Sáng nay khó có được ngày tiểu thiên nga không ngủ nướng mà cùng hắn thức dậy, từ tối hôm qua hai người câu thông tỏ lòng ra một chút tâm ý, hôm nay cử chỉ so với trước kia càng thêm thân mật hơn.
Hứa Dặc đứng trước mặt hắn đang giúp hắn thắt cà vạt, Đoạn Ngôn vừa cúi đầu liền nhìn thấy vòng xoáy tóc nhỏ của Omega.
"Tối nay còn ra ngoài uống rượu nữa không?" Hứa Dặc đột nhiên mở miệng hỏi.
Đoạn Ngôn hôn lê.n đỉnh đầu anh một cái nói: "Nếu cậu không muốn tôi đi tôi sẽ không đi."
"Ai thèm quản anh chứ." Sau khi cà vạt được thắt lại, Hứa Dặc không nặng không nhẹ không vỗ lại hắn một cái.
Omega ưỡn bụng chuẩn bị rời đi, Đoạn Ngôn lại một tay kéo anh trở về trong ngực nói: "Cậu không quản ai quản chứ."
Đoạn Ngôn vùi đầu vào cổ Hứa Dặc cọ cọ nói: "Cậu có muốn cũng cắn tôi một cái không?"
"Em cắn anh làm gì?" Hứa Dặc dở khóc dở cười.
Đoạn Ngôn khom lưng đem tuyến thể của mình bại lộ trước mặt Hứa Dặc làm nũng nói: "Cắn đi, bây giờ cậu không tới công ty, tôi không nhìn thấy cậu trong lòng liền hoảng hốt. Tốt xấu gì cậu cũng cho tôi một chút pheromone chứ, để tôi không phải sống một giây như qua hẳn một năm."
Hứa Dặc "xì" một cái, giọng điệu ghét bỏ nói: "Anh đừng dùng cách nói này nói chuyện với em, ngấy lắm."
Omega này, thật sự là không hiểu phong tình mà...
"Ai nha, Hứa Dặc à, Tiểu Dặc Dặc ơi, Tiểu khả ái, Tiểu Thiên Nga..." Một tiếng của Đoạn Ngôn còn so với tiếng trước gọi mềm hơn.
"Dừng lại, anh gọi đến nỗi phản ứng mang thai của em đều sắp gọi ra rồi."
Hứa Dặc vừa nói vừa tới gần hắn, Đoạn Ngôn đầu tiên cảm nhận được hô hấp nóng ẩm của Omega, sau đó là đôi môi mềm mại chạm vào tuyến thể của mình làm hắn hưng phấn lên, tiếp theo là một trận tê dại, Hứa Dặc nhẹ nhàng cắn lên, hương mật đào của Omega trong nháy mắt bao vây hắn làm cho Đoạn Ngôn có loại cảm giác đặt mình vào rừng đào hương.
"Hài lòng chưa?" Sau khi cắn xong Omega nghiêng đầu hỏi nhẹ bên tai hắn.
Ai da! Tiểu hồ ly tinh này thật là...
Đoạn Ngôn bắt được cơ hội, nhanh chóng nâng mặt Omega lên, hôn lên môi anh một cái vang dội, trả lời: "Hài lòng."
Hứa Dặc mặt mày cong cong, cười so với ánh mặt trời xuyên thấu còn sáng lạn hơn, anh chậm rãi nói: "Nếu anh cứ như vậy thì tốt rồi."
Đôi mắt Đoạn Ngôn trầm xuống, tuy rằng hắn biết mình hai mươi lăm tuổi làm sao lại như vậy, nhưng Hứa Dặc không biết.
Trong mắt Hứa Dặc, sau khi kết hôn mình đã sớm mất đi hứng thú với anh, cho nên Hứa Dặc kiêu ngạo như vậy cũng sẽ trở nên bất an, tự ti.
Anh cho rằng bởi vì thân thể mang thai này làm cho Đoạn Ngôn cảm thấy ghê tởm, anh cho rằng trong lòng Đoạn Ngôn có Giang Điềm Điềm, thậm chí anh còn tưởng rằng Đoạn Ngôn nỡ bỏ anh ở nhà lén đi gặp những người khác.
Cho nên tiểu thiên nga của hắn, đến tột cùng là nghẹn bao nhiêu ủy khuất đây? Ưỡn cái bụng lớn nhìn thấy mình đầy scandal, khẳng định cũng vụng trộm khóc đi.
