Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ

Chương 47




Sau bữa tối, Trình Trục lén ra khỏi nhà, chờ Tôn Minh Trì trong con hẻm gần

trường tiểu học thôn Đường.

Mười lăm phút sau, anh xuất hiện với dáng vẻ ung dung.

Thật ra khuôn mặt của Tôn Minh Trì không quá già, nhưng có lẽ vì cách hành

xử của anh luôn chín chắn, cộng thêm vẻ ngoài lôi thôi không chăm chút nên đã

tạo ra ấn tượng rằng anh không trẻ trung lắm.

Trình Trục nhìn người vừa đến: “Anh lại đen hơn rồi đúng không?”

Trước đó cô không chú ý lắm, nhưng hôm nay đứng dưới ánh đèn đường thì

càng rõ ràng.

Tôn Minh Trì kéo cổ áo ra nhìn, đúng là hơi chênh lệch màu sắc: “Hai hôm nay

nắng gắt quá.”

“Anh nên bôi kem chống nắng đi.”

“Anh không dùng mấy thứ dành cho con gái đó đâu.”

Tôn Minh Trì liếc mắt nhìn cô: “Em đang chê anh già à?”

Trình Trục giữ mặt nghiêm không trả lời.

Tôn Minh Trì cười thầm trong bụng, nắm tay Trình Trục kéo cô vào bên trong.

Cổng trường tiểu học có một tấm biển mới được gắn lên, do một nhà thư pháp

khá có tiếng chấp búp. Những bức tường trắng xanh bao quanh các tòa nhà, trên

tường in dòng chữ “Học đi đôi với Hành”. Sân trường màu đỏ xen lẫn xanh lá,

ban ngày có thể thấy học sinh mặc đồng phục mới chạy nhảy khắp nơi, có thể

nghe thấy tiếng nhạc tạo thành tiếng chuông.

Thời gian thay đổi, trường tiểu học thôn Đường không còn mang bóng dáng xưa

cũ. Ngày trước, Trình Trục chỉ cần nhìn qua là thấy lớp của mình, nhưng giờ

đây cô cũng không chắc liệu lớp học từng ngồi có còn ở đó hay không. Đối với

Tôn Minh Trì, mọi thứ còn xa lạ hơn. Anh là thế hệ học sinh đầu tiên của

trường tiểu học thôn Đường, khi ấy nơi này thậm chí không thể gọi là trường,

chỉ là một chỗ để dạy học. Ngày mưa, ngồi trong lớp cũng sẽ bị ướt hết người.

Cổng sau trường mở toang, họ bước vào trong, thông qua một khung cửa sổ

không đóng chặt để vào lớp học.

Cứ như trộm vậy, thật là kích thích.

“Tại sao em lại muốn tới đây?”Tôn Minh Trì không hề khách sáo, tìm một chiếc

ghế ở hàng cuối cùng ngồi xuống, nhìn lên bảng đen một lúc, đột nhiên rùng

mình: “Cảm giác thật kì quái.”

Anh đan tay vào nhau đặt lên bàn, thấy Trình Trục không nói gì, anh quay đầu

nhìn cô: “Cô giáo Trình, sao ngẩn người vậy?”

Trình Trục bực bội: “Đừng gọi em thế.”

“Không dạy anh vẽ hình lập phương à?”

“… Đúng là đồ không dạy được.”

Trình Trục vẫn nhớ câu Tôn Minh Trì từng nói “Sao không vẽ màu?”, và gọi đổ

bóng là “màu sắc”. Cô nghĩ đời này mình không thể dạy nổi anh, ai dạy anh

chắc cũng tổn thọ mất thôi.

Tôn Minh Trì chìa tay về phía cô: “Lại đây.”

“Làm gì?”

“Ôm một cái.”

Trình Trục nheo mắt nhìn anh vài giây rồi tiến lại gần, đặt tay vào lòng bàn tay

anh.

Ngay lập tức, cô bị kéo vào lòng, ngồi trên đùi anh.

Nhìn gương mặt gần sát, Trình Trục đột ngột nói: “Hồi nhỏ em ghét anh lắm.”

“Anh biết.”

Chỉ cần thấy anh là không bao giờ cô có nổi một biểu cảm tử tế, một giây trước

còn cười đùa với bạn, giây sau đã xị mặt ra. Anh luôn cảm thấy bối rối, không

hiểu sao mình lại khiến cô bé này khó chịu đến vậy.

