Một Đường Siêu Sao

Chương 44




Tề Chiêu Viễn biết, cô chắc chắn sẽ không muốn giữ người vào buổi tối như vậy, còn là bạn trai nữa, sẽ không xảy ra việc gì không thể đoán trước được chứ.

Anh cũng biết cô là lo lắng cho sự an nguy của anh thôi, cũng có thể nói, cả hai đều quá bận rộn ít được gặp nhau, lần gặp nhau tới này chẳng biết sẽ là bao giờ thế nên mới muốn giữ anh ở lại.

Nhưng cho dù nói như nào, anh không thể không thừa nhận anh cũng muốn làm như thế, không quản đêm hôm, không quản mưa gió, càng không quản công việc.

Đơn thuần muốn ở cùng cô.

Bước chân thu lại, anh khóa trái cửa vào, ôm cô đi vào phòng tắm, “Có bàn chải đánh răng mới không?”

”........không có”, cô dừng bước ngẩng đầu lên nhìn anh, “Trong tiểu khu có cửa hàng tiện lợi, em đi mua giúp anh, còn cần gì nữa không? Áo ngủ này? Chất lượng cửa hàng tiện lợi này chẳng ra làm sao, anh mặc tạm nhé......”

Nói xong cô liền đi ra cửa, bật một cái ô rồi đi ra ngoài nhưng anh đã kịp thời kéo lại, chỉ chỉ vào mặt mình, “Có khẩu trang không?”

”.......có.”

Đeo khẩu trang đen lên che giấu hơn nửa khuôn mặt, Tề Chiêu Viễn kéo thấp mũ của áo khoác xuống một chút, trừ hai con mắt sâu xa ra thì chẳng nhìn rõ những bộ phận khác.

”Xuống bên dưới rồi rẽ phải, đi khoảng mười mét nữa là tới.”

”Ừm.” Trước khi anh sải bước đi ra không quên cầm ô trên tay cô, “anh rất nhanh sẽ quay về.”

Tiếng mưa lớn lập tức không còn rào rào sau khi đóng cửa lại, ánh sáng đèn vàng ấm tán xuống đỉnh đầu phản chiếu bóng tối sau ánh sáng, cô đứng lặng yên một lúc, liền cảm thấy lời mời trong đêm tối tĩnh mịch này dễ dàng khiến người ta có suy nghĩ khác, nhưng cô không muốn nghĩ quá nhiều, chỉ là thuần túy muốn đợi anh một lúc mà thôi

Cô không rõ lúc nào sẽ nhập đoàn, một khi bắt đầu khai máy, số lần hai người gặp nhau càng ít hơn.......Cô biết mình cần phải quen với kiểu từng người bận rộn như này, nhưng có thể nắm bắt được thời gian, cô không muốn lãng phí chút nào cả.

Bên ngoài mưa càng to, đi kèm là những cơn gió mạnh như bão quét qua, anh một tay ấn giữ mũ, khép ô đi vào cửa hàng tiện lợi. Thời gian chưa tính là muộn nhưng vì chuyến viếng thăm bất ngờ của mưa bão mà cửa hàng vắng như chùa bà Đanh, trong đây ngoại trừ một nhân viên đang cúi đầu nghịch điện thoại ra thì chẳng còn người nào khác.

Nhặt mấy đồ dùng cần thiết, Tề Chiêu Viễn đứng trước quầy thu ngân thanh toán, ánh mắt vô thức liếc thấy bao bì và nhãn hàng đầy màu sắc trên kệ bên cạnh, anh dừng lại một lúc rồi rời đi.

Nhân viên thu ngân nhanh chóng bỏ tất cả mọi thứ vào túi rồi đưa cho anh, Tề Chiêu Viễn trả tiền xong, một lời không nói liền bật ô đi vào trong mưa.

Vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cô đang đứng ở cửa, trên tay còn cầm một chiếc khăn bông, anh nhẹ nhàng đẩy cô vào trong cửa rồi cúi đầu xuống để cô lau tóc, thấy cô thỉnh thoảng không vững, tay đã đỡ lấy eo cô.

