
Trong nhóm lớp anh nhìn thấy Tả tiểu béo và Lâm Dương đang nhắn tin, lúc này mới biết buổi luyện tập đã kết thúc từ sớm, Đoạn Ngôn cũng không đi chơi với bọn họ.
Vậy hắn đi đâu?
Hứa Dặc viết đi viết lại tin nhắn nhiều lần nhưng lại không biết nên gửi như thế nào.
Nhỡ may Đoạn Ngôn đã quên chuyện này, mà mình lại thật sự mở cửa một mực chờ hắn, tâm tư này cố ý bao nhiêu chứ.
Mẹ anh chuẩn bị đưa trứng gà cho dì Lưu, Hứa Dặc xung phong nói bảo mình đi.
Vốn mua trứng gà chính là cám ơn Đoạn Ngôn mấy ngày nay mỗi ngày đều đưa bữa sáng tới, Hứa Dặc nói mình tự mình tới cửa cảm ơn thì sẽ tốt hơn.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của mẹ, anh vội vã ra khỏi cửa.
Lúc gõ cửa nhà Đoạn Ngôn, anh lại hỏi một câu: "Cậu ấy còn chưa về sao dì?"
Dì Lưu nói Đoạn Ngôn sắp về đến nhà rồi.
Hứa Dặc về nhà nói với mẹ xuống cầu thang đổ rác, mẹ anh còn kỳ quái, gần đây con trai mình sao lại tích cực đổ rác như vậy.
Hứa Dặc ngồi trên bậc thang chờ Đoạn Ngôn, muốn gặp hắn chính là muốn gặp mà thôi.
"Hứa Dặc!" Người nọ đứng cách đó không xa gọi tên anh lại làm cho anh muốn xông lên ôm lấy hắn.
Tâm tư như vậy, còn có thể giấu được bao lâu đây?
"Cậu ấy chỉ là đi ngang qua nơi đó, nào có khoa trương như các cậu nói chứ." Giang Điềm Điềm mỉm cười giải thích.
"Nhà Đoạn Ngôn cũng không phải là hướng kia nha~" Mọi người lại bắt đầu ồn ào.
Giang Điềm Điềm vùi đầu sửa sang lại bàn học của mình, lạnh lùng nói: "Được rồi, các cậu đều giải tán hết đi."
"Cậu đỏ mặt cái gì? Có phải cậu đang đỏ mặt không đấy?"
Bạn cùng bàn nghe xong bát quái liền lui về, còn chia sẻ với Hứa Dặc, nhỏ giọng hỏi: "Cậu cảm thấy Đoạn Ngôn và hoa khôi có phải ở bên nhau hay không?"
Hứa Dặc nhìn chằm chằm sách tham khảo trước mặt phát ra thật lâu, đột nhiên "xoạt" một cái rồi đứng lên khiến bạn cùng bàn giật nảy mình.
Hứa Dặc nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."
____
Đoạn Ngôn và Lâm Dương từ nhà vệ sinh đi ra, hai người đánh nhau xô đẩy, Lâm Dương hề hề gọi hắn: "Sứ giả bảo hộ hoa khôi à~"
"Cút con mẹ cậu đi!" Đoạn Ngôn đập bả vai hắn một cái.
Trước mặt gặp Hứa Dặc đi tới, Đoạn Ngôn giơ tay chào hỏi anh: "Này~ Đi vệ sinh sao?"
Lâm Dương thiếu chút nữa cười phun ra, phương hướng này không phải đi WC, chẳng lẽ đi ăn cơm?
Đoạn Ngôn vì cùng Hứa Dặc nói chuyện, cũng thật sự đủ kiếm cớ mà.
Hứa Dặc giương mắt nhìn hắn một cái, chỉ gật gật đầu, sau đó cùng hắn nghiêng người đi qua.
"Hể? Cậu ấy có phải là không vui không?" Đoạn Ngôn không xác định hỏi.
