Dải lụa trên ngực khiến Trình Trục cảm thấy hơi ngứa, cô khẽ nhúc nhích, “Rốt
cuộc là anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
“Em đoán xem?”
“Em đoán là mùa hè năm ngoái, kể từ khi em cắt tóc ngắn, anh yêu nó không
thể rời.”
Tôn Minh Trì vuốt ve ngọn tóc của cô, ngón tay xoay tròn, hờ hững nói: “Em
nói đúng rồi.”
Biết mình đoán sai, Trình Trục không hài lòng đẩy tay anh ra: “Chính anh nói
em để tóc ngắn đẹp mà.”
“Đúng là đẹp hơn tóc dài.”
Tôn Minh Trì nhìn chằm chằm vào cô, nhưng suy nghĩ lại rẽ sang một hướng
khác.
Trình Trục từng hỏi anh, liệu con người có phải ai cũng ích kỷ không. Tôn Minh
Trì có thể thẳng thắn thừa nhận rằng anh là một người ích kỷ, thậm chí còn là
một người đàn ông có tâm cơ giấu kín, nhưng dù sao anh cũng đã ba mươi, có
chút tâm cơ cũng là điều bình thường. Nếu không, anh đã không thể giữ được
Trình Trục, cô sẽ bỏ chạy từ lâu rồi mất.
Nói cũng lạ, rõ ràng chuyện đã qua bốn năm, nhưng Tôn Minh Trì vẫn nhớ như
in từng chi tiết.
Hồi đó, anh làm việc tại một công ty lớn, cuộc sống chỉ quanh quẩn ở ba điểm:
nhà, công ty và quán ăn, ít nhất là lương cũng khá cao.
Vào tháng sáu, mùa hè nóng bức, anh được điều tới chi nhánh công ty ở Hàng
Châu.
Suốt hai tháng, vào các cuối tuần liên tiếp, anh đều gặp Trình Trục bên bờ Tây
Hồ.
Có lẽ lúc đó Trình Trục đang tham gia khóa huấn luyện. Cô ngồi cùng rất nhiều
người khác, trước mặt là giá vẽ, tay cầm bảng màu và cọ vẽ, dưới chân là xô
nước, bên trong chứa chất lỏng có màu sắc kỳ lạ, trước mặt là Tây Hồ sâu thẳm
không thấy đáy.
Giữa đám đông ấy, cô chắc chắn là người nổi bật nhất.
Không đội mũ, không mặc áo chống nắng, chỉ mặc áo phông trắng và quần soóc
bò màu xanh, trông thoải mái như thể cô đang ngồi dưới ánh nắng ấm áp của
mùa đông, chẳng hề lo bị cháy nắng hay đen da.
Da cô trắng như tỏa ra ánh sáng, khiến Tôn Minh Trì chỉ cần đi ngang qua là có
thể thấy cô ngay.
Khi vẽ, Trình Trục rất chăm chú, tỏa sáng từ trong ra ngoài. Ít nhất anh đã thấy
ba lần người qua đường xin số điện thoại của cô, họ đều là những chàng trai trẻ
đẹp, nhưng tất cả đều bị ánh mắt lạnh lùng của cô doạ sợ. Vì vậy, anh cũng do
dự, quyết định chỉ làm một kẻ ngắm nhìn.
Sau đó, anh phát hiện thật ra Trình Trục rất hay cười. Khi nói chuyện với bạn bè
đồng giới, cô thường xuyên cười với các kiểu cười khác nhau, từ cười lớn, cười
chế nhạo đến cười lạnh lùng, vô cùng sống động.
Có điều khi bình thường, trông cô có phần xa cách và lạnh lùng.
Anh tự hỏi, liệu cô có thích đàn ông không?
Ban đầu anh chỉ dừng lại khi đi ngang qua. Dần dần sau đó, anh mang theo máy
tính ngồi ở quán cà phê cách đó không xa.
Nhìn qua cửa sổ kính, anh có thể lặng lẽ nhìn cô cả ngày.
Bóng cây rợp mát, ánh sáng chiếu lốm đốm qua tán lá, dưới bóng cây là Trình
Trục, khiến anh không thể rời mắt.
Ít nhất đối với Tôn Minh Trì, đó là một cảnh tượng cực kỳ cuốn hút.
Anh không nhận ra Trình Trục chính là cô bé ở thôn Đường, người luôn tỏ ra
lạnh lùng mỗi khi gặp anh. Anh chỉ cảm thấy cô đẹp, đẹp đến mức khiến cho
mùa hè này trở nên mát mẻ hơn, khiến anh không thấy cuộc sống công việc tẻ
nhạt nữa, và giúp anh nhận ra rằng anh vẫn còn biết thưởng thức cái đẹp.
Cuối tuần trước khi được điều về lại, Tôn Minh Trì không mang theo máy tính,
chỉ đi bộ quanh bờ Tây Hồ như những người khác, đứng đằng sau nhìn họ vẽ
tranh.
