Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi

Chương 3






Xe taxi ngừng ở đầu ngõ.

" Xe không chạy vào được nữa, đoạn tiếp hai người phải đi bộ thôi!"
Trương Khâu đi theo phía sau ba, trong lòng cảm thấy tò mò, dọc đường đi y đã hỏi không ít lần hôm nay đến đây để tìm ai, vậy mà ba y cái gì cũng không chịu trả lời, bị hỏi phát phiền mắng một câu thằng nhóc thối cộng thêm ánh mắt uy hiếp, phô trương thanh thế như vậy làm y nghĩ tới lúc cha làm sai trước mặt mẹ.

Đến tột cùng là ai có thể khiến ba y sợ hãi như vậy mà còn muốn đến đây.

Bây giờ là lúc nắng gắt nhất trong ngày, trên đầu là mặt trời to, Trương Khâu đã sớm đói bụng, nhưng y không dám nhiều lời.

Từ khi lên xe, càng đến gần đích, sắc mặt ba y càng khó coi, không thể hình dung, sắc mặt kích động mang theo vài tia do dự, vô cùng phức tạp.

Trương Khâu đi theo phía sau, hai cha con một trước một sau đi vào ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ rất hẹp, đường lót bằng phiến đá xanh, Trương Khâu giang nắng nãy giờ đi vào không bao lâu đã thấy toàn thân mát mẻ, bên trong không một bóng người, đi bộ khoảng một trăm mét rẽ trái, con đường trở nên rộng hơn, giống như đường chính, bên kia là hàng loạt cửa hàng bằng gỗ cửa hướng ra phía mặt hồ, bán đủ thứ, đồ ăn, đồ dùng, quần áo, đồ ăn vặt.

Trương Khâu nhìn thấy một đứa trẻ đang liếm một xiên hồ lô ngào đường, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, mắt nhìn thẳng nhanh chóng đuổi kịp bước chân của ba, thiếu chút nữa đã làm ra hành động giành đồ ăn với con nít! Nhưng cây hồ lô đường kia vừa đã thấy ngon, chua chua ngọt ngọt.......!
Đi hết một chặng đường, ba y đột nhiên dừng lại, đứng ngôi nhà duy nhất ở đó.

Trương Khâu mắt nhìn từ phía sau lưng ba, là một cửa hàng hương nến vàng mà, có một thanh niên ngủ gà ngủ gật trong cửa hàng, ba y đứng ở cửa không nói chuyện giống như một khúc gỗ, Trương Khâu lại gần nhỏ giọng kêu một tiếng "Ba."
Ba Trương hoàn hồn, dừng một chút rồi bước lên phía trước.

"Trương Tam Liên có ở đây không?"
Khẩu khí này giống như tra hỏi, hung hăng dữ dằn, Trương Khâu đang buồn bực hôm nay ba y hơi kỳ lạ, dọa người đàn ông trong cửa hàng ngủ gà ngủ gật đến phát run, lập tức bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn sang đây.


Đối phương mặc áo choàng ngắn màu trơn, kích cỡ hơi lớn, dưới chân đi đôi giày vải đế màu đen, kiểu dáng cũ kỹ, nhưng mặc ở trên người đối phương lại cực kỳ thoát tục.

Trắng nõn sạch sẽ, nhìn qua vẻ ngoài rất hiền lành, toàn thân có loại khí chất thanh tâm quả dục.

"Các người tìm ông ấy có chuyện gì?" Mở miệng giọng nói lạnh lùng nhưng không hề khiến người khác khó chịu.

Ba Trương nhìn tiểu bối trước mặt, miệng mấp máy nhưng không lên tiếng, cuối cùng không được tự nhiên nói: " Tôi là Trương Lục Đoạn."
Người đàn ông lúc đầu hơi sững sờ, suy nghĩ một chút, kinh ngạc hỏi: " Chú?"
Trương Khâu ở phía sau kinh ngạc há hốc mồm đủ để nhét một quả trứng gà, khiếp sợ! Y từ nhỏ đến lớn không biết bản thân còn có bác cả, ba y còn có anh trai! Bất quá nhìn dáng vẻ khó xử của ba, phỏng chừng anh em hai người có ân oán gì đó, bổ não một hồi, Trương Khâu bị ba y gõ đầu một cái cho tỉnh.

