Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ

Chương 40




__________

Hôm nay là một ngày nhiều mây, sắc trời ảm đạm.

Họ rời khỏi bệnh viện và ngồi xuống một cửa hàng nhỏ gần đó, chiếc bàn cũ nát

đầy dầu mỡ ngăn cách hai người như sông Sở và sông Hán, như thể ám chỉ mối

quan hệ của họ lẽ ra nên như thế này.

“Sao anh lại mặc âu phục?”

“Không phải em muốn xem à?” Là Trình Trục nói muốn xem, nên Tôn Minh

Trì mới mặc, lúc tìm thấy còn chưa ủi qua.

Trình Trục im lặng, cô quên mất.

“Phải đi đúng không?”

“Ừm.”

“Khi nào em đi?” Tôn Minh Trì vừa hỏi vừa rót một ly nước cho Trình Trục.

“Cuối tuần tới.”

“Không về nữa sao?”

“Ừm.”

“Chuyển đi đâu?”

“Bắc Kinh.”

Tôn Minh Trì gật đầu: “Ừm, hơi xa.”

Trình Trục liếc mắt nhìn anh.

“Không sao, để lại địa chỉ cho anh, anh sẽ đến tìm em.”

Trình Trục im lặng.

Có lẽ vì sốt, cho nên cổ họng cô khô đến mức giống như bị lưỡi dao cắt qua. Cô

nhấp một ngụm nước ấm trong tay, nhưng dường như không thuyên giảm chút

nào, vì thế cô lại uống thêm một ngụm nữa.

“Nói chuyện.”

Trình Trục dừng một chút rồi mới nói: “Đừng tìm tôi.”

Tôn Minh Trì gật đầu hiểu rõ: “Chắc đây mới là chuyện em muốn nói.”

Trình Trục hạ mắt xuống uống thêm một ngụm nước nữa.

“Em đã quyết định rồi phải không?”

“Ừm.”

“Tại sao?”

“… Không có lý do gì hết.”

Tôn Minh Trì lấy điếu thuốc ra, hỏi Trình Trục: “Em có để ý không?”

Trình Trục lắc đầu.

Ngay khi bật lửa sáng lên, điếu thuốc được châm lên, Tôn Minh Trì hít một hơi

và nói: “Anh hỏi em một câu.”

“Cái gì?”

“Lên giường với anh rất khó chịu phải không?” Trên mặt Tôn Minh Trì vẫn nở

nụ cười, nhưng giữa lông mày cau lại: “Lúc làm thì triền miên đến chết, đến giờ

thì vỗ mông chạy lấy người, có lẽ em rất bất mãn với anh, thật sự cho rằng anh

gặm cỏ non đúng không?”

Ai cũng có thể thấy những lời này tràn ngập thuốc súng, nhưng Trình Trục vẫn

không chắc liệu Tôn Minh Trì có thực sự tức giận hay không, dù sao thì Tôn

Minh Trì chưa bao giờ tức giận trước mặt cô.

“Nói chuyện.”

Trình Trục ngơ ngác nhìn cốc nước trong tay.

Tôn Minh Trì nhìn chằm chằm cô hai giây, dụi tàn thuốc vào trong ly nước, kéo

Trình Trục ra ngoài.

Cả hai đều không mang theo chứng minh thư, vì vậy họ đành phải tìm một nhà

nghỉ trái phép.

Căn phòng cũng coi như sạch sẽ, song lại có mùi lạ, Trình Trục vẫn miễn cưỡng

có thể chịu đựng được.

Tôn Minh Trì hôn không còn thương hoa tiếc ngọc như trước nữa, Trình Trục bị

hôn đến gần như không thở nổi, liên tục đẩy Tôn Minh Trì, mãi cho đến khi

Trình Trục không kiềm chế được tràn ra một chút nước mắt sinh lí, Tôn Minh

Trì mới buông cô ra.

“Giận sao?”

“Cút.” Trình Trục dùng gối đập Tôn Minh Trì.

“Trình Trục, anh không giận, sao em lại tức giận?” Tôn Minh Trì giật lấy cái gối

ném xuống đất, nghiêng người về phía trước dùng lực nhéo mặt Trình Trục.

Trình Trục trừng mắt nhìn anh, lồng ngực phập phồng nặng nề, không thể nói

nên lời.

Tôn Minh Trì quan sát, buông mặt Trình Trục ra, sau đó chậm rãi hôn lên.

Lần này anh hôn rất nhẹ nhàng, hai tay anh vùi vào trong quần áo Trình Trục.

Trình Trục đẩy anh ra: “Tránh ra.”

Tôn Minh Trì mặt điếc tai ngơ.

“Tôi không muốn làm!” Trình Trục hét lớn, tuyệt vọng kéo quần áo xuống,

không cho Tôn Minh Trì làm.