"Haha, sẽ vẫn luôn như vậy." Đoạn Ngôn hứa hẹn nói.
____
Hôm nay hắn đến công ty, vừa vặn gặp Tống Liên.
Tên kia vừa nhìn thấy hắn, liền bày ra một khuôn mặt như bị thiếu nợ 259 vạn, sau đó xuất phát từ lễ phép cứng rắn chào hỏi hắn: "Đoạn tổng."
Thấy cậu như vậy, tôi không phải là tổng, cậu càng giống tổng hơn đấy! Nội tâm Đoạn Ngôn gào thét nói.
Mặt ngoài lại nhẹ nhàng trả lời: "Giám đốc Tống."
Hai người đi vào cùng một thang máy, Đoạn Ngôn không dán miếng dán ngăn cách, hương mật đào của Omega càng thêm rõ ràng trong không gian chật hẹp.
Đoạn Ngôn cố ý dán lại gần Tống Liên, thầm nghĩ: Ngửi! Ngửi cho tôi! Vợ tôi cắn đó! Tình cảm của chúng tôi rất tốt, cậu đừng hòng tu hú chiếm tổ, kẻ tới sau chiếm thế thượng phong.
Tống Liên không có phản ứng gì nhiều, khi thang máy lên tầng năm hắn lễ phép nói: "Tôi ra trước."
"Ừm." Đoạn Ngôn ra vẻ cao lãnh.
Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, dáng người vốn đứng thẳng tắp của Đoạn Ngôn liền thay đổi, hắn lập tức nắm tay khom lưng tạo tư thế hoan hô: "Yes! Soảng khoái! Mơ tưởng đến vợ ông đây à, còn lâu nhé! Wú hu~
"Đoạn tổng?" Trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, thư ký Chu ôm tài liệu đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
Đoạn tổng hôm nay, tựa hồ rất phấn khởi? Cảm giác như thể người này đã ở trong thang máy nhảy xong một vũ điệu nhóm vậy.
"Khụ." Đoạn Ngôn để ý tới âu phục, từ trong thang máy đi ra, lại khôi phục thành trạng thái cao lãnh nói: "Thư ký Chu, cậu đi làm sớm vậy."
"Vâng, tám rưỡi có cuộc họp, tư liệu ngài muốn tôi đã chuẩn bị xong, hiện tại ngài có muốn trực tiếp đến phòng họp không?" Thư ký Chu đi theo phía sau hắn hỏi.
"Ừm."
Công ty gần đây đã thành lập một nhóm nhạc nam mới, chuẩn bị cho ra mắt.
Đoạn Ngôn dùng bàn tay chống cằm nhìn tiểu nam sinh trong video đang ca hát nhảy múa, rất có sức sống.
Ngay cả đường kẻ mắt cũng sắp kẻ ra sau gáy cmnl rồi.
Bộ trang điểm nhẹ nhàng không được sao? Hay hắn không theo kịp trào lưu bây giờ? Giống như Hứa Dặc, trắng trẻo sạch sẽ đẹp biết bao thế kia cơ mà.
"Nhất định phải đem mặt đánh tô son trát phấn thành như thế này sao?" Đoạn Ngôn nhịn không được mở miệng hỏi.
"Gần đây idol đều phổ biến phong cách như vậy." Giám đốc tạo hình cẩn thận trả lời.
"Có thể làm cho bọn họ có tạo hình tươi trẻ debut được không? Trang điểm này, vừa nương* vừa tục." Đoạn Ngôn thẳng thắn nói.
*Ẻo lả
"Có thể, tạo hình cuối cùng còn chưa định, poster cũng chưa chính thức chụp."
"Ừm, không cần lúc nào cũng phải ăn theo thịnh hành khổ biến, dù sao chạy theo mốt thì cũng phải xem xem có thích hợp với bọn họ hay không, tạo hình này cứ bỏ đi." Đoạn Ngôn gõ gõ bàn.
"Tôi đã rõ."
Từ phòng họp đi ra, thư ký Chu nói với hắn Giang Điềm Điềm vẫn không chịu xuất viện, đoàn làm phim bên kia vẫn trì hoãn, tâm tình đạo diễn đã rất không kiên nhẫn.
Đoạn Ngôn nghiêng đầu hỏi: "Không phải cậu nói cô ấy bị thương không nặng sao?"