Bây giờ nhìn lại, lý do Trình Trục ghét Tôn Minh Trì đúng là hơi vô lý. Chỉ vì

anh quá giỏi, cô căm ghét việc bị Dương Văn so sánh với anh nên tự nhiên quay

ra ghét Tôn Minh Trì. Trong khi anh thậm chí không biết gì về suy nghĩ tiêu cực

của cô, lúc nào cũng cười với cô.

Điều đó khiến cô cảm thấy mình thật tệ.

Trình Trục không kìm được, cấu nhẹ Tôn Minh Trì: “Anh giỏi làm gì chứ!”

“Cái đó cũng là lỗi của anh sao?” Anh vô tội hỏi.

Trình Trục hừ lạnh: “Thế còn anh? Lúc đó thấy em thế nào?”

Tôn Minh Trì suy nghĩ một lúc, thành thật đáp: “Lúc đó trong thôn có nhiều trẻ

con quá, ấn tượng duy nhất của anh về em là một cô bé mặt xị, nhỏ xíu mà đã

tìm người yêu.”

“Anh đúng là nhảm nhí.” Trình Trục không còn gì để nói.

Tôn Minh Trì bật cười.

Trình Trục bình tĩnh lại, cô kể cho Tôn Minh Trì nghe rằng cô dậy thì muộn,

ngồi ở hàng ghế đầu suốt những năm cấp hai, phải hít khá nhiều bụi phấn. Rồi

kể cho anh nghe về chuyện cô và Phan Hiểu Đình anh hùng cứu mĩ nhân trở

thành đại ca của Hứa Chu, và còn rất nhiều câu chuyện khác nữa.

Tôn Minh Trì lặng lẽ nhìn cô.

Trình Trục nhận ra ánh mắt của anh, cô dừng lại, nhìn lại anh, đôi mắt sáng lấp

lánh.

Cô có dự cảm, từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận đôi môi của mình dần trở nên mềm

mại.

Sau một lúc lâu, Tôn Minh Trì buông cô ra: “Ra ngoài thôi.”

Đêm nay trời rất đẹp, ánh trăng sáng đến mức có thể nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ

nhất.

Đứng trên sân trường, cách đó không xa là lá cờ Tổ quốc, dù đêm khuya nhưng

vẫn tung bay trong gió.

Trình Trục gọi: “Tôn Minh Trì.”

Anh quay đầu nhìn cô.

“Anh có mang… bao không?”

Tôn Minh Trì sửng sốt, “Không.”

Cô cười tinh quái, ánh mắt lấp lánh.

“Không sao, phòng em còn.”

Tôn Minh Trì một lần nữa bị cô kéo vào phòng. Trình Trục vô cùng phấn khích,

kéo anh chạy về mà không để ý đến xung quanh có ai không, vội vàng đến mức

không cần biết gì nữa.

Không có cái gì ngăn cản, Trình Trục tắt đèn khóa cửa, buộc một dải lụa đỏ che

mắt anh.

Dải lụa này Trình Trục từng dùng để buộc tóc khi cô còn để tóc dài, Tôn Minh

Trì đã thấy nhưng đây là lần đầu tiên anh được cảm nhận nó.

Hơi thô ráp và mang mùi hương nhẹ nhàng.

Có vẻ như là mùi táo xanh, rất ngọt ngào.

“Không cần đâu.” Giọng anh rất trầm.

“Cần chứ.”

Trình Trục quyết tâm sử dụng chiêu thức của đối phương để “chăm sóc” Tôn

Minh Trì thật tốt.

Tầm mắt chỉ toàn màu đỏ, bóng dáng của Trình Trục mơ hồ, chỉ lờ mờ thấy

những đường nét quen thuộc, từ đường cong ngực đến eo thon, anh biết rõ

không thể rõ hơn.

Anh cố gắng ngồi dậy nhưng lại bị Trình Trục đẩy ngã trở lại, “Đừng có động

đậy.”

Tôn Minh Trì giơ tay ôm lấy eo cô.

“Ờ? Anh nhìn thấy em à?”

“Không.”

“Vậy sao anh lại bắt được em?”

“Anh nghe thấy tiếng em.”

Giọng nói của Trình Trục rất dễ nhận ra, không quá trong trẻo mà hơi khàn

khàn, thấp hơn hầu hết các cô gái khác nhưng không phải giọng đàn ông, khác

hẳn với khi còn nhỏ.

Cô ngồi lên người anh, cảm nhận nhiệt độ và độ ẩm từ bụng anh, cọ xát liên tục.