Tôn Minh Trì dừng lại, dứt khoát lui ra.

Trong phòng rất yên tĩnh, điều hòa thổi bay túi nilon trên bàn, bên trong là mấy

món đồ ngọt mà Tôn Minh Trì mang đến cho Trình Trục, vốn dĩ muốn tìm một

chỗ ăn cùng Trình Trục, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa.

Lâu không mặc âu phục nên anh luôn cảm thấy khó chịu, không được tự nhiên.

Tôn Minh Trì ngồi ở mép giường, mất kiên nhẫn cởi cúc cổ áo, để cơ bắp có

chỗ thở, sau đó anh chỉnh điều hòa xuống hai độ.

Trình Trục chỉ biết quan sát động tác của anh.

Bộ quần áo này mặc trên người Tôn Minh Trì không có một chút nhã nhặn nào,

ngược lại còn khiến anh giống như một con thú bị kiềm chế, đôi mắt sâu thẳm

dường như luôn nhìn chằm chằm con mồi, chờ đợi thời cơ tốt nhất để vồ lấy.

Ý thức của Trình Trục vô thức bị anh kéo lại.

“Sao nào, không phải muốn lên giường trước khi chia tay à?” Nói xong, như thể

nhận ra điều gì đó, Tôn Minh Trì lại cười lạnh: “Ồ, xin lỗi, anh quên mất chúng

ta không thể nói đến chuyện chia tay.”

Lời này có hơi chói tai, nhưng đâu có sai?

Trong lòng Trình Trục cảm thấy tê dại, cuối cùng cũng nhận ra lần này Tôn

Minh Trì thật sự tức giận.

Cô lúng túng nói: “Vậy làm đi.”

Tôn Minh Trì không lên tiếng, nhưng anh cũng không rời đi, cho nên Trình

Trục chủ động hôn anh.

Anh cụp mắt nhìn Trình Trục, không có phản ứng gì.

Một người làm luôn rất xấu hổ, Trình Trục lập tức muốn lui ra, song lúc này

Tôn Minh Trì lại ôm lấy cô.

Anh luồn tay vào vạt áo nhào nặn, thân thể Trình Trục mềm mại nóng bỏng,

khiến anh nóng lòng muốn quấn lấy.

“Trình Trục, em thật sự rất…” Giọng điệu của Tôn Minh Trì không thể phân

biệt được là vui sướng hay chế giễu.

Nụ hôn giữa hai người tàn nhẫn như đang muốn phân chia thắng thua, mãnh liệt

đến mức anh sống tôi chết, Trình Trục nếm được một chút vị rỉ sét, chính là môi

Tôn Minh Trì bị cô cắn.

Không lâu sau, Tôn Minh Trì cảm thấy có gì đó không đúng.

“Em bị sốt à?” Anh dừng lại, đứng dậy rút tay ra.

“Đừng lo.” Trình Trục lại quấn lấy anh

Tôn Minh Trì mạnh mẽ kéo Trình Trục ra khỏi cơ thể mình, tránh ra một

khoảng.

Trình Trục cảm thấy hơi lạnh.

“Sao em không nói sớm.” Sắc mặt Tôn Minh Trì rất không vui, sau khi dùng

khăn giấy lau khô tay, anh cau mày, mặc quần áo lên người Trình Trục: “Em đã

uống thuốc chưa?”

Đang làm đột ngột dừng lại, bầu không khí nóng rực tiêu tan.

Trình Trục bị Tôn Minh Trì quấn chăn bông, sau đó đi lấy ấm đun nước đun

nước nóng, tiếng nước chảy từ vòi nước trong phòng tắm vang lên. Tôn Minh

Trì đi ra đặt ấm nước lên bệ đun nóng, tiếp đó chỉnh điều hòa lên vài độ.

Đầu óc Trình Trục khó xoay chuyển, cô nhìn bóng lưng anh, thấp giọng hỏi:

“Tôn Minh Trì, anh sắp kết hôn rồi, anh còn ở đây làm gì?”

Động tác của Tôn Minh Trì dừng lại, anh xoay người lại: “Ai nói với em?”

“…”

“Chẳng trách.” Tôn Minh Trì lẩm bẩm.

“Cái gì?”

“Đây là lý do sao?”

Trình Trục im lặng.

“Nói chuyện.” Tôn Minh Trì tăng thêm ngữ khí.

“… Tôi không có gì để nói hết.”

Tiếng túi nilon vẫn vang lên trong phòng, khuấy động lòng người.

Sắc mặt Tôn Minh Trì bình tĩnh đến mức đáng sợ, trong mắt như có một vòng

xoáy muốn cuốn người vào trong.

“Em….” Anh dừng lại một chút, dường như đột nhiên mất giọng.