"Không có, cậu ấy vẫn luôn như vậy mà. Trong ngoài lạnh lùng, nếu đột nhiên nhiệt tình lên tôi mới cảm thấy bất thường á." Lâm Dương trả lời.
Lớp bọn họ có hai bông hoa cao lãnh, nữ là Giang Điềm Điềm, nam chính là Hứa Dặc.
Nhìn tên Đoạn Ngôn này, thật là phúc khí tốt mà.
"Không đúng, tôi chính là cảm thấy cậu ấy không vui, cậu về phòng học trước đi, tôi đi tìm cậu ấy đã." Nói xong Đoạn Ngôn lại quay trở về.
Hứa Dặc trong mắt người ngoài cùng Hứa Dặc trong mắt hắn là hai người khác nhau.
Hắn tin vào bản năng của mình.
Đoạn Ngôn vẫn đợi ở cửa nhà vệ sinh, sắp đến giờ vào lớp, Hứa Dặc mới từ trong nhà vệ sinh đi ra.
"Cậu bị táo bón à? Vào trong lâu như vậy." Đoạn Ngôn nói đùa.
Hứa Dặc nhìn chằm chằm vào mặt hắn hồi lâu, hỏi: "Cậu làm gì ở đây đấy?"
"Chờ cậu đó, có phải rất cảm động hay không?" Hắn luôn nói chuyện thiếu đánh như vậy.
Chính là bởi vì Đoạn Ngôn từ khi sinh ra đã đem một bộ mặt lưu hành cà lơ phất phơ, nói chuyện lại thích đánh pháo cho nên Hứa Dặc rất khó phân biệt rõ ràng, người này rốt cuộc khi nào là nghiêm túc, khi nào lại là đang nói giỡn.
"Cậu bị sao vậy?" Thấy sắc mặt Hứa Dặc không tốt lắm, Đoạn Ngôn rốt cục thu hồi nụ cười lại gần anh hỏi.
Hứa Dặc theo bản năng đưa tay sau lưng, quay mặt ra nói: "Cậu đúng là kỳ quái, nào có người chờ người ở cửa nhà vệ sinh? Hoặc là cậu đã quen với việc đi theo người khác?"
Đoạn Ngôn không hiểu lời này của hắn có ý gì, nhìn chằm chằm bàn tay giấu đi nói: "Cậu vươn ra."
"Sắp tới lớp rồi." Hứa Dặc vòng qua hắn chuẩn bị đi.
Đoạn Ngôn nắm lấy cánh tay anh, thái độ cực kỳ cường ngạnh nắm lấy tay Hứa Dặc ra.
Vết máu trên mu bàn tay tung hoành đan xen, so với lần trước càng thêm sâu.
Thần sắc Đoạn Ngôn thoáng cái trở nên âm trầm đáng sợ, hắn nói: "Cậu có phải bị bệnh không?"
Sau khi nói ra khỏi miệng, hắn lại hối hận. Mọi người đều có áp lực khác nhau và có cách riêng để giải phóng của họ.
Khi Đoạn Ngôn tâm tình không tốt, sẽ điên cuồng chạy bộ và chơi bóng, nhưng Hứa Dặc lười biếng, không thích động đậy, những phương pháp này đối với anh mà nói vô dụng.
Anh lại không có sở thích khác, không biết bắt đầu từ khi nào, lại dùng phương thức thương tổn mình để giải tỏa.
Hứa Dặc hất tay hắn ra chuẩn bị trở về phòng học, lại bị Đoạn Ngôn kéo trở về.
Vừa vặn, tiết học ngữ văn này giáo viên ngữ văn đã lên tầng, cô thấy hai người lôi kéo liền hỏi: "Sao hai em không về lớp học?"
"Thưa cô, Hứa Dặc không thoải mái nên em đưa cậu ấy đến phòng y tế trường." Đoạn Ngôn tranh lời mở miệng trước Hứa Dặc.
