“Nhất Đường,” Cô nói, “Anh còn nhớ có một lần em giận anh vì anh không cho em ra ngoài làm việc, anh vì lấy lòng em, mà hát cái bài kia không?”
“Đương nhiên nhớ, là [The Rose].” Anh nói.
“Vậy anh còn nhớ điệu nhảy anh bày em không?”
“Em quên anh đã từng làm gì sao? Anh là vũ nam nhảy giỏi nhất.” Anh nói xong, liền làm vài tư thế tiêu chuẩn của điệu Tăng-gô. Anh đi
tới xoay tròn trước mặt, rồi ôm chầm cô dán vào người mình nói: “Có muốn anh nhảy thoát y cho em xem không?”
Cô ngẩng đầu, thấp thóang nhìn thấy vết sẹo mờ gần chân tóc ở giữa trán
anh, đó là vết thương để lại sau cuộc bạo động ở đường Oak. Chăm chú
nhìn anh một lúc, cô nói: “Muốn.”
Anh hơi sửng sốt, cười nói: “Quỷ nhỏ háo sắc, em không chạm vào đàn ông bao lâu rồi hả?”
Ánh mắt của cô bỗng chốc ảm đạm. Anh tự biết mình nói sai, nên hôn một cái lên môi cô nói: “Để chồng em nhảy thoát y cho em xem.”
Thở ra một hơi, anh cởi cúc áo sơ mi, dùng tư thế tản bộ đi quanh cô hai vòng. Tay đặt lên vai cô, thân thể của anh ma sát vào như có như không.
Nửa vòm ngực rộng như ẩn như hiện dưới ánh đèn. Anh cách cô từng bước,
cởi từng hạt từng hạt cúc áo, kết hợp với vẻ mặt vô tình toát ra sự
quyến rũ, như là trêu chọc nơi mẫn cảm nhất trên người.
Quăng áo đi, anh quay người lại dán sát vào cơ thể cô, cùng cô đối mặt. Tầm mắt rơi trên môi cô, chậm rãi tới gần.
Cô bỗng nhiên nghiêng đầu.
Anh cứng đờ, không tin mình lại thua. Vì bắt chước Đường Nhất Đường, anh ta âm thầm luyện vũ đạo, học cách đi, học cách nói chuyện của anh. Cho
đến bây giờ, anh ta đã sớm quên mất bản thân mình là ai. Rất nhiều cố
gắng, chẳng lẽ vẫn không gạt được cô?
Cô ở trong lòng anh giật giật, cách anh một khoảng mới nói: “Em muốn đi tắm trước.”
“À, được.” Trái tim của anh như đang ngồi trên tàu lượn.
Cầm áo ngủ của cô, Đường Nhất Đình đi vào phòng tắm. Hơi nước dày đặc lơ lững dưới ngọn đèn, rèm mỏng phản chiếu bóng lưng lả lướt của người đàn bà.
“Quần áo đặt trên giá.” Anh ta nói.
“Được.” Cô vừa nói vừa xoay người dùng vòi nước cọ rửa cẳng chân.
Bóng trên tấm rèm, đường cong lồi lõm từ cổ đến trước ngực nhìn không xót thứ gì, anh thấy tim mình đập gia tốc.
Đang xả xà phòng trên người, Bạch Khả nhận thấy cảm giác mát lạnh xuyên
vào từ bên cạnh, chậm rãi đứng lên, tắt vòi nước. Cô lấy tay che cơ thể
nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn lấy gì sao?”
“Anh……”
Nhìn thân thể lõa lồ của cô, hô hấp của anh bắt đầu nhanh hơn. Bỏ qua lý trí, anh kéo cô qua, hôn xuống. Tay đặt sau gáy cô không cho cô có cơ
hội tránh đi. Vòi phun bằng nhựa rơi xuống mặt đất, đánh cộp một tiếng,
sau đó bị đá qua một bên.