Cuối cùng, vào một thời điểm nào đó, anh mới nhớ ra phải nói gì: “Trình Trục,

từ đầu đến cuối em chưa bao giờ tin anh.”

Mùa hè năm ngoái, một câu giải thích cô cũng không cho anh thời gian nói đã

rời đi mà không nói một lời, xóa thông tin liên lạc của anh, dáng vẻ rất quyết

tâm. Mà bây giờ, chỉ nghe một câu từ người khác đã phán tử cho anh, thậm chí

còn không muốn hỏi anh dù chỉ một câu. Sợ bị tổn thương, nên gặp vấn đề là

lập tức bỏ chạy, cũng không quan tâm đến cảm xúc của người khác, mà anh

luôn là người bị bỏ lại phía sau.

Tôn Minh Trì không biết chuyện này còn xảy ra bao nhiêu lần nữa.

Sau khi nhìn chằm chằm Trình Trục một lúc lâu, Tôn Minh Trì cười tự giễu:

“Anh sẽ hỏi lại lần nữa. Trình Trục, quan hệ của chúng ta là gì?”

Trình Trục đột nhiên nhớ tới lúc đó Hứa Chu đã hỏi cô, cô và Tôn Minh Trì có

ở bên nhau không, hai người bọn họ sao có thể ở bên nhau được, quan hệ của

bọn họ rất rõ ràng, còn có thể là cái gì nữa, chính là quan hệ không thể nhìn

thấy ánh sáng, trốn trốn tránh tránh, sợ bị người khác phát hiện.

Họ là người của hai thế giới, từ lúc bắt đầu đã là sai lầm, mà bây giờ đã đến lúc

phải sửa chữa.

“Không có quan hệ gì hết.” Cô nói.

Trong phòng im lặng như rơi vào tuyệt cảnh.

“Được rồi, Trình Trục, em thật sự…”

Sắc mặt Trình Trục hơi tái nhợt, không biết là do bị bệnh hay là vì điều gì khác.

Tôn Minh Trì lạnh lùng nói: “Cứ như vậy đi.”

Ấm đun nước ù ù kêu lên, anh nhanh chóng rời đi, cánh cửa bị đóng sầm lại.

***

Mấy ngày sau đó, Trình Trục vượt qua rất khó khăn, chóng mặt nhức đầu, mắt

đau đến mức không mở được. Cô cứ ăn cái gì là lại nôn ra hết, cô nằm trong

bệnh viện một ngày, sau đó ở khách sạn hai ngày, lời nói của Tôn Minh Trì mỗi

ngày đều quanh quẩn trong đầu cô.

Trình Trục không yên lòng, không hiểu tại sao Tôn Minh Trì lại tức giận như

vậy.

Trình Trục nhấp vào số của Tôn Minh Trì vô số lần, muốn quay số và hỏi

chuyện gì đang xảy ra, nhưng cuối cùng cô vẫn dừng lại.

Không có ý nghĩa gì cả.

Cô sắp đi rồi, Bắc Kinh rất xa…

Trình Nhất Dương thấy gần đây Trình Trục trông có vẻ không có tinh thần nên

không dám quấy rầy, mỗi ngày cậu bé đều tự chơi, hôm nay lại ghép mô hình,

ghép xong rồi Trình Trục phát hiện đó là một con thuyền ca-nô.

“Chị ơi, có đẹp không ạ?” Trình Nhất Dương khoe thành phẩm.

“… Cũng được.”

“Thật ạ!” Trình Nhất Dương rất vui vẻ, cậu bé bắt đầu tưởng tượng về tương

lai: “Sau này em sẽ lái một con thuyền rất lớn, chị có thể đến thuyền của em,

chúng ta sống trên thuyền và đi du lịch trên biển.”

“Lỡ như gặp bão thì sao?”

“Dạ…” Trình Nhất Dương có chút buồn rầu, cậu bé nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy thì

về nhà trước, sau đó thời tiết tốt chúng ta lại lên đường!”

Tâm trạng của Trình Trục giống như một miếng bọt biển dính nước, vô cùng

nặng nề.

Tâm trạng thay đổi thất thường không hiểu tại sao của Trình Trục cuối cùng

cũng tràn đầy sức sống trước ngày cô rời đi.

Nếu đã tính toán chuyển đến thành phố, thì đương nhiên phải tận dụng những

ngày cuối cùng để sắp xếp hành lý.

Để Trình Vệ Quốc ở lại chăm sóc bà nội, Trình Trục và ông nội cùng nhau về

thôn Đường.

Người già thu dọn đồ đạc luôn phải suy xét rất lâu, cái này không muốn vứt, cái

kia không lỡ bỏ, cái gì cũng muốn mang theo, nhưng thật ra vẫn là không lỡ rời

khỏi đây.