Ba Trương vẻ mặt ghét bỏ nhìn con trai nhà mình phát ngốc, quay đầu giới thiệu với cháu trai " Em trai con, Trương Khâu."
"Trương Vu Thủy." Trương Vu Thủy cười một cái, " Ba con đang ở nhà, đợi con đóng cửa hàng xong cùng nhau trở về."
Đóng cửa hàng xong, ba người đi dọc theo con đường trở về, Trương Vu Thủy không phải người nói nhiều, Ba Trương hôm nay nay lại hơi kỳ quái, Trương Khâu nghĩ thầm có nên nói chuyện hay không, y rất tò mò về người bác cả chưa từng gặp mặt kia, nhưng nhìn không khí hiện tại vẫn là nên ngậm miệng không nhiều lời.

Đi đến đoạn giữa có ngã rẽ, ba Trương rất quen cửa quen nẻo, Trương Khâu nghĩ bụng vừa nãy sao không đi đến nhà luôn, mà lại vòng vèo đến cửa hàng.

Đứng từ phía xa đã nghe thấy tiếng mắng mỏ.

".......!Đừng tưởng cho chút mặt mũi mà không biết xấu hổ, gọi ông một tiếng tam gia thì tự cho mình là gia luôn."
"Lão tam, bớt chút đi!"
"Đại ca anh xem hắn mang theo con, lần này ——"
"Câm miệng!"
Giọng nói bị cắt đứt, Trương Khâu nghe thấy giọng nói quen thuộc, bước đến gần mới thấy, hóa ra là mấy người gặp ở ga tàu, người đang la lối là Lão Tam lúc nãy muốn động thủ đánh nhau, cầm đầu chửi mắng, ánh mắt y không tự chủ quét về phía đằng sau, không thấy bóng dáng người đàn ông tóc dài, trong lòng lại có chút tiếc nuối, còn chưa kịp nói lời cảm tạ, nhân tiện hỏi một chút chữ trong tên là hai chữ nào.


Người đàn ông trung niên đứng ở cửa sắc mặt rất không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy ba người bọn họ, vẻ mặt đã ôn hòa hơn rất nhiều, " Sao hôm nay em về sớm vậy?" Khi nhìn rõ người tới là ai, người đàn ông trung niên hơi hé miệng, ngạc nhiên nói: " Chú!"
Trương Khâu sửng sốt.

Người đàn ông trung niên này cũng kêu ba y là chú, vậy rốt cuộc bác cả đã bao nhiêu tuổi rồi chứ?!
" Chú và em họ đến chơi, cho nên đóng cửa về sớm." Trương Vu Thủy giải thích xong, lại nhìn về năm người đang đứng ở cửa, giọng điệu bình tĩnh nói: " Tôi thấy năm người ấn đường biến đen, ba ngày tất có tai ương đỗ máu."
" Mày con mẹ nó tìm đánh!" Lão tam tức giận.

Người cầm đầu quát lớn một câu, nhìn quanh một vòng, khi nhìn đến cha con Trương Khâu phụ ánh mắt ngoan độc thêm vài phần, "Đi!" Nhưng không động thủ, trực tiếp rời đi.

Ba Trương không thể nào nhớ rõ Trương Vu Thủy, nhưng với con trai lớn của anh cả vẫn có một chút ấn tượng, hơi cảm khái, vỗ vai người đàn ông trung niên, "Mao ca, chớp mắt đã lớn như thế này."
Trương Khâu nhìn ba y nghiêm túc gọi nhũ danh người đàn ông không kém ông ấy bao nhiêu tuổi, cái người được gọi là Mao ca lại rất vui vẻ, chứ không cảm thấy xấu hổ.

.

truyện kiếm hiệp hay
Vào vào sân, Trương Khâu đã cảm thấy ba y thấp thỏm bất an.

Trong phòng khách căn viện cũ, Trương Vu Thủy rót trà, Trương Khâu ngồi không quá một phút, Mao ca và vị bác cả trong truyền thuyết đã tới.

" Soạt " một tiếng, ba y bên cạnh trực tiếp đứng lên, giống như học sinh tiểu học đang học thuộc bài, không nói một lời nào.


