Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi

Chương 28






Hai ánh đèn xuyên qua cánh rừng đen như mực, ánh sáng cànhmg ngày càng gần, Trương Khâu có thể nghe thể nghe thấy tiếng động cơ ô tô.
Ly Thù dẫn y lên một cái cây vô cùng đồ sộ um tùm, nơi bọn họ ẩn náu là phía trên cây, bị những nhành cây che kín, cộng thêm trong núi không có ánh đèn, yên tĩnh một màu đen kịt những người kia căn bản sẽ không chú ý tới bọn họ.
"Là bốn người kia?" Trương Khâu nhỏ giọng nói.
Ly Thù gật đầu, Trương Khâu nhớ còn có Hạ Bi Huệ vương, Ly Thù chỉ cây đại thụ đối diện, Trương Khâu nhìn hồi lâu cũng không thấy thân ảnh Hạ Bi Huệ vương, không khỏi khen: " Mắt anh thật tốt." Lại nhớ tới kỹ năng nhìn thấy vật vào ban đêm của mình đã biến mất, kỳ quái hỏi Ly Thù, " Anh nói xem tại sao không nhìn thấy nữa cơ chứ?"
"Không rõ."
Ly Thù nói xong tầm mắt dời xuống bụng Trương Khâu, chẳng qua là Trương Khâu không nhìn thấy, toàn bộ lực chú ý của y đều đổ dồn vào chiếc xe đang ngày càng tới gần.
Núi rừng vô cùng yên tĩnh, đèn xe đối phương chiếu rọi con đường, đến chỗ xe bọn họ đột nhiên phanh gấp lại, âm thanh chói tai khiến tim Trương Khâu phập phồng, y thở chậm lại, sợ cho bị bốn người dưới tàng cây phát hiện.
" Đã tìm thấy xe bọn họ." Người vệ sĩ cường tráng trên chiếc xe việt dã bước ra ngoài trước, đi tới cạnh xe bọn họ nhìn vào cửa sổ, sau đó lắc đầu với ba người xuống xe sau, " Không có người."
"Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra chúng ta?" Là người có điệu bộ ông chủ nói.
Người đàn ông thấp bé cầm đèn pin quét qua thân cây bọn họ đang ẩn nấp, Trương Khâu bị doạ muốn chết, nắm thật chặt vạt áo Ly Thù bên cạnh, ánh sáng đảo qua một vòng, đối phương không phát hiện rs bọn họ, nói tiếp: "Không cần quản bọn họ, chúng ta chỉ cần làm tốt nhiệm vụ ông chủ đã giao, mấy người cũng biết nếu thuận lợi hoàn thành chúng ta ngoại trừ tiền còn có..." Đối phương nói tới đoạn này lại nhỏ giọng xuống.
"Tôi không tin trường sinh bất lão gì đó, tôi chỉ cần tiền." Người vệ sĩ nói.
Người đàn ông thấp bé khua tay ra hiệu im miệng, vệ sĩ im lặng không nói, người phụ nữ bên cạnh lại cười nói: "Nơi này làm gì có cái quỷ gì, xuỵt cái gì mà xuỵt! Nhưng mà lời này của tiểu Cao đúng, tôi cũng không tin cái gọi là trường sinh bất lão, trên đời này vẫn là tiền đáng tin, anh nói Lão Kim trên đường, lần trước từ Tương tây trở về biến thành cái dạng quỷ gì, tôi nếu biến thành như vậy, tôi thà chết còn hơn."
" Nói nhiều lời như vậy làm gì!" Ông chủ lên tiếng, thiếu kiên nhẫn phất tay, "Lên xe trước, thật là phiền phức, ban đầu cướp hạt châu là được rồi, bây giờ lại đổi đường muốn hạ hầm, không biết ông chủ nghĩ gì nữa."
" Muốn cướp cũng phải giựt được nó trước cái đã." Người phụ nữ cười khanh khách trêu ghẹo không sợ ông chủ chút nào, kéo tay vệ sĩ cũng chính là tiểu Cao, giọng nói mê hoặc, " Em trai nhỏ, lát nữa hạ hầm cậu có thể che chở cho tỷ tỷ chút được hay không, mấy năm không xuống, trong lòng cảm thấy rất sợ."
Tiểu Cao hiển nhiên rất cao hứng, gật đầu liên tục.
" Thúy Hồng cô lẳng lơ cái gì, có phải gặp bánh tông trong hầm cô cũng có thể lẳng lơ hay không, ha ha ha ha ha." Ông chủ cảm thấy chuyện cười này của mình rất buồn cười, liên tục cười không ngừng.
Người phụ nữ nổi giận, " Cái tên Trư Đại Tràng khốn khiếp này, còn dám gọi lão nương một tiếng Thúy Hồng nữa thử xem!"
" Được rồi, chị Hồng, đi nhanh thôi!"
Bốn người lần lượt lên xe, người đàn ông thấp bé cuối cùng trước khi lên xe lại dùng đèn pin cầm quét qua một vòng trên cây, ông chủ bên cạnh nói: "Ôi trời, mau lên xe đi không có cái quỷ gì đâu mà nhìn!"
Xe chuyển động rất nhanh đã rời đi.
Ly Thù ôm eo Trương Khâu nhảy xuống, Hạ Bi Huệ vương cũng từ khác trên một cái cây khác nhảy xuống, liếc mắt nhìn Ly Thù, Trương Khâu không biết hai người đang làm trò bí hiểm gì, vội nói: " Hai người vừa rồi có nghe thấy bọn họ nhắc đến lão Kim không, đó có phải là lão Kim mà chúng ta biết hay không vậy?"