Anh ôm cô, môi không hề rời khỏi da thịt cô, vừa bước vừa dừng, đi vào phòng ngủ.
Sự lạnh lẽo trên ra giường xa lạ khiến cô hơi run rẩy, càng dựa sát vào
nguồn nhiệt trước người hơn. Cô có thể cảm nhận được mình đang cấp bách, cũng đã sẵn sàng chịu đựng cướp đoạt bởi cơn cuồng phong của anh thổi
qua. Song ngoài dự đoán của cô, nụ hôn mãnh liệt gần như cắn xé kia
không hề rơi trên cơ thể cô. Cô mở đôi mắt đang nhắm chặt nhìn anh, biểu tình đè nén điên cuồng trên khuôn mặt anh khiến cô hơi ngạc nhiên. Bởi
vì Đường Nhất Đường chưa bao giờ buông tha bất kỳ cơ hội thể hiện sự
nhiệt tình của anh. Đặc biệt là loại thời điểm này, anh chỉ luôn cố hết
sức có thể để kích thích mỗi một dây thần kinh của cô, làm cho cô trầm
luân cùng anh.
Thấy cô lộ ra biểu tình nghi hoặc, anh nhịn không được lại hôn lên đôi
môi đã sưng đỏ của cô lần nữa. Anh hích biểu tình này của cô. Anh biết
đây sớm không phải là lần đầu tiên của cô, nhưng bộ dạng kinh ngạc của
cô khi ở dưới thân anh, khiến anh không khỏi cho rằng cô là lần đầu
tiên.
Sớm đã quen với cách điên cuồng trước kia, nên khi cơ thể được đối đãi
quá mức dịu dàng, cô lại có cảm giác hoảng hốt không chân thật. Hai tay
bắt đầu sờ loạn trên người anh, cô sợ lần này lại là ảo giác. Chạm phải
vết gồ như con giun trước bụng anh, cô cúi đầu nhìn, phát hiện đó là vết mổ để lại sau phẫu thuật.
“Rất đau ư?” Cô hỏi.
“Không đau, thế này thì tính là gì.” Anh cười.
Nhưng
cô đau vì anh. Cô còn chưa kịp hỏi thời gian qua anh đã xảy ra những
việc gì, song cô biết, anh chắc chắn đã từng thấy khó chịu. Khởi động
thân mình, cô ngồi xuống, đè bờ vai anh, đặt người ở trên anh.
“Em muốn chủ động?” Anh hỏi.
Cô dùng hành động trả lời anh.
Trước kia từng có không ít lần, nhưng anh đều là người chủ động. Đây là
lần đầu có đàn bà ngồi trên người anh, dịu dàng mà quý trọng, vuốt ve da anh, liếm láp cơ thể anh. Môi lưỡi ẩm ướt mềm mại lưu luyến mỗi một lỗ
chân lông. Da đầu anh hơi run lên, mỗi nơi môi cô lướt qua đều bị châm
lửa, đốt cháy dục vọng của anh.
Cuối cùng cũng lướt tới trung tâm dục vọng, cô cố tình hoặc vô ý thổi
khí ở những chỗ gần đó. Anh dồn rất nhiều ý chí mới có thể kiểm soát cơ
thể mình. Lấy khuỷu tay chống cơ thể, anh muốn nhìn cô, muốn nhìn rõ mỗi một động tác của cô, để anh có thể lập tức ngăn cô lại khi anh sắp hỏng mất.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô cầm quyền trượng dục vọng của anh,
đầu ngón tay lướt dọc theo nếp nhăn thật nhỏ. Lúc cô vô ý chạm vào đỉnh, một dòng điện cũng theo đó xộc thẳng lên đầu anh.
“Đủ rồi!” Anh đưa tay ngăn cản.
“Còn chưa đủ.” Cô cười như đứa trẻ lén trộm kẹo.