Trình Trục vuốt ve cơ thể Tôn Minh Trì một cách hậu đậu. Đây là lần đầu tiên

họ thử tư thế này, Trình Trục cảm thấy Tôn Minh Trì ở trong trạng thái bị động

cực kỳ hấp dẫn. Miệng anh hơi há mở, hít vào thở ra lộ rõ ham muốn, tay anh

luôn mân mê eo cô, sau đó luồn vào khe mông, liên tục mạnh bạo xoa bóp.

Dù không thể thấy được vật thể đang chạm vào mông mình, Trình Trục vẫn có

thể tưởng tượng ra nó căng cứng như thế nào, chất lỏng trong suốt từ miệng nhỏ

chảy ra, đó là điều Tôn Minh Trì không kiểm soát được. Cơ quan sinh dục của

anh không ngừng sưng to, liên tục run rẩy dưới sự vuốt ve của cô.

Cô vươn tay về phía sau nắm lấy nó, thấy Tôn Minh Trì bỗng nhiên hít một hơi

thật sâu, nắm tay cô chặt hơn.

Trình Trục cảm thấy đau, “Anh nhẹ tay chút.”

“Em cũng nhẹ tay chút.”

Sau một lúc, Trình Trục cử động tay, cảm thấy hơi vụng về và đau nên cô rút tay

lại.

Khoái cảm đột ngột ngừng lại, anh gọi “Trình Trục” với giọng khàn đặc.

Trình Trục không đáp lại mà bò về phía trước, ngồi trên mặt anh.

Tôn Minh Trì ngay lập tức đỡ lấy cô, hai tay siết chặt đùi cô, miệng mạnh mẽ

mút mạnh mỗi lần một hơi.

Trình Trục không kìm chế được mà rên lên, sau đó lại bịt miệng lại.

Shhh— lúc này chưa chắc ông ngoại đã ngủ.

Lưỡi của Tôn Minh Trì xoay quanh chỗ mẫn cảm của cô, sau đó mạnh mẽ hút

lấy khiến nó trở nên đỏ rực, thậm chí còn hơi đau.

Anh ngẩng đầu lên, hít một hơi: “Trước đó chạy về mạnh dạn thế, không phải

không sợ bị phát hiện sao?”

Trình Trục chạm vào đôi môi đỏ rực của anh, màu đỏ gần giống như chiếc dải

lụa, hơi thở dồn dập:

“Nhưng cũng không cần phải vào cuộc ngay như vậy.”

Cơ thể của Tôn Minh Trì rất đẹp, mạnh mẽ và đầy sức mạnh, mang lại cảm giác

an toàn khó tả.

Cặp mắt của anh là bộ phận đẹp nhất nhưng giờ đây đã bị che kín, không nhìn

thấy ngọn lửa bên trong. Tuy nhiên, Trình Trục vẫn cảm thấy như đang bị thiêu

đốt.

Dải lụa đỏ như một loại bùa phép, kiềm chế tất cả ham muốn của anh, nhưng lại

làm tim Trình Trục đập nhanh hơn.

Dù cô đã sử dụng tất cả chiêu thức của mình, Tôn Minh Trì vẫn giữ dáng vẻ

bình tĩnh, chỉ có hơi thở là trở nên nặng nề hơn chút. Điều này khiến Trình Trục

hơi thất vọng, cơ mà không sao, cô vẫn còn vũ khí khác.

“Tôn Minh Trì.”

“Ừm.”

“Hôm nay ban ngày—” Cô kéo dài giọng.

Trình Trục nói rằng hôm nay ban ngày cô phát hiện ra một bí mật.

Tôn Minh Trì không lên tiếng, như đang chờ cô tiếp tục.

Trình Trục không thể nhìn thấy mắt anh, vì vậy cô chăm chú nhìn vào dải lụa,

tay nhẹ nhàng vuốt qua khoảng cách giữa làn da và dải lụa, nói một cách bình

thản: “Anh biết năm ngoái em đã gieo một ít hạt giống hoa thục quỳ trước cửa

nhà chú Trần chứ?”

Tôn Minh Trì ngừng lại song vẫn không nói gì, chỉ có lồng ngực phập phồng

đều đặn.

Sợ rằng anh không nghe rõ, Trình Trục nói chậm rãi:

“Chú Trần nói với em, những bông hoa đó là của người khác, anh có biết người

đó là ai không?”

Người đó không muốn hoa bị nhổ, cũng không muốn mang về nhà chăm sóc,

trông có vẻ khó chịu với chúng, nhưng suốt bốn mùa vẫn đến chăm sóc, khiến

những bông hoa còn rực rỡ hơn cả người.