" Mộ Tương tây, trên đường, hình dạng quỷ, hẳn là lão Kim mà ta đã đánh chết." Hạ Bi Huệ vương mở miệng, nghĩ đến cái gì cười nhẹ một cái, "Đánh chết hai lần đều có thể trở ra, xem ra lần sau gặp ta phải lột da tróc thịt hắn mới được."
Thật ra thì cái người tên chị Hồng kia nói rõ ràng như vậy, Trương Khâu cũng hiểu được, nhưng tam quan lại bị phá hủy, y tận mắt nhìn thấy lão Kim đầu nát bét máu chảy đầy đất, trong lòng thật sự không thể tin người này còn sống.
Không biết tại sao, trong đầu đột nhiên nhớ đến cảnh trong đạo mộ lão Kim cầm một con bánh tông khô quắt ăn rắc rắc rắc.
Liên tưởng đến việc lão Kim sống lại, bổ não quá nhiều làm Trương Khâu lập tức sởn cả tóc gáy, trong bụng buồn nôn.
Ly Thu đưa tay vỗ nhẹ lưng Trương Khâu, " Tại sao bỗng dưng lại muốn nôn?"
" Em vừa nghĩ tới lão Kim liền cảm thấy buồn nôn —— nôn." Trương Khâu nôn đến nước mắt lưng tròng, còn lo lắng mình làm trễ nãi hành trình, " Đi đi nhanh lên, em sợ một hồi xa không đuổi kịp."
"Không vội." Ly Thù mở bình nước đưa cho Trương Khâu, " Anh có cách."
Trương Khâu tò mò, "Cách gì?"
" Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết." Ly Thù mím môi nói.
Trương Khâu bụng cũng không còn khó chịu, lỗ tai từ từ đỏ, Ly Thù bây giờ càng ngày càng lưu manh, hừ một tiếng, " Không nói thì thôi." Cho anh tức chết.
Kết quả Ly Thù nhướng lông mày thật sự không nói.

Ba người lên xe, Ly Thù chạy xe từ từ, không chút gấp gáp, cứ như vậy không tức chết Ly Thù ngược lại làm Trương Khâu tò mò xoắn xuýt đến không chịu được.
Phía trước một màu đen kịt, đã sớm không còn bóng dáng bốn người chạy xe việt dã, khi xe bắt đầu chạy, Ly Thù giống như đã biết được phương hướng, chứ không giống như chạy loạn.
" Tò mò sao?" Ly Thù nhàn nhạt mở miệng.
" Sao làm được thế?" Trương Khâu đến gần hỏi.
Ly Thù cong môi nở nụ cười, " Bây giờ hôn hai cái mới có thể nói cho em biết."
Tức giận nha!
Trương Khâu tức giận thở phì phò dựa lưng vào ghế, trước đây không để ý Ly Thù vậy mà lại là một Ly Thù như thế này, cứ thích trêu đùa y, hơn nữa còn đặc biệt hung bạo, ấn tượng đầu tiên soái ca cao lãnh gì đó đều cho chó ăn.

