Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ

Chương 9




Cửa hàng này diện tích không lớn nhưng kinh doanh lại khá ổn định, chỉ tính từ

lúc hai người bước vào đến giờ đã có khá nhiều khách đến mua hàng, thậm chí

còn có cả người tới nạp tiền điện thoại. Nhìn cảnh tượng này, Trình Trục tưởng

như mình đã trở về nhiều năm trước, hồi phải tới tận cửa hàng để nạp tiền. Bây

giờ chỉ cần tiện tay mở app là được chiết khấu ưu đãi vào tài khoản.

Vừa từ cửa hàng đi ra, đúng hơn là từ lúc nghe Trình Trục nói câu kia, nét mặt

Phan Hiểu Đình bắt đầu mù mịt khó hiểu.

Cô ấy hạ giọng hỏi Trình Trục: “Cậu có người yêu rồi à?”

Trình Trục đáp: “Không có.”

“Vậy cậu đổi sang size lớn làm gì?” Phan Hiểu Đình vô thức hỏi lớn.

“Dự trữ.”

Phan Hiểu Đình càng nghe càng thấy kỳ quái: “Cậu biết kích thước của ngươi

yêu tương lai hả?”

Trình Trục thản nhiên đáp: “Mình dựa theo kích thước để tìm người yêu không

được à?”

Phan Hiểu Đình rối rắm hơn, Trình Trục nói có vẻ hợp tình hợp lý nhưng sai

chỗ nào thì tạm thời cô ấy chưa tìm ra.

Lý Tắc Hinh không biết hai người nói chuyện gì, cô ta muốn tới bến tàu tìm

Tôn Minh Trì, tốn bao nhiêu công sức cuối cùng Tôn Minh Trì mới đồng ý ăn

cùng một bữa nên nhất định phải tận dụng tốt cơ hội này.

Phan Hiều Đình quay sang hỏi cô ta: “Chị Hinh, chị muốn đi đâu?”

“Bến tàu.” Cô ta vừa trả lời vừa khởi động xe điện, nghĩ đến gì đó bèn lập tức

tắt máy, “Hay là em đưa chị đi đi?”

Lý Tắc Hinh tự khen ngợi mình nhanh trí, nếu cô ta đi xe điện đến bến tàu tìm

Tôn Minh Trì, buổi tối cô ta sẽ phải tự mang xe về. Song nếu bây giờ đi nhờ hai

người Phan Hiểu Đình, lúc ăn xong, Tôn Minh Trì có muốn cũng không trốn

được việc đưa cô ta về.

“Ba người hơi…” Phan Hiểu Đình đưa mắt nhìn chiếc xe điện đáng thương của

mình.

Trình Trục trực tiếp cắt lời cô ấy: “Mình không đi.”

“Vậy không được, chắc chắn không thể vứt em ở đây được, ban đầu hai đứa đi

chơi cùng nhau mà.” Lý Tắc Hinh nói xong chợt dừng lại một lát, “Chị thấy cả

ba đều khá gầy, chen một lúc chắc là vẫn ổn.”

Thực tế chen một lúc đúng là vẫn ổn, chỉ là lúc nãy có hai người trải nghiệm độ

bằng phẳng của đường đi, bây giờ thành ba người vừa chen chúc vừa trải

nghiệm.

Trình Trục bất đắc dĩ bị kẹp giữa hai người phụ nữ, trước ngực dán sát vào lưng

Phan Hiểu Đình, sau lưng bị bộ ngực đáng tự hào của Lý Tắc Hinh điên cuồng

chèn ép, quần áo cả ba đều nhớp nháp mồ hôi.

Đột nhiên cô thấy hơi buồn cười, không nhịn được bèn cười thành tiếng.

Chưa được hai giây, hai người kia cũng bật cười.

“Đừng cười, mình đang lái xe đây này.” Phan Hiểu Đình hắng giọng, cố gắng

bình tĩnh.

Trình Trục: “Xe đang quá tải, cậu lái chậm thôi, mình sợ.”

“Trình Trục, sao cậu lại không tin mình chứ, cậu nhìn chị Hinh nãy giờ không

lên tiếng kìa.”

Cô ấy vừa dứt lời, Lý Tắc Hinh đau khổ đáp lời: “Chậm thôi, mông chị sắp

thành sân bay rồi.”

Ba người lại cười đến không thở được.

Suốt dọc đường, ngoại trừ xe chở quá tải và không ai đội mũ bảo hiểm, Phan

Hiểu Đình luôn nghiêm túc tuân thủ luật giao thông. Cô ấy dùng bốn mươi phút

để hoàn thành đoạn đường hai mươi phút, làm Trình Trục nóng đến phát cáu,

chỉ muốn tìm một con sông nhảy xuống ngâm cho mát.

Đây là lần đầu Lý Tắc Hinh đến bến tàu, không biết phải có giấy chứng nhận

mới được vào trong nên chỉ còn cách nhờ người bên trong. Cô ta lập tức gọi

điện nhờ Tôn Minh Trì ra đón.

Phan Hiểu Đình và Trình Trục vừa phơi nắng vừa đợi cùng Lý Tắc Hinh.

