Tôn Minh Trì đứng ngoài cánh cửa kiên nhẫn chờ đợi, Trình Trục chậm rãi đẩy
cửa sổ ra, đầu tóc ẩm ướt, liếc mắt nhàn nhạt nhìn anh.
Cả căn phòng tràn ngập tia sáng ấm áp, tuy không quá sáng nhưng cũng đủ để
anh nhìn rõ người con gái trước mắt.
Anh khẽ cau mày nhìn cô, ánh mắt chứa đựng điều gì đó mà Trình Trục khó có
thể lý giải được.
Tôn Minh Trì hỏi: “Ăn mặc thế này ra mở cửa à?”
Trình Trục cúi đầu theo bản năng thì thấy khuôn ngực tròn trịa qua lớp vải
mỏng và hai điểm nhô lên nằm sau vết nước loang lổ. Dáng vẻ này của cô mang
theo hương vị quyến rũ khó hiểu.
Cô đưa tay chỉnh lại áo, giọng điệu tùy tiện không quan tâm: “Chuẩn bị đi ngủ.”
Bây giờ là buổi tối, ông bà nội không vào phòng cô nên Trình Trục ăn mặc thoải
mái, quên mất không để ý trước khi mở cửa.
Tôn Minh Trì gật đầu, giọng nói bình tĩnh hợp với độ tuổi nhưng lời nói ra lại
cổ quái như người già.
Anh hỏi: “Về từ bao giờ, sao lại không nói với anh?”
Trình Trục đột nhiên mỉm cười, không rõ là trào phúng hay vui vẻ.
Cô tựa người vào khung cửa sổ, mặt dí lại gần anh, “Anh là gì của tôi? Nói gì
với anh cơ? Nói thì anh có đón tôi không?”
Tôn Minh Trì nhìn cô như nhìn đứa trẻ phá phách, bướng bỉnh không nghe lời.
Sau đó, anh lại cười nhẹ, đưa tay lấy tuýp thuốc mỡ từ trong túi quần rồi nhét
vào tay cô: “Cầm lấy, xoa vào đầu gối.”
Ngón tay cái vô tình chạm vào lòng bàn tay cô rồi nhanh chóng rời đi, Trình
Trục nhíu mày, bàn tay nắm lại thành đấm.
Đưa thuốc xong, Tôn Minh Trì thong dong quay người rời đi. Lúc anh đi được
vài bước, Trình Trục mới thấy anh mặc quần đùi, chân đi dép lê, cách ăn mặc
thật sự rất cẩu thả.
Cô gọi anh lại, “Này, chỉ đưa cái này thôi à?”
Tôn Minh Trì dừng lại, quay người hỏi: “Không thì sao?”
Trình Trục nắn tuýp thuốc hai cái, nói: “Vậy được rồi, không tiễn.”
Đêm nay không gian đột nhiên yên tĩnh, không có tiếng ve kêu cũng chẳng có
tiếng chim hót, nhưng lại như kiểu chỗ nào cũng có âm thanh vang vọng.
Sau khi Tôn Minh Trì rời đi, Trình Trục quay về giường, cẩn thận kiểm tra lại
đầu gối. Buổi sáng, hai bên đầu gối rõ ràng chỉ hơi đỏ một chút, vậy mà bây giờ
đã chuyển thành màu xanh đen, phần da xung quanh còn có màu vàng nhạt,
nhìn qua cực kỳ thê thảm.
Không ai ngờ chỉ trượt chân một cái lại để lại hậu quả khó coi như bây giờ.
Trình Trục mở nắp tuýp thuốc, bóp vào lòng bàn tay một chấm nhỏ rồi áp lên
đầu gối xoa nhẹ.
Thoáng chốc, mùi thuốc tản ra không khí, mùi hương vừa dễ chịu lại mát lạnh
thấp thoáng trong căn phòng nhỏ.
Sau khi xoa xong, cô đóng nắp lại, bước vào nhà vệ sinh, dùng nước rửa sạch
phần thuốc còn dính lại giữa các ngón tay.