Trương Khâu cũng đứng lên theo, cẩn thận nhìn kỹ bác cả trong truyền thuyết, gầy, cao không đến 1m7, mặc áo sam bằng bông, tuổi hơi lớn, khoảng sáu bảy chục tuổi, ánh mắt sắc bén đảo qua bọn họ, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Trong phòng khách không ai nói chuyện, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy, Trương Khâu bị dọa sợ rồi, nghĩ thầm ba y trước đây hẳn là không có thù gì với bác cả đâu nhỉ, vạn nhất nếu động tay động chân, y sẽ ngăn ba mình lại, tránh cho bác cả bị thương.

Ba Trương mấp máy môi, nhưng một tiếng cũng không nói.

Bác cả Trương Tam Liên lên tiếng trước, "Còn biết trở về!" Có lẽ do cảm thấy ngữ khí không tốt, ánh mắt dịu đi vài phần, nhưng tính tình nhiều năm qua chính là như vậy, lời nói ra nghe như lời trào phúng, "Năm đó ai nói sẽ không bước vào cái nhà này nữa."
" Anh cả " Ba Trương vừa bị anh cả giáo huấn như vậy, hốc mắt lập tức đỏ, giận dỗi mấy năm nay hình như giờ phút này trở nên thật ấu trĩ.

Trương Tam Liên nghe vậy, trên mặt không khỏi xúc động, đây là người em trai duy nhất trên đời, so với ông nhỏ hơn hai mươi tuổi, là người em trai ông xem như con mà nuôi nấng.

Một tiếng anh cả đã nhiều năm không gọi, hai anh em ngồi lại cùng nhau bắt đầu tán gẫu, hỏi thăm tình hình mấy năm nay.

Trương Khâu đã bị vứt bỏ ngồi chờ ở một bên, trong bụng phát ra âm thanh rột rột, y từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì!
Trương Vu Thủy nghe thấy, đơn giản làm rau trộn và mì sợi chay, đồ ăn được mang lên, Ba Trương đang trò chuyện vui vẻ cũng bắt đầu phân tâm, Trương Tam Liên thấy thế, không khỏi bật cười, "Bao tuổi rồi, còn giống như trước kia, việc gì cũng hấp tấp bộp chộp, ăn cơm trước."
Trương Khâu thấy ba y bị giáo huấn giống như con nít, mà không dám phản kháng lời nào, y đối với người bác cả này càng bội phục.

Cơm nước xong xuôi, Ba Trương mới nhớ lần này tới đây tìm anh cả là vì cái gì, có chút xấu hổ, Trương Tam Liên liếc mắt một cái đã nhìn thấu, " Chú tính tình nóng nảy lại bướng bỉnh như trâu, nếu lần này không phải có chuyện gì không giải quyết được, chú là sẽ không tới, chuyện gì?"
" Thằng nhóc thối lại đây, để bác cả nhìn xem."
Trương Khâu nhanh chóng trước mặt bác cả.

Sau khi Trương Tam Liên ra tới lực chú ý đều đặt trên người em trai, đối với đứa cháu trai này không quá chú ý, bây giờ nhìn kỹ mới biết vấn đề nghiêm trọng.

Trương ba ba ở bên cạnh bổ sung, "Ngày đó ta em đón nó trở về đã chú ý tới dương khí trên người nó quá yếu, lại có một đoàn âm khí bao phủ trên bụng." Sau đó đem chuyện núi Tần Lĩnh và Cô Mạc quốc kể qua một lần.

Mao ca và Trương Vu Thủy bên cạnh mắt đều trừng lớn, bọn họ đã từng gặp qua không ít chuyện kỳ lạ quỷ quái, nhưng chuyện kỳ lạ thế này là lần đầu tiên nghe.

Thế nhưng lại là cương thi.


" Cương thi hơn 3000 năm, nếu Tiểu Khâu là phụ nữ, chỉ sợ sẽ chết sớm " Trương Tam Liên chau mày, " Nghiệt thai này theo từng ngày lớn lên, nếu không loại bỏ, Tiểu Khâu sẽ gặp nguy hiểm."
Ba Trương thật ưu sầu, lẩm bẩm nói: "Có thể là do em năm đó đào quá nhiều mộ tạo nghiệt, bằng không cũng sẽ không trách tội lên người Tiểu Khâu.