Làm sao lại có người kỳ lạ như vậy?

Trình Trục không hiểu nổi, mà dường như cũng có thể hiểu.

Có lẽ cô hơi quá đáng, nhưng ai bảo Tôn Minh Trì có thể chịu đựng được chứ.

“Sao anh không nói gì?”

“Nói gì bây giờ?”

Trình Trục nghĩ một lát, rồi đáp: “Nói rằng anh đã yêu từ lâu?”

“Từ bao giờ?”

“Chính là cái ngày mà anh nghĩ đó—”

Tôn Minh Trì cười, nắm chặt lấy gáy cô, kéo cô xuống và hôn cô thật sâu.

Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thở không đều của hai người. Sau một

hồi, họ mới dừng lại và tách nhau ra.

Trình Trục hôn lên trán anh, hôn xuống xương quai xanh, rồi xuống ngực, bụng

và cuối cùng là “cái đó” đang chờ đợi.

Tôn Minh Trì bỗng kéo tóc cô như muốn đẩy cô ra xa, nhưng tay lại không

đúng lực nên khiến Trình Trục đau đến mức nhăn mặt.

Cô giật lại mái tóc của mình, rồi lại lấy một dải lụa xanh.

Lần này cô trói tay anh lại.

Ngay sau đó, cái ẩm ướt và nóng bỏng khiến cậu em của Tôn Minh Trì càng lúc

càng căng, anh rên lên.

Tay bị trói, anh chỉ cử động nhẹ, không thể thoát khỏi sự ràng buộc mang tính

trang trí này, để mặc cho Trình Trục làm theo ý mình.

Lần đầu tiên thử nên không có kỹ thuật, chỉ cảm thấy mép miệng tê rần, lưỡi

như sắp chuột rút. Nhưng chính sự vụng về, không theo quy tắc này lại khiến

Tôn Minh Trì muốn giữ đầu Trình Trục, đẩy vào nơi sâu nhất, muốn lấp đầy cô.

“Ối—” Giọng Tôn Minh Trì khàn đặc, “Đừng dùng răng.”

Trình Trục cố gắng không dùng đến chúng mà không thành.

Cô đứng dậy, nước miếng trào ra khóe miệng không thể chặn lại.

Cô lấy vài tờ giấy lau khô, sau đó vứt bừa xuống đất, định xong xuôi sẽ dọn dẹp

dau.

Cô vẽ vòng tròn trên ngực Tôn Minh Trì, “Có muốn không?”

Tôn Minh Trì thở hổn hển, nắm lấy tay cô đang nghịch ngợm.

Trình Trục đùa cợt, “Thích em đến thế à? Còn lén trồng hoa của em nữa.”

Tôn Minh Trì không phản ứng, như không nghe thấy gì cả.

“Em bịt mắt anh chứ không phải bịt tai.” Cô rụt tay lại, ra vẻ tức giận.

Cuối cùng anh cười, “Thích chết đi được.”

Trình Trục cắn môi, cũng bật cười theo, mặt đỏ bừng, may là không ai thấy

được.

“Tôn Minh Trì, anh biết anh giống cái gì không?”

“Giống cái gì?”

“Như một món quà.” Chính là món quà Giáng sinh.

“Vậy em có hài lòng không?”

“Tàm tạm thôi.”

Không khí trong phòng trở nên nóng hổi.

“Ngày mai em đi rồi.”

“Anh biết.”

“Giữ gìn đạo đức nam giới, đừng hái hoa ngắt cỏ, đợi nghỉ hè em về tìm anh, có

nghe thấy không?”

“Hung dữ.”

Tôn Minh Trì dễ dàng thoát khỏi sợi lụa trên tay, sau đó gỡ cái trên mắt xuống.

Thế giới trước mắt vẫn còn mang một chút mờ đỏ, từ từ lắng xuống thành màu

đen của đêm tối.

Dải lụa đỏ được quấn quanh cổ Trình Trục, thắt thành một chiếc nơ không

chuẩn chỉnh.

Anh dùng dải lụa màu xanh buộc lấy cô, những ngón tay thô ráp của anh tiếp

xúc với cổ tay trắng mịn màng và nhỏ nhắn của cô, như thể chỉ một giây sau sẽ

siết chặt và vô thức bóp nát nó.

Tôn Minh Trì nhẹ nhàng hôn dọc theo cổ tay cô.

“Em cũng giống như một món quà vậy.”