Trong lòng lại như muốn cào tâm nạo phổi, người ta càng không nói cho mình mình lại càng muốn biết, y định tìm chuyện khác để phân tán cái chuyện làm sao Ly Thù biết đường.

"Đối phương có bốn người, vệ sĩ tên là tiểu Cao, có lẽ còn hơi trẻ tuổi, người phụ nữ là chị Hồng, ông chủ là Trư Đại Tràng, bây giờ chỉ còn người đàn ông thấp bé là không biết tên, hơn nữa lòng đề phòng của đối phương rất sâu, vừa nãy thiếu chút nữa đã bị phát hiện..." Trương Khâu từ từ liệt kê tên từng người, căn cứ đoạn vào đối thoại vừa nãy của đối phương suy nghĩ đến chủ ý của người phía sau, "Người đó nói ban đầu cướp hạt châu luôn là được rồi, tại sao bây giờ lại phải hạ hầm làm gì chứ?"
Y suy nghĩ một hồi cũng không tìm ra manh mối, Ly Thù lái xe, Hạ Bi Huệ vương ngồi phía sau không biết đang suy nghĩ gì, không ai nói chuyện với y có hơi tẻ nhạt, lại nghĩ tới chuyện Ly Thù làm sao biết con đường này.
Thật là phiền.
"Ngày đó người ở nhà nghỉ muốn cướp hạt châu, rồi đào tẩu chính là người có vóc dáng thấp kia."
Hạ Bi Huệ vương ngối phía sau đột nhiên lên tiếng, Trương Khâu nghĩ một hồi hỏi: " Anh đang nói đến chuyện tiểu Lưu lần trước?" Thấy đối phương gật đầu, không khỏi nói: "Nhưng lúc trước anh cũng đã gặp bốn người kia —— "
"Đối phương đeo mặt nạ."
Trương Khâu tận lực nhớ lại khuôn mặt người vóc dáng thấp, y tổng cộng gặp qua hai lần, một lần trong thang máy, một lần ở phòng ăn, kết quả bây giờ suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra được khuôn mặt cụ thể của đối phương ra sao, chỉ có ấn tượng đầu tiên chính là thấp bé, đối với người này không có cảm giác tồn tại, ngũ quan nhìn chung rất bình, không xấu không đẹp, chính là kiểu nhìn qua một lần liền quên.
Nhưng tại sao người này lại đeo mặt nạ?
Xa xa lóe lên ánh sáng đỏ, Trương Khâu ngẩng đầu nhìn lên, là xe bốn người kia, vậy mà thật sự đuổi kịp.
Ly Thù dừng xe trong bụi cỏ tắt đèn, trong xe một mảnh tối om, Trương Khâu thấy trước mắt có một bóng đen từ từ tiến lại gần, trên môi đột nhiên mát lạnh, nhiệt độ quen thuộc khiến y thất thần trong giấy lát, đối phương đã duỗi đầu lưỡi ra liếm môi y một cái, lành lạnh giống như đang ăn thạch, không tự chủ được hé miệng, bị đối phương hôn vững vàng, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt.
Hô hấp dồn dập, bị hôn eo như muốn nhũn ra, cũng may là đang ngồi trên xe ——
Trên xe!
Trương Khâu lập tức liền nhớ tới phía sau xe còn có Hạ Bi Huệ vương, y vẫn còn nhớ Hạ Bi Huệ vương và Ly Thù giống nhau đều có thể thấy mọi vật trong đêm đen, lập tức cuống lên.
Bóng đen đã từ từ lui về sau, lại một lần nữa nhẹ nhàng hôn môi Trương Khâu một cái.
" Anh hôn em cũng thế thôi." Bóng đen thỏa mãn dựa người vào ghế.
Trương Khâu thẹn quá hóa giận, "Ly Thù!!!"
"Hửm?"
Đó là một âm thanh đặc biệt trầm thấp từ tính, làm y một chữ cũng không thể mắng Ly Thù, đúng là vì nhan khống mà tức chết mình, không thể mắng, cũng không thể động tay động chân!
" Anh đã tắt đèn." Giọng Ly Thù rất vô tội, " Anh biết em xấu hổ mà."
Mẹ nó biết người ta thẹn thùng vậy mà lại không biết phân biệt hoàn cảnh! Trương Khâu nghiến răng nghiến lợi, " Tôi chưa quên đâu Hạ Bi Huệ vương cũng giống như anh có thể nhìn thấy trong tối."