"Quả thật là bị thương không nặng cho nên đạo diễn mới tức giận như vậy." Thư ký Chu giải thích.
"Cậu gọi điện thoại cho người đại diện của cô ấy, nếu cô ấy không muốn quay, liền đổi người, quen thói rồi!" Đoạn Ngôn cởi bỏ cúc áo, nới lỏng cà vạt đi vào văn phòng.
Đoạn Ngôn đã đẩy ra rất nhiều cuộc xã giao cho nên buổi chiều hơi nhàn rỗi một chút.
Đọc xong tài liệu, hắn còn gửi video của nhóm nam đoàn cho Hứa Dặc hỏi: "Thế nào?"
Hứa Dặc: Anh thì sao?
Đoạn Ngôn: Không thế nào cả, ẻo lả, giống cậu như giờ là tốt rồi.
Hứa Dặc: Ngay cả khi anh có khen em, anh vẫn phải về nhà đúng giờ tối nay.
Đoạn Ngôn: Cậu nhớ tôi thì cứ nói thẳng, đừng quanh co nha.
Hai người đang tán gẫu, Tả tiểu béo liền đẩy cửa phòng làm việc của hắn ra.
"Tới rồi?" Đoạn Ngôn gọi hắn ngồi xuống.
Tả tiểu béo từ Mỹ trở về, mấy ngày nay liền rảnh rỗi cho nên thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Đoạn Ngôn, chỉ cần Đoạn Ngôn không bận hắn sẽ tới đây cùng Đoạn Ngôn tám chuyện.
Dỗ Hứa Dặc đi ngủ xong, Đoạn Ngôn buông điện thoại xuống nhìn người trên sô pha.
Tả tiểu béo ngồi ở đó giống như một đống thịt nghiền, chỗ cúc áo sơ mi màu đen có lớp mỡ bụng hoa trắng đua nhau chen ra.
"Tiểu béo, cậu nói thật đi, cậu mẹ nó có phải có hay không?" Đoạn Ngôn trêu chọc nói.
Tả tiểu béo thật thà cười hai tiếng, hắn ngồi thẳng người kéo áo sơ mi của mình nói: "Cái này thì không nhé, lâu rồi không chơi bóng rổ nên phát phì thôi."
Đừng thấy Tả tiểu béo hồi trung học cũng là một tiểu mập mạp mà bắt hình rong, khi đó hắn là một tiểu mập mạp linh hoạt, chạy trên sân bóng rất linh động.
Bây giờ thì... Phỏng chừng là quá sức.
"Aiz, Ngôn ca, cậu đừng nói nữa, sau khi không vận động, thân thể thật sự không theo kịp, bây giờ tôi leo lên đến lầu năm thôi đều đã thở không nổi rồi. Đôi khi tôi còn hoài nghi mình có phải bị bệnh gì hay không." Tả tiểu béo nói.
Nhắc tới chuyện này, Đoạn Ngôn lại nhớ tới báo cáo khám sức khỏe của mình.
"Tiểu béo, cậu nhìn xem tôi giống như người có bệnh không?" Đoạn Ngôn chỉ chỉ mặt mình.
"Cậu? Cậu ngoại trừ trước đó có chút nóng nảy, thân thể hẳn là khỏe gấp bội đi." Tả tiểu béo thành khẩn nói: "Đúng là người có vợ có khác, cuộc sống phơi phới, khi sắc cũng tốt hơn so với độc thân cẩu như tôi."
Đoạn Ngôn cười cười, lại nói: "Nếu tôi nói tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối cậu có tin không?"
"Xì, thôi đi, cậu đâu giống người mắc ung thư phổi giai đoạn cuối? Sao cậu không nói tôi béo như vậy mới là ung thư giai đoạn cuối luôn đi." Tả tiểu béo xua tay nói.
Đoạn Ngôn trầm mặc nhìn hắn, Tả tiểu béo đột nhiên giật mình, ánh mắt trừng lớn: "Ngôn ca, cậu nói thật đấy à?"
Đoạn Ngôn nhún nhún vai nói: "Báo cáo khám sức khỏe của bệnh viện viết như vậy đấy."
"Dực ca có biết không?" Tả tiểu béo hạ thấp thanh âm hỏi.
"Cậu ấy đang mang thai đấy, tôi không có nói cho cậu ấy. Nhưng... Cậu có thấy tôi giống như một người bị bệnh không?" Đoạn Ngôn hỏi.