" Ông tới tuổi trung niên mới có một đứa con, ngày thường trông như thể là ghét bỏ con trai, nhưng trong lòng lại rất cưng chiều, vì vậy chậu vàng rửa tay hoàn toàn rút khỏi giang hồ.

Trương Khâu: Đột nhiên giống như phát hiện được chuyện khủng khiếp.

Hiện tại không phải lúc nói đến chuyện trước kia, cứu Tiểu Khâu quan trọng hơn, chỉ là nghiệt thai này đã ổn định, lại là cương thi ngàn năm nếu muốn cường ngạnh loại bỏ sợ sẽ ảnh hưởng đến tính mạng Tiểu Khâu." Trương Tam Liên trầm ngâm, đột nhiên hỏi con trai lớn, " Người vừa rồi đến thỉnh cầu có nhắc tới Hạ Bi mộ."
Năm người ở ngoài cửa la hét, Trương Tam Liên không nghe thấy, Mao ca tuy rằng trong lòng vô cùng không thích năm người kia, nhưng giờ phút này nghe ba đề cập đến, tự nhiên đoán được có liên quan đến việc loại bỏ nghiệt thai trong bụng em họ, lập tức gật đầu, bổ sung nói: "Người cầm đầu trong đó nói, tám chín phần là mộ Hạ Bi Huệ vương, muốn thỉnh mấy là bùa và mời ba hỗ trợ xác định vị trí."
Trương Tam Liên nhìn mắt em trai bên cạnh, trong lòng thở dài, hạ quyết tâm.

"Con đi tìm bọn họ, nói ta đồng ý hợp tác."
" Anh cả!" Ba Trương bên cạnh thoạt nhìn cũng giật mình, năm đó ông học không giỏi đi theo một đám mộ tặc đào mộ ra vẻ ta đây, anh cả mới không ưa giáo huấn ông, cuối cùng ông trong lúc tức giận nói ra lời giận dỗi nói muốn ra ngoài làm một mẻ lớn cho anh cả xem, từ đó cũng không còn mặt mũi trở về, lần này trăm triệu lần không nghĩ tới anh cả vậy mà lại vì Tiểu Khâu phá vỡ nguyên tắc.

Trương Tam Liên phất tay cắt đứt lời "Mạng người quan trọng, nghe nói trong mộ vua Hạ Bi Huệ có một pháp khí, thật hay giả, vẫn phải thử trước."
Trương Khâu đứng tại chỗ, trong lòng cảm thấy áy náy, nhìn biểu tình ba y anh trai lớn vừa rồi chặn đám người trộm mộ ở ngoài cửa, liền biết bác cả là người chính phái, không nghĩ tới lại bởi vì y.......!
Trương Tam Liên nhìn Trương Khâu, ánh mắt dịu đi, " Cháu không cần lo lắng, chúng ta đều là người một nhà, ta tuổi lớn, đã thấy rất nhiều việc, có chút nguyên tắc xem là vì ai mà nhượng bộ."
Ba Trương đôi mắt đỏ bừng, người đàn ông hơn 50 suýt chút nữa đã bật khóc.

Trương Tam Liên thấy ngược lại cười, " Chú cũng thật giống trước kia, mau thu nước mắt lại, đừng để tiểu bối nhìn thấy lại chê cười."
Buổi tối Trương Khâu và ba y ở tại căn phòng của ba trước kia, ba y nhìn bố trí trong căn phòng, cảm thán nói: "Trong phòng không thay đổi chút nào, vẫn giống như lúc ba rời đi."
Ba y hôm nay chịu nhiều kích thích, miệng không ngừng được, tóm được y thì nói không ngừng, Trương Khâu mới biết được thì ra ba mươi năm trước ba y bởi vì trộm mộ giận dỗi rời nhà trốn đi, lại nói đến chuyện trước kia mạo hiểm ở ngôi mộ cổ quái, cơ quan gì đó, khí độc, bánh tông......!
Trương Khâu nghe ba y bên cạnh lải nhải từ từ chìm vào giấc ngủ????, trước khi chìm vào giấc ngủ, mới nhớ đến xiên hồ lô ngào đường kia.

Ân, ngày mai nhất định phải mua một xiên nếm thử..