Các giáo viên đều rất thích Hứa Dặc, cho nên khi nghe thấy thân thể Hứa Dặc không khỏe, giáo viên ngữ văn vội vàng nói: "Vậy các em đi mau, học tập cũng phải chú ý đến thân thể."
"Cô giáo nói đúng." Đoạn Ngôn phụ họa.
Hắn kéo cánh tay Hứa Dặc đi đến phòng y tế của trường, dọc theo đường đi hai người đều không nói gì.
Lúc Hứa Dặc liếc nghiêng mắt đi qua, nhìn thấy mặt Alpha dính đầy sự tức giận.
Giáo viên y tế trường học giúp anh lau một ít rượu khử trùng, trên thực tế, bị như vậy cần gì phải đến thăm khám? Đoạn Ngôn luôn thích làm lớn những vấn đề nhỏ.
Giáo viên y tế nhà trường hỏi còn vết thương nào khác hay không, Hứa Dặc lắc đầu.
Vốn tưởng rằng có thể đi nhưng Đoạn Ngôn cầm bấm món tay trong tay hướng phía Hứa Dặc.
"Nào, cắt móng tay." Đoạn Ngôn ngồi xuống bên cạnh anh, vươn tay về phía anh.
"Móng tay của tôi không dài..." Hứa Dặc bất đắc dĩ nói.
Đoạn Ngôn mới không nghe, kéo tay anh lại kiểm tra, Hứa Dặc rất thích gọn gàng, móng tay chỉ dài một chút, còn cắt rất tròn trịa.
"Vẫn dài, tôi giũa cho cậu, tôi xem sau này cậu còn lấy cái gì mà cào."
Hứa Dặc muốn rụt tay lại nhưng không thành công, Alpha dùng khuỷu tay kẹp cẳng tay anh, nắm lấy ngón tay anh thật sự mài móng tay cho anh.
"Nghe nói ngày hôm qua cậu cứu Giang Điềm Điềm?" Bầu không khí quá mức yên tĩnh, cho nên Hứa Dặc mở miệng.
"Đúng vậy, tối hôm qua lúc tôi về nhà đã nói với cậu rồi, tôi rất lợi hại đấy." Đoạn Ngôn không ngẩng đầu, còn đang chuyên tâm đùa nghịch ngón tay của anh.
"Cậu... Không có nói là Giang Điềm Điềm." Thanh âm Hứa Dặc khô khốc, giống như là ở trong cổ họng chặn hồi lâu mới phun ra một câu.
"Là ai cũng không quan trọng. Không phải Giang Điềm Điềm thì tôi cũng cứu." Đoạn Ngôn lý lẽ nói.
"Nhưng đường cậu về nhà không phải là con đường đó, vì sao hôm qua cậu lại đi tới đấy?" Những lời này được coi là chất vấn, nếu Như Đoạn Ngôn không trả lời, anh cũng không có tư cách tiếp tục truy vấn.
Nhưng anh rất muốn biết vì sao, có phải thật sự giống như lời bạn học nói hay không, Đoạn Ngôn gần đây mỗi ngày tan học đều yên lặng đi theo phía sau Giang Điềm Điềm, đưa cô về nhà.
"À, hôm qua tôi muốn đi mua trái cây đường dầu cho cậu, chính là nhà Tưởng Ký ấy, cậu biết quán đó không? Ai biết được đi đến đó liền gặp phải cảnh kia chứ." Đoạn Ngôn thẳng thắn nói.
"Nào, tay kia." Đoạn Ngôn lại đi kéo tay trái anh.
Hóa ra là vậy...
"Hôm nay cậu có muốn ăn không? Tôi sẽ mua lại cho cậu." Đoạn Ngôn hỏi.
"Ừm." Khóe miệng Hứa Dặc thả lỏng một chút: "Tan học cùng nhau đi mua đi."
"Chiều nay tôi có buổi luyện tập, để tôi mua cho cậu đi."
"Tôi đợi cậu."