"Ta có thể xem như ta không thấy gì." Hạ Bi Huệ vương ngồi phía sau lên tiếng.
"Tôi, tôi, tôi muốn đánh anh Lỳ Thù chết bầm!!"
Ly Thù thấy Trương Khâu thực sự tức giận, nở nụ cười, đưa tay sờ mái tóc mềm mại của tiểu nhát gan, nói: " Em không phải muốn biết anh làm sao biết đường sao."
"Ai muốn biết —— "
" Người vóc dáng thấp mang mặt nạ chính là lão Kim." Ly Thù nhanh chóng cắt lời Trương Khâu.
"?" Trương Khâu đầu tiên là sững sờ, lại nghĩ đến lời Ly Thù vừa nói, nhất thời vẻ mặt đầy khiếp sợ, trong đầu một mạch bỏ qua chuyện Ly Thù mới vừa hôn y, hỏi tiếp: "Lão Kim?! Lão Kim đã chết?"
Ly Thù cong môi, thực là dễ dụ mà!
"Không thì em cho rằng đối phương làm sao biết địa điểm ngôi mộ."
Bị Ly Thù kích một điểm, Trương Khâu đột nhiên nghĩ tới, bản đồ trong tay bọn họ, đối phương căn bản không cướp được bản đồ, bây giờ đối phương ngược lại biết địa điểm cụ thể, mà bọn họ lại chỉ biết phương hướng thành thị đại khái.
" Hồi ở Tương tây trước khi ta lấy tinh phách, đã thấy Lão Kim mở hộp ra rồi, rất có thể lúc đó hắn đã nhớ kỹ." Hạ Bi Huệ vương bổ sung.
Trương Khâu vừa nghĩ tới lão Kim tự nhiên sẽ nhớ tới hình ảnh lão Kim gặm bánh tông khô quắt, lập tức xua tay, " Thôi đừng nói nữa, đổi đề tài, tôi buồn nôn không chịu được."
Ly Thù khởi động xe lần nữa, từ từ bám theo, nói: " Ở Tương tây trong vũng nước có con sâu nhỏ màu xanh lục em nhớ không?"
Làm sao có thể quên?!
Loại sâu này có thể giết chết hai mạng người, không quá mấy phút xác người đã bị hút khô kiệt như thây khô.
"Loại sâu này một con ở trong thân thể lão Kim, ngoài ra còn một con ở trên tay anh.

" Ly Thù một tay cầm tay lái, một tay kia mở ra, một con sâu nhỏ màu xanh lục ở trên ngón tay Ly Thù nhúc nhích.
Trương Khâu nhìn mà ớn lạnh, không chút suy nghĩ nói: " Anh đừng dùng cái tay này sờ em ——" y đột nhiên nhớ đến Ly Thù vừa nãy vò đầu y, nhất thời cả da đầu tê dại, Ly Thù thấy liền biết Trương Khâu đang suy nghĩ gì, ngón tay búng một cái, con sâu nhỏ xanh lục đã bò đến đầu xe, bò thẳng, một hồi vặn vẹo rẽ qua một bên.
" Anh đem con sâu này tới nó sẽ không sinh sôi một lượng lớn mà hại người chứ?"
"Sẽ không, nó cần điều kiện sinh tồn đặc biệt, một khi rời đi ——" Ly Thù dừng lại, không tiếp tục nói hết, " Đã đến."
Con sâu nhỏ cứng đờ đứng tại chỗ cũ không động đậy nữa.
Xe chạy theo con đường vừa nãy con sâu bò qua, rồi dừng xe dưới tàn cây xa xa, Ly Thù tắt đèn xe, Trương Khâu chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hô phía xa xa và âm thanh dựng lều, là giọng bốn người kia, y nghe không rõ nhưng Ly Thù và Hạ Bi Huệ vương lại nghe rõ.
"...!Hạt châu không vội, không tập hợp đủ những vật khác, có hạt châu cũng vô dụng."
"Vốn là nói khẩn trương, sao đột nhiên bây giờ lại không vội, tôi mấy năm rồi không xuống, vốn chỉ nói cẩn thận cướp hạt châu..."