Cô cúi người xuống, tóc dài xõa trên đùi anh. Anh không nhìn rõ mặt cô,
chỉ cảm thấy cảm giác mát lạnh trên đùi lan hướng mũi chân.
Như là đang hoàn thành nghi thức nào đó, cô cố ý dùng ánh mắt ôm lấy
anh, Cô nâng chân anh lên, vươn đầu lưỡi hồng hồng, nuốt vào nhả ra từng ngón từng ngón chân anh.
Anh theo bản năng co quắp ngón chân, cô lại dám dùng đầu lưỡi bắt chúng
nó đẩy ra. Kích thích mãnh liệt khiến anh hoa mắt thần mê. Anh nắm chặt
ra giường dưới thân, buộc chặt bụng dưới chờ đợi khoảnh khắc gian nan
này chấm dứt.
Từng giây từng phút qua đi, mũi chân không còn ẩm ướt nữa, mà quyền
trượng của anh vẫn chưa bắn ra. Anh ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo vì thắng lợi.
Mà cô lại đang nhìn anh khóc.
“Làm sao vậy?” Anh đè dục vọng bị kìm nén mà ngồi dậy, lau nước mắt cho cô.
Cô không đáp, chỉ rơi lệ.
“Là không thích như vừa nãy sao?” Anh dịu dàng nói, “Nếu không thích, thì không làm nữa.” Nói xong, anh thầm mắng Đường Nhất Đường trong bụng, nhất định là trước kia nó đã bức cô thành thế này.
“Không……” Cô che một mắt chậm rãi lắc đầu.
“Thế em là làm sao vậy?”
“Không……”
“Không cái gì? Em rốt cuộc làm sao vậy!”
Anh chân tay luống cuống, mỗi việc ngăn chặn dục vọng chưa phát cũng khiến anh nóng nảy không yên.
Vẫn không đáp, cô đẩy tay anh ra, đi xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
Anh đuổi theo ra, thấy cô vào phòng tắm thì nghi hoặc đi vào theo.
Lại lần nữa mở van nước, cô nhặt vòi nước lên xả sạch người mình, ra sức chà rửa cơ thể.
“Em muốn tắm sao? Anh giúp em.”
Vừa thấy anh, toàn thân cô liền cứng đờ. Anh rút vài lần vẫn không thể lấy vòi nước trong tay cô đi.
“Bạch Khả?” Anh hơi tức giận.
“Em rất bẩn.” Cô bỗng nhiên nói.
“Không, em không bẩn,” Anh nghĩ rằng cô đang để bụng chuyện cô dùng thân thể báo thù, liền an ủi, “Ở trong lòng anh, em vĩnh viễn là thuần khiết nhất.”
“Không phải, đã không còn nữa.” Cô uất ức nhìn anh, nhăn mặt. Từ khẽ khóc nức nở, đến thất thanh khóc rống.
Là giọng hát của anh làm cho cô dừng lại.
“Some say love, it is a river that drowns the tender reed. Some say love it is a razor, that leaves your soul to bleed……”
Bọn họ nằm trên giường, anh khẽ vuốt lưng cô, vì cô mà hát ca khúc Đường Nhất Đường thích nhất. Chính anh cũng nhận ra ý cảnh trong lời bài hát, chợt thấy lòng mình rỗng tuếch, nhịn không được mà ôm cô chặt hơn.
“Về sau……” Anh vốn chỉ định đùa một chút, để cô về sau đừng vứt anh giữa chừng rồi đi tắm nữa, như vậy thật dễ khiến anh mắc bệnh tự ái của đàn ông. Nhưng câu nói đùa còn chưa ra khỏi miệng, lúc cúi đầu nhìn thấy xoáy tóc cô,
hô hấp của anh đình trệ.
“Sao đầu em có nhiều tóc bạc thế?” Anh hỏi, khẽ gảy vài sợi tóc bạc lẫn trong đám tóc đen.