Áo khoác của anh ướt dầm dề, toàn thân đều mang hơi lạnh của đêm tối và nước mưa, Ninh Vy Lan sợ anh bị cảm, đã chỉnh nước nóng mở cửa phòng tắm để anh đi vào.

Nhà của cô là kiểu căn hộ đơn điển hình, một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và một nhà vệ sinh, trong phòng ngủ có thể nghe thấy tiếng nước tí tách rõ ràng, Ninh Vy Lan cân nhắc cầm máy sấy tóc ra, cô lục tìm khắp trong phòng, có điều lần trước dùng xong không nhớ đã tiện tay vất chỗ nào rồi không biết........

Lục lọi khắp nơi không có, Ninh Vy Lan nghĩ lẽ nào cô để bên trên rồi? Chuyển ra một cái ghế đẩu nhỏ rồi đứng lên nhìn khắp một lượt.

”Đang tìm gì vậy?”

Ninh Vy Lan đang tìm rất chuyên chú, bị giọng nói bất ngờ này của anh dọa cho dẫm về sau một bước đến mép ghế, cả người lảo đảo ngã xuống

Tề Chiêu Viễn nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô.

”Đang tìm gì vậy?” Anh hỏi lại.

”Máy sấy tóc.”

Anh im lặng một lúc, rồi vươn tay ôm cô xuống, Ninh Vy Lan bị dọa cho nhảy dựng, vô thức chống tay lên vai anh.

Anh để cô đứng một bên xong tự mình tìm kiếm, rất nhanh đã tìm thấy trong tủ ở giữa.

Lúng túng một lúc, Ninh Vy Lan thấy anh cắm điện cũng ôm quần áo của mình đi vào phòng tắm. Vì vừa mới mở cửa, hơi nước bồng bềnh đã nhẹ nhàng tản ra xung quanh, chỉ còn lại hơi ấm và hương thơm của sữa tắm, cô khóa cửa lại, nhảy vào trong nước.

Lúc tắm xong đi ra ngoài, anh đang dựa vào đầu giường xem tin tức tài chính, Ninh Vy Lan sợ làm ồn anh, nên ra phòng khách sấy tóc, vừa vào lại đúng lúc thấy anh đang tắt ti vi, cô bò lên giường ngả vào anh rồi anh tắt đèn tường.

Trong phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối, rèm cửa không được kéo ra, một tia ánh sáng cũng không lọt vào được, cô nghiêng người rồi vùi vào ngực anh, trong bóng tối trái tim như được kết nối gần nhau hơn, cô im lặng một lúc rồi đột nhiên mở miệng:

”Tề Chiêu Viễn, năm năm trước em bị công ty đóng băng mọi hoạt động, vì chuyện của mẹ em.”

Anh không nói gì, chỉ yên lặng đợi cô kể tiếp.

”Lúc đó mẹ chưa được chôn cất, công ty đã sắp xếp rất nhiều thông cáo cho em còn có cả nhập đoàn quay phim nữa, hồi đó em chẳng còn tâm tư gì nữa, kiên quyết không đi”, cô thấp giọng nói, “Nhưng vì ngày đó vừa mới có chút tiếng tăm, công ty cho rằng cần phải rèn sắt khi còn nóng nên đã buộc em phải tham gia.......”

Vì hậu sự của mẹ, cô không thể không lỡ hẹn với người quản lý năm lần bảy lượt được, cô biết làm như vậy không tốt nhưng cô chẳng còn cách nào khác. Giữa sự nghiệp và mẹ chỉ có thể chọn một, cô không chút do dự đã chọn mẹ rồi.

Chọc giận thẳng mặt người quản lý và công ty, chính là ngày mai táng cho mẹ, cô xử lý xong tất cả, đang trên đường về nhà liền nhìn thấy Ninh Triệu Hoa đặt một phòng khách sạn vip nhất thành phố B để chúc mừng hai mẹ con Trần Tú Lệ và Ninh Nhất Thuần gặp đại nạn không chết, cho dù chuyện đã qua lâu rồi nhưng cô vẫn còn cảm nhận được thần thái vui mừng trên mặt Ninh Triệu Hoa.