Tả tiểu béo vây quanh hắn đi một vòng, lại xoay mặt hắn nhìn trái nhìn phải, còn làm như có chuyện lật mí mắt hắn, nói: "Tôi cảm thấy cậu nên đi kiểm tra lại, đổi bệnh viện khác mà kiểm tra đi."
Đoạn Ngôn cũng muốn kiểm tra lại một lần nữa, hắn luôn cảm thấy bệnh viện kia rất không đáng tin cậy, bác sĩ so với bệnh nhân còn nhiều hơn, cho nên ngày hôm qua bác sĩ kia bảo hắn ở lại bệnh viện quan sát nên hắn đã từ chối.
"Ngôn ca, chuyện này của cậu không được chủ quan, đi khám thêm hai bệnh viện khác đi." Tả tiểu béo nghiêm túc nói.
Thấy Đoạn Ngôn không nói gì, Tả tiểu béo khoác vai hắn nói: "Có anh em đi cùng cậu, sợ cái gì? Trời có sụp, vẫn còn có tiểu béo này chống đỡ."
Đoạn Ngôn bị hắn chọc cười nói: "Được."
"Bệnh viện tôi sẽ thay cậu liên lạc, bảo đảm sự riêng tư tốt. Nếu không sẽ bị truyền thông chụp ảnh cậu đi sàng lọc ung thư phổi, họ lại viết lung tung ảnh hưởng đến cổ phiếu công ty cậu."
A, tiểu béo thật sự là từ nhỏ đến lớn đều đáng tin cậy mà.
"Vậy được, có điều là chuyện này cậu trước tiên đừng nói cho Hứa Dặc." Đoạn Ngôn nói xong, vươn nắm đấm cùng Tả tiểu béo chạm nhau.
Lúc học trung học khi hai người chơi bóng rổ xong luôn có động tác này, thập phần ăn ý.
"Hiểu mà."
Đáp ứng Hứa Dặc buổi tối đúng giờ về nhà cho nên Đoạn Ngôn không cùng Tả tiểu béo ở bên ngoài uống rượu, hắn mời tiểu béo tới cửa làm khách.
A di trong nhà đã chuẩn bị bữa tối từ lâu, còn mở rượu vang đỏ bỏ vào khay đựng rượu.
Đối với sự xuất hiện của Tả tiểu béo Hứa Dặc cũng rất cao hứng, ấn tượng của anh đối với tiểu béo không tệ, cảm thấy hắn là một trong những người bạn đáng tin cậy nhất của Đoạn Ngôn.
Lúc ăn cơm ba người trò chuyện, Hứa Dặc nói: "Đã lâu không gặp lại cậu rồi."
"Ha ha, đoạn thời gian trước tôi vãn luôn ở Mỹ, mới trở về, Oác..." Tả tiểu béo nói đến câu phía sau liền bị Đoạn Ngôn đá một cước.
Làm gì? Sao? Tôi có nói sai gì sao?
"À~ như vậy sao, lần này cậu ở Mỹ rất lâu phải không?" Hứa Dặc hỏi.
"Cũng không lâu lắm, hơn một tháng, chuyện bên kia bận rộn xong liền trở về luôn."
Đoạn Ngôn hai mắt nhắm nghiền thầm nghĩ: Xong rồi, đêm nay phỏng chừng lại phải ngủ ở phòng khách rồi.
Hứa Dặc nhìn Đoạn Ngôn một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: "Cậu trở về là tốt rồi, miễn cho A Ngôn cùng người khác đi ra ngoài uống rượu, còn nháo ra một hồi hiểu lầm."
"Dực ca, cái này tôi sẽ thay Ngôn ca nói một câu, người đó thật sự là nam nhân, tuyệt đối không phải là nữ nhân như trên tạp chí viết." Tả tiểu béo giơ tay lên thề.
"Tôi biết, rất nhiều Omega trông thanh tú nên dễ bị người khác nhận sai." Hứa Dặc cười tủm tỉm nói.
"Đúng vậy, Ngôn ca thật oan uổng mà." Tả tiểu béo phụ họa nói.
"Cho nên... Người đó thực sự là Omega?" Hứa Dặc da cười thịt không cười nói.
Đoạn Ngôn: Cảm thấy nhân sinh không còn gì để luyến tiếc...