Chốc lát ông nội Trình lại kéo Trình Trục kể chuyện về cái bàn này, chốc lát lại

kéo Trình Trục nói về nguồn gốc của chiếc gối này, nói đến mức Trình Trục

không chịu nổi. Phan Hiểu Đình và Hứa Chu nghe nói Trình Trục về nên đến

tìm cô ra ngoài đi dạo. Trình Trục nói với ông nội: “Ông nội, ông cứ xem cái

nào nhất thiết phải mang đi đi, nhớ là nhất thiết phải mang đi ông nhé, còn

những thứ khác từ từ dọn cũng được.”

“Được rồi, được rồi, con đi chơi đi.” Vẻ mặt ông nội Trình buồn bã, xoay người

đi vào phòng.

Ba người họ rời khỏi nhà họ Trình, đi đến một cái ao lớn ném đá.

Phan Hiểu Đình tìm được một hòn đá bẹp, ném xuống nước, hòn đá nhảy hơn

chục lần rồi mới chìm xuống đáy, cô ấy kiêu ngạo vuốt tóc. Hứa Chu tìm thấy

một viên bẹp và tròn hơn, anh ta ném nó xuống nước, hòn đá nhảy lên sáu lần

rồi chìm xuống đáy. Trình Trục cũng tìm được một viên bẹp, lia tay ném hòn đá

vào trong nước, nhưng chỉ nghe “tõm” một tiếng, hòn đá lao thẳng xuống nước,

làm mặt nước xuất hiện từng tầng gợn sóng.

Trình Trục:…

Phan Hiểu Đình và Hứa Chu: Gà mờ.

Trình Trục không muốn nói chuyện.

Bọn họ đều cảm nhận được trạng thái của Trình Trục hôm nay không được tốt

lắm. Sau khi chơi một lúc, Phan Hiểu Đình lẳng lặng nhìn Hứa Chu, sau đó

Phan Hiểu Đình nói: “Trình Trục.”

“Hả?”

“Cậu và Tôn Minh Trì…”

Động tác của Trình Trục dừng lại, thản nhiên nói: “Chấm dứt rồi.”

Phan Hiểu Đình và Hứa Chu đều thở phào nhẹ nhõm.

“Chấm dứt là tốt! Chấm dứt là tốt! Trên đời này có nhiều đàn ông tốt như vậy,

không cần treo cổ trên một cành cây.” Phan Hiểu Đình hưng phấn vỗ bả vai Hứa

Chu: “Cậu xinh đẹp như thế, muốn tìm kiểu người nào mà không được, người

tốt hơn Tôn Minh Trì còn rất nhiều. Cậu xem Hứa Chu nhà chúng ta không phải

rất tốt đấy sao, đã thế lại còn hiểu chuyện, vừa nhìn là thấy là người một lòng

một dạ.”

Mặt Hứa Chu đỏ bừng, trừng mắt nhìn Phan Hiểu Đình.

Phan Hiểu Đình nhíu chặt mày: Tôi đang giúp cậu đấy.

Trình Trục lại ném viên đá trong tay đi, lần này viên đá nhảy lên bảy, tám lần.

Những gợn sóng lan tới chân cô, Trình Trục thấp giọng nói: “Quên đi.”

Sẽ có người tốt hơn Tôn Minh Trì sao? Có lẽ vậy.

Dù sao thì cô vẫn chưa gặp được.

***

Nhà họ Tôn.

“Minh Trì, Chinh Châu đến tìm con.”

Tôn Minh Trì trả lời, nhưng vẫn nằm lì trên giường.

Anh nhìn chằm chằm vào số điện thoại di động của Trình Trục, nhấp vào, tin

nhắn vẫn dừng lại ở những bức ảnh anh gửi cho Trình Trục, không có tin nhắn

tiếp theo.

Đi Bắc Kinh?

Nhiều lý do thật đấy.

Tôn Minh Trì bấm điện thoại vài lần, sau đó chặn số của Trình Trục.

Trong sân, Lý Chinh Châu lại gọi: “Tôn Minh Trì, ra đây.”

Hà Khâu lo lắng: “Minh Trì, sao mẹ thấy hôm nay tâm trạng của Chinh Châu

không được tốt lắm thì phải.”

“Thật sao? Nhưng tâm trạng của con đang rất tốt.” Tôn Minh Trì cười lạnh, hờ

hững nhìn thời gian, sau đó vừa mặc quần áo vừa đi ra khỏi phòng.

“Không phải có chuyện gì đấy chứ?”

“Còn có thể là chuyện gì, mẹ cứ yên tâm xem tivi đi, đúng lúc con phải đến bến

tàu, buổi tối không cần đợi con về ăn cơm đâu.”