Về đến nhà cô đã nhốt mình trong căn phòng, ôm lấy đống ảnh đám cưới của bố mẹ ngây ngốc, trong đầu ngập tràn hình ảnh mẹ bị những thanh sắt xuyên qua cơ thể, rõ ràng như kim châm muối xát, nhưng lại nói với mình “Vy Lan đừng sợ”, còn có trên đường đi đến bệnh viện, đáy mắt mẹ có chút đờ đẫn nguội lạnh, không nói không rằng.

Cô cũng không biết mình đã ngây ngốc ở trong phòng lâu như vậy, chỉ biết lúc đi ra bị người quản lý mắng té tát vào mặt, sau đó cười khẩy nói với cô: “Ninh Vy Lan cô bị đóng băng mọi hoạt động rồi!”

Thứ thích nhất bị đều bị đập tan càng cảm thấy khó chịu, cô rốt cuộc càng dửng dưng nhiều hơn.

Cô không có bố, bây giờ cũng không có mẹ, chỉ trơ trọi một mình, chỉ thừa lại có mình cô.

Chứng bệnh trầm cảm có lẽ cũng đã rình rập từ lâu, ngay lúc đó hoàn toàn bùng phát làm cả người cô trống rỗng, rồi cô đắm chìm trong thế giới của mình suốt bốn năm ròng.

”Vốn dĩ em không có cơ hội tái xuất đâu, đương nhiên lúc đó cũng không muốn, nhưng tận mắt chứng kiến từng nghệ sĩ trong công ty ầm ĩ kết thúc hợp đồng, điều này đã gây ảnh hưởng tiêu cực rất lớn cho công ty.......”

Một công ty quản lý lớn như vậy, phút chốc chỉ còn thừa lại một cái vỏ rỗng, người quản lý và công ty mới thèm nhớ tới cô liền nghĩ đủ mọi cách, muốn mượn chút danh tiếng năm năm trước để một lần nữa mở ra con đường diễn xuất của cô, nhưng đáng tiếc lợi ích có phần hơi nhỏ.

Sau đó.........phía sau hậu đài nổ ra cảnh bị ép nhận thể loại phim cấp ba, từ chối xong bị chửi rủa một trận, còn bị chính chủ nghe thấy nữa.

”Thực ra lúc anh vừa bắt đầu muốn ký với em, em đã muốn nói với anh rồi, đáng tiếc lúc đó không có dũng khí như bây giờ”, cô bĩu môi, “thế nên anh sẽ không có thời gian để hối hận, ký với một người mới không hoàn chỉnh, rất có thể vì chuyện đóng băng hoạt động trong quá khứ mà không bạo hồng nổi, sẽ làm lãng phí thời gian đoàn đội của anh...”

Cô nói xong rất nghiêm túc nhìn vào mắt anh, tìm kiếm một đáp án, Tề Chiêu Viễn hơi nằm lùi xuống một chút, dán trán mình lên trán cô, bình lặng nhìn.

”Còn nhớ mấy câu anh đã nói không, anh là diễn viên lại là một người kinh doanh, người kinh doanh sẽ không làm bất cứ việc gì làm tổn hại đến lợi ích của mình”, anh nhàn nhạt, “Và, sự lựa chọn đầu tư của anh tất sẽ được báo đáp, mà điều em cần phải làm, chính là tạo ra báo đáp cho anh, em đã báo đáp cho anh rất nhiều rồi, vẫn còn muốn hỏi có hối hận hay không?”

Niềm vui lan tỏa trong tim giống như pháo hoa được châm ngòi nổ, trong chốc lát liền nở rộ, Ninh Vy Lan càng vùi sâu trong ngực anh, rõ ràng rất vui sướng nhưng lại giả vờ tức giận: “Thế nên anh chỉ nhìn trúng giá trị của em?”

Hiển nhiên tâm tình anh cũng cực tốt, khóe miệng khẽ cong lên, giọng nói khàn đục thì thầm bên tai cô: “Vẫn là người của em.”