“Ha ha,” Cô phủ xuống ngực anh cười, “Anh quên rồi sao, anh đã nói chúng ta sẽ mua một căn nhà, rồi sinh một đàn con, tiện thể đầu bạc đến lão.”
“Đầu bạc đến già?” Suy nghĩ về ý của thành ngữ là hoắc này, sau đó anh nói, “Có cần ngày mai anh đi nhuộm mấy sợi tóc bạc không? Như vậy em sẽ cùng anh sống mãi đến già?”
“Ha ha……” Cô lại cười, cười ra nước mắt.
Ngày hôm sau, anh quyết định mang cô đến tiệm cắt tóc gần đấy. Trước khi ra cửa, anh kéo cô đến bên cạnh mình, lấy một cây son trong túi, từng
chút từng chút thoa lên đôi môi cô.
“Ngày hôm qua lúc em hôn anh mới phát hiện, da môi em rất khô. Mùa hè miền nam rất hanh, em phải học cách chăm sóc.” Anh nói. Sau khi tô xong, liền hôn lên môi cô, “Nhưng mà không sao, về sau anh sẽ chăm sóc em, mỗi một hành động của em đều trốn không thoát đôi mắt của anh.”
Nụ cười của anh như kim châm vào mắt cô, cô cúi đầu, yên lặng theo phía sau anh.
Trên đường, đám đông nhộn nhịp, cô không cần tránh né, bởi vì anh nắm
chặt tay cô, vì cô mà ngăn cản tất cả những người cố ý hoặc vô tình tới
gần. Có người nông dân dắt con trâu nhỏ đi ngang qua, cô chỉ cho anh
xem. Khóe mắt thoáng nhìn tiệm đồ cổ bên cạnh, trong tiệm có bày một
bình hoa cổ. Cô giương tay lên, hất nó rơi xuống.
Tiếng đồ sứ vỡ kéo chủ tiệm ra, người đàn ông trung niên tráng kiện giữ chặt Đường Nhất Đình không chịu thả.
Đường Nhất Đình liếc gã một cái, buông tay Bạch Khả, lấy ví, rút ra mấy
tờ tiền giấy để lại trên bàn. Lúc vừa quay đầu, chỉ thấy được cái bóng
của Bạch Khả.
“Bạch Khả!” Anh gọi to.
Cô không dừng lại mà liều mạng chạy về phía trước. Cô không biết phải
chạy đi đâu, nhưng nhất quyết không thể ở lại bên cạnh anh. Trực giác
nói cho cô biết, đó là vực sâu vạn kiếp bất phục.
“Bạch Khả, em đừng chạy!” Anh đuổi theo gọi cô, “Em đứng lại cho anh, dừng lại!”
Lúc nhìn thấy bóng lưng nghiêng ngã nhưng vẫn dứt khoát chạy đi của cô,
tại khoảnh khắc đó, anh rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là “Ảo ảnh trong
mơ”. Mọi thứ đêm qua, sự ấm áp tốt đẹp của những nụ hôn những cái ôm,
giọng nói ngọt ngào của cô bao gồm cả bộ dạng rơi lệ vì đau khổ của cô,
anh đều tưởng rằng chúng sẽ kéo dài vô tận, cho đến khi cô nói câu “Đầu
bạc đến già”.
Chỉ khi phơi dưới ánh mặt trời, tất cả bọt nước mới vỡ tung.
Anh không lừa được cô, không lừa được người đàn bà với chỉ số thông minh chỉ có 85 này.
Rốt cuộc ai ngốc hơn ai.
“Bạch Khả!”
Lúc anh sắp bắt được góc áo cô, chỉ cách một giây, đã có một loại tuyệt vọng như thiên sơn vạn thủy trào ra.
“Ngài cảnh sát!”
Bạch Khả gần như bổ nhào dưới chân người cảnh sát, người đó nâng cô dậy hỏi có chuyện gì. Cô chỉ ra đằng sau nói: “Người này muốn bắt tôi.”