Xe điện mini đỗ đối diện cổng vào bến tàu, đằng sau là một mảnh tường màu

xám trắng, Trình Trục ôm ngực đứng dựa vào tường, hai mắt nhìn chằm chằm

mặt đất như đang thất thần, ngón tay trỏ gõ liên tiếp không ngừng.

Da Trình Trục dù phơi nắng cả tháng cũng không xuống tông nào, thậm chí

không dùng kem chống nắng cũng không ảnh hưởng. Vì thế vào mùa hè, Trình

Trục thường phối áo hai dây cùng quần đùi jeans thoáng mát, hôm nay cũng thế.

Điều này khiến Phan Hiểu Đình cực kỳ hâm mộ, Trình Trục là cô gái trắng nhất

cô ấy từng tiếp xúc.

Lúc nhận được cuộc gọi của Lý Tắc Hinh, Tôn Minh Trì đang nói chuyện

phiếm với đồng nghiệp, năm sáu người đàn ông hút thuốc khiến căn phòng ngập

tràn mùi khói nồng.

“Hửm, có phụ nữ tìm cậu à?” Một nhân viên tạp vụ hỏi.

Tôn Minh Trì đưa tay lấy điếu thuốc trên môi xuống, mất kiên nhẫn ném xuống

đất, dùng chân ấn một cái.

“Tôi ra ngoài một lúc.” Anh đứng lên, không thèm thay đồng phục màu xám

trên người.

“Đi như vậy, không tắm rửa thay quần áo à? Thì ra đây là sự tự tin của đàn ông

trong truyền thuyết?” Có người trêu chọc.

Anh cười mắng: “Tự tin cái rắm!”

Anh vừa nói vừa rửa tay, sau đó đi thẳng ra ngoài, nhìn bằng mắt cũng biết là

tâm trạng của anh không tốt.

Lúc ra tới cổng, phát hiện Lý Tắc Hinh không chỉ đứng một mình, Tôn Minh

Trì hiếm khi giật mình, khó chịu trong lòng vơi đi không ít, nhưng hai hàng

lông mày càng nhíu chặt hơn.

Trình Trục ngẩng đầu, thấy Tôn Minh Trì nói chuyện với Lý Tắc Hinh, cô nhìn

hai người chằm chằm một lúc, vừa muốn nhìn đi chỗ khác, lại thấy ánh mắt Tôn

Minh Trì xuyên qua Lý Tắc Hinh dừng trên đầu gối cô, sau đó hướng lên trên

rồi nhìn thẳng vào mắt cô.

Hai người nhìn vào mắt đối phương hai giây, kế đó đồng thời di chuyển ánh mắt

sang chỗ khác.

Hiện tại đã gần bốn giờ chiều, mặt trời không còn ở trên đỉnh đầu mà nghiêng

hẳn về phía tây, không hiểu sao Trình Trục lại thấy mặt trời hôm nay cực kỳ

chói mắt.

Tôn Minh Trì đưa tay gãi lông mày, nói với Lý Tắc Hinh: “Rủ hai người kia đi

ăn cùng đi.”

Lý Tắc Hinh cứng đờ cả người: “Không phải chỉ hai đứa mình thôi à?”

“Người ta chở cô đến, cô lại để người ta mang bụng đói về?”

Nghe xong, Lý Tắc Hinh hơi thắc mắc, rõ ràng tính toán ban đầu của cô ta đúng

là như vậy, nghĩ đi nghĩ lại không thấy có gì quá đáng, nhưng sao qua miệng

Tôn Minh Trì, làm như vậy lại là rất có lỗi với Phan Hiểu Đình và Trình Trục.

Hơn nữa không phải nhà họ Trình và nhà họ Tôn không hợp nhau à, sao Tôn

Minh Trì lại muốn ăn cùng Trình Trục?

Đang lúc Lý Tắc Hinh mải suy nghĩ đây là tình huống gì, phải làm sao mới ổn

thì Phan Hiểu Đình đi tới nói với hai người: “Em với Trình Trục đi trước, em

phải về trông con, ông bà nội Trình Trục đang chờ cậu ấy về ăn cơm.”

Lý Tắc Hinh ném cho cô ấy ánh mắt khen ngợi, Phan Hiểu Đình không nghĩ

nhiều chỉ gật đầu nhẹ.

Ba cô gái đã tính như vậy, Tôn Minh Trì không biết nói gì để phản đối, chỉ sầm

mặt nhìn Trình Trục ngồi sau lưng Phan Hiểu Đình bon bon đi xa, đến lúc biến

thành một chấm nhỏ, anh mới quay đi chỗ khác.

Gió ở bến tàu luôn mang theo hương vị mằn mặn, còn có thêm cả mùi khói

thuốc trên người Tôn Minh Trì, làm mặt Lý Tắc Hinh vừa dính vừa khô ráp, cô

ta sờ cánh tay, thăm dò hỏi: “Bây giờ mình vào trong à?”

Tôn Minh Trì lạnh nhạt nhìn cô ta rồi “Ừ” một tiếng.

Anh chào bảo vệ, dẫn Lý Tắc Hinh đi vào bến tàu