Anh đứng cách Trình Trục chưa đầy một mét.
Khoảng cách một mét nghĩa là chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào cô, hỏi xin
cách thức liên lạc.
Nhưng anh không làm như vậy.
Hôm đó, Trình Trục mặc một chiếc áo sơ mi mỏng nhẹ. Tôn Minh Trì đứng sau
lưng cô, thậm chí có thể thấy rõ vệt nội y màu đen ẩn hiện. Nhìn chằm chằm có
vẻ không lịch sự nên anh rời mắt, quan sát bức tranh mà cô đang vẽ.
Cô không vẽ phong cảnh Tây Hồ, cũng không sao chép từ sách, mà đang chăm
chú vẽ một chiếc tàu ngầm.
Chiếc tàu ngầm nhỏ và đơn giản, di chuyển trong biển sâu vào ban đêm như thể
bước ra từ trong giấc mơ, hoàn toàn không thực tế, không có cảm giác đường
nét, giống như phong cách vẽ của cô.
Tôn Minh Trì cảm thấy hình như mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó, có lẽ là
trong giấc mơ.
Bức tranh đó Trình Trục chưa vẽ xong, trước khi giáo viên đến, cô vội vàng gỡ
tranh xuống và để dưới chân, cô rời đi vội vàng mà quên không mang theo nó.
Hôm đó là lần đầu tiên Tôn Minh Trì làm chuyện “mượn gió bẻ măng.”
Bề ngoài anh tỏ ra điềm tĩnh nhưng khi rời đi anh không thể không nhìn trước
ngó sau.
Sau đó, anh mang bức tranh về ký túc xá công ty, rồi mang về thôn Đường, cất
giữ trong nhà. Và giờ bức tranh đó đang được bao quanh bởi nhiều bức ký họa
khác, trong đó đều là những bức vẽ về anh.
Anh từng nghĩ ký ức về Tây Hồ chỉ là một khoảnh khắc phù du trong cuộc đời,
nhắc lại chỉ khiến ngứa ngáy chứ không đáng để nhớ. Hình bóng của cô chỉ là
một người đi qua vội vàng, hai người sẽ không bao giờ gặp lại. Nhưng không
ngờ hai năm sau, Tôn Minh Trì lại thấy Trình Trục ở thôn Đường.
Lần này, cuối cùng anh đã ghép nối được Trình Trục với cô bé lạnh lùng năm
xưa.
Người anh gặp lại không phải là ai khác, mà chính là Trình Trục. Khi anh tưởng
rằng đó chỉ là một giấc mơ thoáng qua, nửa đêm tỉnh giấc sẽ cảm thấy hối tiếc
vì đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, thì Trình Trục lại xuất hiện trước mặt anh.
Anh không khỏi nghĩ về sự an bài của số phận.
Nếu đã mang tính định mệnh, vậy tại sao không nắm bắt lấy cơ hội này.
Trên đời này, hiếm có người nào bên ngoài với bên trong giống nhau, bởi vì mọi
người chỉ thấy những gì mà họ muốn thấy. Ở công ty, Tôn Minh Trì nhận được
rất nhiều lời khen ngợi, nào là có tư tưởng, có tham vọng, có năng lực. Để đạt
được mục đích cuối cùng, nhất định phải lên kế hoạch một cách cẩn thận. Anh
có vẻ ngoài ôn hòa và trưởng thành mà mọi người ngưỡng mộ, song bên trong
lại tồn tại bản tính cáo già, đầy mưu kế.
Mặc dù mối quan hệ với cô gái này hơi phức tạp, nhưng trong mắt anh, tất cả
đều không phải là vấn đề. Hơn nữa, anh và Trình Trục đã từng bỏ lỡ một lần,
anh tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ lần thứ hai.
Có điều tốc độ tiến triển thật sự đã vượt quá dự tính của Tôn Minh Trì.
Khi Trình Trục dùng gương mặt đầy sức công kích nói với anh rằng muốn mua
anh một đêm, Tôn Minh Trì bật cười, cho rằng cô đang nói đùa. Thế nhưng biểu
cảm của Trình Trục lại rất nghiêm túc. Lần này, anh có thể chắc chắn rằng Trình
Trục không phải là không thích đàn ông.
Tôn Minh Trì đưa tay lên.
Bất ngờ bị véo mặt, Trình Trục bực bội hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Vết thương trên mặt em lành chưa?” Tôn Minh Trì kéo mặt cô qua lại để nhìn
rõ hơn. Dưới ánh trăng, vết trầy xước mà Trình Vệ Quốc gây ra vẫn còn một vết
nhỏ.
“Em dễ có sẹo không?”
“Không.” Trình Trục thở hổn hển, “Mới có vài ngày, sao mà lành nhanh được
chứ.”
Tôn Minh Trì: “Nhớ bôi thuốc trị sẹo đấy, con gái mà có sẹo trên mặt thì không
đẹp đâu.”