Không khí mùa hè khô nóng nên qua một lúc tóc đã khô hết, Trình Trục bỏ qua
ý định dùng máy sấy sấy khô tóc. Cô tắt đèn, nằm dài trên giường, mở laptop
lướt xem vài video.
Xem chưa được hai phút, Trình Trục quay người nhìn cánh cửa sổ đóng kín, xác
định không gì có thể bay vào, cô mới chậm rãi chuyển tầm mắt sáng màn hình
laptop.
Trên đường về nhà, Tôn Minh Tri gặp Lý Tắc Hinh. Gần đây, ngày nào cô ta
cũng tới tìm anh, cho dù anh có giải thích rõ ràng là mình không có hứng thú,
nhưng cô ta vẫn kiên trì làm phiền.
“Minh Trì, anh đi đâu về thế?” Lý Tắc Hinh dính sát vào người anh hỏi.
Tôn Minh Trì tỉnh bơ né tránh cô ta, “Bến tàu.”
“Sao hôm nay làm trễ vậy?”
“Có thuyền đến.”
Lúc trời chưa tối, người già trong thôn ngồi đầy ven đường, tay cầm quạt hương
bồ, chân vắt chéo tán gẫu với nhau. Họ thường nói từ những lời đồn đại đến
chính trị, lại từ chính trị đến lịch sử, chuyện xưa hay nay, trong nước hay ngoài
nước thì bọn họ cũng dễ dàng kể hết. Chỉ là hiện tại trời đã tối muộn nên trên
đường không có nhiều người qua lại.
“Minh Trì, anh đừng làm ở bến tàu nữa, em nhờ ba giúp anh tìm một công việc
nhẹ nhàng trên trấn.”
Tôn Minh Trì lạnh nhạt nhìn cô ta: “Sao ba cô phải tìm việc cho tôi?”
Lý Tắc Hinh đưa tay vuốt tóc, “Nói không chừng sau này đều là người một
nhà.”
Anh bật cười, Lý Tắc Hinh vừa nghe thấy, vẻ mặt lập tức trở nên khó chịu, cô ta
hơi xấu hổ.
Cô ta không biết vì sao Tôn Minh Trì luôn một mực từ chối. Trong thôn này,
người xứng đáng đứng bên cạnh anh, ngoài cô ta ra thì không còn ai nữa, vẻ
ngoài xinh đẹp, vóc người nuột nà, ba lại là trưởng thôn, điều kiện gia đình khá
giả. Vậy anh không vừa ý chỗ nào, anh muốn người phụ nữ như thế nào? Hay là
chê cô ta lớn hơn hai tuổi?
Nghĩ tới đó, Lý Tắc Hinh đưa tay sờ lên mặt, rõ ràng là không có nếp nhăn.
Tôn Minh Trì không muốn để ý đến cô ta nữa, đi thẳng về nhà.
Nghe Lý Tắc Hinh nói muốn tìm giúp anh một công việc việc nhẹ lương cao,
anh chỉ khịt mũi coi thường. Không phải anh không tìm được việc nên mới làm
ở bến tàu, chỉ là anh quen biết với chủ thuyền nên công việc ở đó khá linh động.
Đối với anh mà nói, việc nhẹ lương cao gì đó đều không quan trọng, anh chỉ
muốn có thời gian chăm sóc Hà Khâu.
Hai năm trước, Tôn Minh Trì làm việc tại một công ty lớn trong thành phố, tiền
lương rất cao, chế độ thoải mái. Lúc đó, mỗi năm anh đều dùng cả kỳ nghỉ để về
quê thăm mẹ Tôn, anh muốn cố gắng kiếm nhiều tiền để đưa mẹ vào thành phố
sống, nhưng không lâu sau, anh phát hiện bệnh đãng trí của mẹ Tôn ngày càng
nghiêm trọng. Ban đầu chỉ là vứt đồ đạc lung tung, về sau là buổi sáng hỏi
chuyện, buổi tối đã quên mất.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, anh quyết định từ bỏ công việc cũ, về thôn Đường để
tiện chăm sóc mẹ.