" Ông chủ mới biết được nếu không có thần mạch, hạt châu sẽ không luyện hóa thành người được, bất quá bọn họ cả đời này cũng sẽ không thể lấy được thần mạch, cho dù tìm được cũng sẽ không thể sống sót, vừa vặn..."
Thần mạch?
Trên mặt Hạ Bi Huệ vương hiện lên vẻ vui mừng, tìm thấy thần mạch Đát có thể sống lại lần nữa, hạt châu trong tay giống như đang đáp lại, nhiệt độ nóng rực, Hạ Bi Huệ vương mở miệng, thấp giọng nói: "Chờ ta."
Trương Khâu cái gì cũng đều không nghe thấy, xem thời gian đã mười một giờ tối, bụng đói ục ục gọi, đưa tay sờ một cái, cả người đều cứng lại.
Trong bụng có thứ vừa động.
" Sao vậy?"
Trương Khâu nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch, "Không có gì, đói bụng."
Sau khi từ Tần Lĩnh ra ngoài, ngoại trừ buồn ngủ buồn nôn bên ngoài căn bản không có phản ứng đặc biệt nào khác, bụng lại không lớn giống như người bình thường, nhưng vừa nãy một giây kia trong bụng thậm chí còn có thứ gì đó vừa động, hình như là bàn tay của em bé...
Thời khắc này Trương Khâu thật sự cảm nhận được bên trong bụng y có một tiểu cương thi đang từ từ lớn lên, rõ ràng nói cho y biết không thể lại trốn tránh, thời điểm tiểu cương thi này muốn ra ngoài sẽ đi ra như thế nào? Chẳng lẽ hút xong dinh dưỡng của mình sẽ phá bụng ra ngoài.
Trương Khâu bổ não sợ hãi tột độ, Ly Thù đưa tay ôm người vào lòng, " Đừng suy nghĩ lung tung, có anh ở đây." Nói xong thấy vẻ mặt Trương Khâu vẫn ngơ ngơ ngác ngác, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng, dần dần Trương Khâu cảm thấy mí mắt không giữ nổi nữa, rất nhanh đã ngủ.
"Nếu như hắn biết đến chân tướng, còn có thể ở trong ngực của ngươi ngủ đến chân thật như thế không?"
Ly Thù nhìn về phía sau, hai mắt đỏ ngầu không che dấu, lạnh lùng nói: "Ngươi nhiều lời quá rồi."
Hạ Bi Huệ vương bị đối phương nhìn chằm chằm trong lòng nổi lên một luồng lãnh ý, nuốt xuống lời muốn nói, thôi, trên đời này hắn chỉ quan tâm Đát, chỉ cần tìm thấy thần mạch, Đát sẽ sống lại lần nữa...
Ly Thù ôn nhu điều chỉnh ghế tựa bằng phẳng, lấy chăn đắp cho Trương Khâu, hắn xuống xe tại chỗ gần đó đơn giản dựng một bếp lò, nấu một nồi mì thịt bò.
Mũi Trương Khâu ngửi ngửi, từ từ tỉnh dậy, vuốt mắt, " Tại sao mình lại ngủ thiếp đic?" Vừa nãy hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng lại không nhớ ra là gì, lại ngửi thấy mùi thơm từ trong không khí bay tới, "Ly Thù anh đang làm gì? Thơm quá!"
Ly Thù dùng chén sử dụng một lần múc cho Trương Khâu, "Cẩn thận nóng."
Mặc dù đang là kỳ nghỉ hè, nhưng trong núi buổi tối vẫn rất lạnh, có thể ăn một chén mì nóng hổi, cả người cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Trương Khâu thổi thổi lại chậm rãi húp một ngụm nước mì, cười hì hì nói: "Ly Thù anh thật hiền lành!"
Ly Thù chỉ nhìn Trương Khâu một cái, không phản bác, " Nếu như không đủ, còn nữa."
"Được rồi được rồi, anh và Hạ Bi Huệ vương cũng nhanh ăn đi, không thì mì sẽ nguội đó." Trương Khâu miệng nhỏ ăn ăn mì, càng ăn càng cảm thấy mình thật hạnh phúc, lại không biết xấu hổ khen: " Mắt nhìn của mình tốt ghê luôn á, Ly Thù chụt chụt!"
"Chụt chụt."
Trương Khâu:!!! Ly Thù bị làm sao vậy trời!.