“Mặt anh hình như cũng có sẹo.” Trình Trục vô thức nhìn vào mặt anh.
Tôn Minh Trì kéo tay cô lên chạm vào đuôi lông mày bên trái của mình, “Có
một vết sẹo hồi nhỏ bị ngã.”
“Nhìn phong trần phết đấy.”
“Ồ?” Anh nhướn mày, “Cũng biết nói lời hoa mỹ cơ đấy.”
“Thật mà…”
Tôn Minh Trì không bình luận gì thêm.
Việc ở bên Trình Trục là một điều vô cùng khó khăn.
Từ góc độ chủ quan, Trình Trục là người đơn giản nhất mà anh từng gặp, nhưng
đồng thời cũng là người phức tạp nhất.
Thật ra con người Trình Trục rất dễ nhìn thấu, nhưng dù có nhìn thấu được, cô
vẫn thường xuyên khiến người ta không biết phải làm sao.
Cô làm mọi việc theo ý mình, không hề suy nghĩ đến hậu quả hay người xung
quanh. Cô thì thoải mái, nhưng những người khác lại phải chịu khổ.
Mùa hè năm đầu tiên, tần suất họ gặp nhau rất thường xuyên, có lẽ bởi cả hai
đều có một sự tò mò về mối quan hệ này đặc biệt này. Gần như cách hai, ba
ngày họ sẽ gặp nhau một lần, để thực hiện những chuyện mà cả hai đều ngầm
hiểu nhưng không nói ra. Xong việc, cô luôn dùng gương mặt lạnh lùng nói ra
những lời sắc bén, mặc dù không đau không ngứa, song khiến Tôn Minh Trì có
cảm giác như mình đang đùa giỡn với một chú mèo kiêu ngạo.
Khi một người đàn ông cảm thấy người phụ nữ dù thế nào cũng đáng yêu thì có
lẽ họ đã đã rơi vào một cái bẫy ngây thơ.
Tôn Minh Trì không mấy để tâm đến cảm giác này, anh cho rằng đó là do trước
đây anh chưa từng tiếp xúc sâu với phụ nữ.
Anh thậm chí còn muốn nuôi một con mèo, để những lúc Trình Trục không ở
đây, anh sẽ có thứ gì đó để lấp đầy khoảng trống cảm xúc.
Vậy nhưng Trình Trục không giống mèo, vũ khí chí mạng của cô chính là sự vô
tình.
Mùa hè năm ngoái, cô đột ngột biến mất không một lời từ biệt, giống như tiếng
sấm giữa trời quang, đánh thẳng xuống tạo nên sóng to gió lớn, khiến anh mất
đi phương hướng, dù đã có kế hoạch cũng trở nên vô ích. Anh không nghĩ đây
là một vấn đề nan giải, chỉ là cảm thấy lúng túng.
Thật nực cười.
Một người đàn ông như anh, lại cảm thấy lúng túng trước một cô gái. Nếu bạn
bè biết được, họ sẽ cười đến rụng răng mất.
Tôn Minh Trì có lòng tự trọng của mình, anh không muốn lãng phí thêm thời
gian để suy nghĩ về những chuyện không có lời giải đáp, không muốn tiếp tục
để cho “chi phí chìm” tích lũy thêm nữa, mà quay về với bản thân ban đầu. Tuy
nhiên, tình yêu thật sự là một bài toán khó, nó không phải chỉ là cảm giác, mà
còn là những khoảnh khắc huyền diệu không thể diễn tả.
Giống như những đám cỏ dại trên cánh đồng, thỉnh thoảng lại mọc lên một bụi.
Anh không tìm ra từ ngữ thích hợp để diễn tả cảm xúc của mình trong khoảng
thời gian đó, có lẽ là như những quả chanh mốc meo, hoặc những quả dâu tằm
đã hỏng. Tóm lại, đó không phải là cảm giác dễ chịu gì.
Vậy nên anh mới nhặt Tiểu Trúc Tử về, nhưng dường như mọi thứ vẫn không
có gì thay đổi.
Những bông hoa ấy đúng thật là do anh chăm sóc. Trình Trục chính là kiểu
người như vậy, chỉ gieo hạt mà không chăm sóc, còn anh thì lại vô cớ bỏ công
sức ra. Rõ ràng là anh rất ghét, song suốt bốn mùa vẫn cứ bảo vệ chúng, dù sao
thì những bông hoa này cũng tốt hơn Trình Trục nhiều. Đối xử tốt với chúng,
chúng sẽ nở ra những bông hoa rực rỡ, còn Trình Trục, dù có tưới bao nhiêu
nước cũng không thể nở hoa, thậm chí còn thường xuyên dùng gai đâm anh.
Vì thế, trong lúc tưới nước, anh thường mong những bông hoa này nhanh chóng
chết đi, để những cảm xúc khó hiểu kia cũng sớm tan biến.
Nhưng cuối cùng, hoa không chết, cảm xúc cũng chưa tiêu tan, và Trình Trục
lại trở về.