Từ khi cậu Hà Sơn đến thôn phụ anh trông mẹ, cuộc sống của Tôn Minh Tri đỡ
áp lực hơn hẳn. Có cậu chăm mẹ, anh mới thôi không lo lắng mẹ lại ra ngoài
nhận nhầm người.
Hà Khâu đã đi khám ở nhiều bệnh viện, các bác sĩ đều chẩn đoán bà ấy mắc
chứng Alzheimer, bệnh này không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể cố gắng
làm giảm triệu chứng, vì vậy việc tìm được người thích hợp để chăm sóc là rất
quan trọng. Tôn Minh Trì không phải không nghĩ tới tìm cho mẹ một hộ lý,
nhưng Hà Khâu một mực không chịu, bà ấy cảm thấy anh coi bà ấy như người
tàn tật hoặc là bệnh nhân tâm thần, làm Tôn Minh Trì rất khó xử.
Mẹ Tôn là một người vừa sĩ diện vừa cố chấp. Bàays vẫn giữ chuyện năm xưa
trong lòng nhưng lại muốn mọi người xem bà ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ,
đã sớm bỏ chuyện chồng ngoại tình ra khỏi đầu, ngày ngày vui vẻ xinh đẹp. Bà
ấy không muốn thuê hộ lý chăm sóc, không muốn rời thôn lên thành phố với
con trai, bởi vì làm thế có nghĩa là bà ấy bị ảnh hưởng bởi chuyện cũ, có nghĩa
là bà ấy đang chạy trốn. Thế nên Hà Khâu tuyệt đối không chấp nhận chuyện
này.
Mỗi người là một cá thể vừa phức tạp vừa ích kỷ, Tôn Minh Trì hiểu mẹ Tôn
nghĩ gì nhưng không thể tán đồng. Nhưng vì anh là con trai nên chỉ có thể chiều
theo ý mẹ, chỉ mong tâm trạng của mẹ vui hơn.
Thấy cháu trai về, Hà Sơn định lên tiếng nói chuyện thì thấy Lý Tắc Hinh ở
phía sau.
Tôn Minh Trì không cho cô ta vào sân, anh đứng cạnh cửa đưa mắt nhìn người
bên ngoài, bóng anh che khuất khuôn mặt cô ta, chỉ một cái bóng cũng làm Lý
Tắc Hinh cảm thấy bị áp lực đè nén.
“Ngại quá, tôi muốn nghỉ ngơi.” Giọng nói đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Lý Tắc Hinh: “Nghỉ sớm vậy sao? Em vào thăm dì Hà một lúc?”
“Không cần, mẹ tôi đi nghỉ rồi.” Thái độ của anh vô cùng kiên quyết, không hề
có chút do dự.
Lý Tắc Hinh khẽ cắn môi, “Vậy thôi, em đi đây, mai gặp lại.”
Tôn Minh Trì không trả lời, lập tức đóng cửa.
Hà Sơn lắc đầu, “Minh Trì, sao cháu không biết thương hoa tiếc ngọc gì thế?”
Ông ấy đã nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của Lý Tắc Hinh.
“Nếu cứ thương hoa tiếc ngọc, cháu chắc chắn sẽ mệt chết.” Anh không để ý
đến chuyện cậu nói, thuận tay ném áo vừa cởi vào trong chậu, “Mẹ cháu ngủ
chưa ạ?”
“Ngủ rồi, hôm nay tâm trạng khá ổn.”
“Cậu vất vả rồi, cậu nghỉ sớm đi.”
“Không có gì đâu.”
Tôn Minh Trì đi thẳng vào nhà tắm, mở nước rửa sạch mồ hồi và mệt mỏi trong
ngày, nhưng mở được một lát anh lại nghĩ đến chuyện gì đó nên đã chuyển nước
nóng thành nước lạnh, chưa được hai giây, lại chuyển sang nước nóng, tắm gội
rất lâu.