Không biết là hơi thở của ai hỗn loạn hòa quyện vào nhau nóng bỏng, Ninh Vy Lan bị nửa người anh đè xuống, trong mơ hồ có thể cảm thấy tay anh không ngừng vuốt ve qua lại giữa eo cô, ngón tay đụng chạm khiến cô có chút ngứa ngáy, cô đang né tránh nụ hôn của anh, đã cảm thấy bàn tay kia từ từ đưa lên sống lưng, mở khóa nút áo đằng sau.

Cô ngẩn ngơ, cứng ngắc.

Tuy anh có hơi khó lòng kiềm chế, nhưng rốt cuộc vẫn muốn quan tâm đến cảm nhận của cô, lập tức dừng lại và dò dẫm giúp cô mặc lại.

Hai người đều bình tĩnh lại một lúc, anh lật người rồi ôm lấy cô: “Ngủ đi!”

Cô đã hơi buồn ngủ, liền nằm co ro trong lòng anh chìm vào giấc mộng.

*** ***

Cả hai đều trở về trạng thái bận rộn, ngoại trừ nấu cháo điện thoại thì không gặp mặt trực tiếp nữa, lúc này Ninh Vy Lan được mời ghi hình cho một show truyền hình, rất không may là Ninh Nhất Thuần cũng được mời đến, cô cảm thấy chướng mắt, chỉ coi như không khí.

Nghỉ giải lao giữa giờ, mấy diễn viên vây thành một vòng tròn kiếm câu chuyện làm quà, Ninh Vy Lan và Ninh Nhất Thuần ngồi đối diện nhau, so với sự nhiều chuyện của Ninh Nhất Thuần, Ninh Vy Lan chỉ im lặng không hơn không kém.

Đều là các cô gái sàn sàn tuổi nhau, có thể bàn về một chủ đề nào đó một cách rất tự nhiên nhưng rốt cuộc đều là người trong giới, buôn đi buôn lại cũng chỉ có mấy chuyện bát quái, bình thường Ninh Vy Lan không quan tâm cho lắ, nên lúc này cũng chẳng có hứng thú hóng chuyện, chỉ biết ngồi lắng nghe.

Nói qua nói lại, chủ đề đã nhảy sang Tề Chiêu Viễn từ lúc nào không hay, người ở đây đều biết Ninh Vy Lan là nghệ sĩ dưới trướng phòng làm việc Tề Chiêu Viễn, một nữ tinh trong đó hỏi: “Vy Lan, hai hôm trước có phải Tề Chiêu Viễn đã đầu tư một bộ phim truyền hình không, chưa chốt nữ chính, cô là nghệ sĩ của anh ấy, có hỏi thăm được gì không, định chọn diễn viên ngoài hay trong?”

Chế tác bộ phim này rất xa xỉ, không nói đến đạo diễn với biên kịch nổi tiếng, thấy bảo rằng nam chính là một nam tinh tuyến một đang hồng, rating chắc chắn sẽ không thấp, nếu có thể tham gia bộ này, tự nhiên danh khí cũng được nâng cao rất nhiều.

Nhưng Ninh Vy Lan lâu lắm chưa gặp anh, chuyện qua điện thoại chẳng bao giờ bàn đến công việc thì sao biết được chứ, cô cười trừ: “Ở phòng làm việc tôi ít gặp anh ấy lắm, nên cũng không rõ, xin lỗi nhé.”

Nữ tinh thút thít thở dài nói không có gì!

Các cô gái lại tiếp tục trò chuyện, Ninh Vy Lan nhàn rỗi liền lấy điện thoại ra lướt weibo, vừa kích vào hot search đã thấy tin chiếm top một——Tề Chiêu Viễn đi bệnh viện, đồng tử cô co rút lại, theo bản năng đứng lên nhưng không cẩn thận đụng phải mép bàn, nguyên một cốc cà phê trút xuống người Ninh Nhất Thuần, bỗng chốc nhuốm vàng chiếc váy trắng.

Ninh Nhất Thuần há hốc mồm, nhảy dựng lên.