“Anh hiểu lầm rồi, cô ấy là vợ tôi, giữa chúng tôi có vài mâu thuẫn.” Đường Nhất Đình giải thích với cảnh sát.
“Không, tôi không phải.” Bạch Khả luống cuống cầm tay cảnh sát, “Ta không biết anh ta, xin ngài hãy cứu tôi.”
“Tôi đúng là chồng cô ấy.” Đường Nhất Đình nói xong, liền lấy từ trong ví ra tấm ảnh chụp chung của bọn họ.
Cảnh sát nghi hoặc nhìn lần lượt bọn họ hai cái, lúc đang định giao Bạch Khả ra, Bạch Khả liền xông lên túm anh ta lại nói: “Tôi phạm tội giết người, tôi đã giết người ở nội châu rồi chạy trốn tới đây. Ngài bắt tôi về đi.”
“Tiểu thư, cô mắc chướng ngại về mặt tinh thần sao?” Cảnh sát không tin hỏi.
“Không, tôi không có. Ngài cảnh sát, ngài có biết việc ông chủ một câu
lạc bộ ở nội châu bị người ta dùng kim đâm chết, trên mông còn cắm một
đóa hoa hồng không? Đó chính là tôi làm, là tôi làm!”
“Em đừng phát điên nữa!” Đường Nhất Đình kéo cô, không cho cô tiếp tục nói nữa.
“Ngài cảnh sát.” Bạch Khả dùng hết khí lực phản kháng, vừa khóc nức nở vừa nói, “Tôi đã phạm tội giết người, mà người đang giữ tôi đây, anh ta muốn hại tôi. Xin ngài cứu tôi, ngài cảnh sát!”
“Xin đợi một chút.” Với kinh nghiệm nhiều năm truy bắt tội phạm giết người khiến hắn sinh
lòng nghi ngờ, hắn bảo bọn họ ở lại, đồng thời lấy bộ đàm, gọi thêm cảnh sát đến trợ giúp.
Tình huống ngày càng khó ứng phó hơn so với tưởng tượng, Đường Nhất
Đường cúi đầu thầm nghĩ, bàn tay đang nắm tay Bạch Khả càng ngày càng
chặt. Bạch Khả quật cường không rên một tiếng, chỉ chờ cảnh sát đến dẫn
cô đi.
Rất nhanh một chiếc xe cảnh sát đã chạy đến, bọn họ bị dẫn đến cục cảnh
sát. Nhờ Internet ra đời và phát triển, cảnh sát dễ dàng điều tra ra vụ
án ở nội châu, tra được cây trâm như lời Bạch Khả nói.
Vân tay hoàn toàn tương xứng, Bạch Khả là người bị tình nghi quan trọng nhất, ba ngày sau ra tòa chịu thẩm tra.
Khi bị đưa vào phòng tạm giam, cô đắc ý liếc mắt nhìn Đường Nhất Đình.
Đường Nhất Đình bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt cô, yên lặng đứng đó, cho
đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt.
Rời khỏi cục cảnh sát, anh đến buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Lê Tường.
Sau khi điện thoại được nôi, anh hỏi: “Nó bây giờ thế nào?”
“Tình hình rất ổn định.”
“Có hy vọng tỉnh lại không?”
“Hy vọng mong manh, cậu ấy đã bỏ lỡ thời điểm tỉnh lại tốt nhất.”
“Vậy nó sẽ chết sao?”
“Chết đương nhiên là sẽ. Chỉ có điều không phải bây giờ. Trước mắt
cậu ấy vẫn trong trạng thái người thực vật, duy trì sự sống nhờ thiết bị của bệnh viện. ‘Sống’ vài thập niên hẳn là không thành vấn đề.”
“Cho nó thiết bị tốt nhất, bất luận như thế nào.”