“Ui.”
Trình Trục co rụt cổ lại, cả người giống như bị nhấc lên.
Cô tức giận, quay đầu lại muốn xem là tên khốn nạn không biết xấu hổ nào,
nhưng khi nhìn thấy đối phương thì những lời mắng chửi sắp thốt ra khỏi miệng
lại bị nuốt xuống. Cô trừng mắt nhìn đối phương vài giây, mắng một câu: “Anh
bị điên à?”
Bị hàng loạt phản ứng của cô chọc cười, Tôn Minh Trì ôm bụng cười rất lâu.
Bên kia vẫn còn đang nói chuyện tíu tít, hoàn toàn không để ý đến nhân vật
trung tâm trong câu chuyện của bọn họ đang ở cách đó không xa.
“Đừng cười.” Trình Trục cáu kỉnh nói, lại không nghe được bọn họ đang nói gì.
Tôn Minh Trì không quan tâm đến việc mình bị người khác xỉa xói, anh chỉ
mỉm cười hỏi: “Sao em lại quay về? Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Không sao hết, nhưng vẫn chưa thể xuất viện được, tôi về lấy ít đồ để ở trên đó
một thời gian.”
Tôn Minh Trì gật đầu: “Em đang vội à?”
Trình Trục đáp không.
“Vậy đi dạo một lát đi.”
Họ đi bộ từ con đường bên cạnh cây cầu vòm đến một con sông khác.
Mặt trời lặn muộn, ánh hoàng hôn rực rỡ, ánh sáng giống như ngàn con sóng
cuồn cuộn, bất cứ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy kinh ngạc.
Bây giờ đất nước đã hoàn toàn thoát nghèo, thôn Đường đã thay đổi từ lâu, mấy
năm nữa sau khi sửa đường xong, chính phủ lại tuyên truyền, nói không chừng
có thể phát triển thành một điểm du lịch hút khách. Nhưng năm đó công cuộc
xóa đói giảm nghèo vẫn chưa bắt đầu, thôn Đường cũng không được coi là một
thôn nghèo, nhưng quả thực điều kiện không được tốt lắm, nhà cửa của mỗi hỗ
gia đình đều rất tồi tàn, nào có quang cảnh như hiện tại.
Có một bậc thang cao hơn những bậc khác, Tôn Minh Trì nhận lấy cái túi trong
tay Trình Trục, duỗi tay ra nói: “Xuống đi.”
Trìnhh Trục đưa tay qua, sau khi tay bị nắm chặt, cô bước xuống bậc thang,
bước xuống đất, song tay người nọ vẫn không buông ra.
Liếc nhìn hai bàn tay đang nắm giống như hai nhánh cây dựa vào nhau, Trình
Trục dời mắt, nhớ tới những gì mình vừa nghe, hỏi: “Trước kia anh thật sự có
thể vừa đi công tác vừa du lịch sao?”
“Em tin những lời họ nói à?” Ánh mắt của Tôn Minh Trì như hiểu cô.
Trình Trục không nói gì.
Tôn Minh Trì mỉm cười.
Nói về công việc trước đây của mình, Tôn Minh Trì không thể nói là rất thích,
nhưng anh cũng không ghét nó.
Anh không phải là một vị thánh chỉ làm việc để thỏa mãn bản thân và làm giàu
cho bản thân. Anh là một người bình thường, mục đích làm việc của anh đơn
giản là vì tiền để cải thiện cuộc sống của gia đình. Vậy nên có đôi lúc muốn từ
chức, anh sẽ mở số dư trong thẻ lương của mình ra xem, sau đó tiếp tục nỗ lực
kiếm tiền.
Về phần đi du lịch trong khi làm việc, chỉ đơn giản là một cách để thư giãn, thật
ra không thể gọi là đi du lịch, dù sao cũng chỉ là đi dạo xung quanh vào ngày
cuối tuần, nói cho cùng anh không phải người máy, cũng cần kết hợp giữa công
việc và nghỉ ngơi.
Trình Trục nói: “Vậy cũng coi như đã đến rất nhiều nơi, hồi tập huấn cấp ba tôi
cũng đến Hàng Châu một lần, chơi ở Tây Hồ một thời gian, sau khi tốt nghiệp
cấp ba lại đến Cam Nam chơi.”
Tôn Minh Trì dường như cuối cùng cũng nhớ ra mình vẫn đang nắm tay Trình
Trục, khi sắp đi hết con đường nhỏ này, anh buông tay cô ra.
Trình Trục không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tôn Minh Trì, thấy khóe miệng anh
đang cười.
Tôn Minh Trì hỏi cô: “Em thấy Tây Hồ thế nào?”
“Cũng vậy thôi, không đi chơi nhiều, cả ngày chỉ đi theo bạn học trong lớp vẽ
tranh.”
Trình Trục nhớ lại cảnh tượng lúc đó và nói: “Trong lớp bọn tôi, một tuần sẽ có
một đến hai ngày đi vẽ thực vật, hơn nữa lần nào cũng bị người xung quanh vây
xem, thực sự rất phiền.”
Thậm chí còn có rất nhiều nam sinh hỏi thông tin liên lạc của Trình Trục, mặt
trời mùa hè lớn đến kinh người, cô phơi nắng dưới ánh mặt trời đến phát bực,
cho nên hoàn toàn không muốn để ý đến bọn họ, chỉ hy vọng bọn họ nhanh
chóng rời khỏi tầm mắt của cô.
Tôn Minh Trì cười xùy một tiếng: “Nhóc con cũng rất được chào đón đấy chứ.”
“Không bằng anh được.” Trình Trục liếc mắt nhìn anh đầy ẩn ý.
Nghĩ đến điều gì đó, Trình Trục cau mày nói: “Tôi còn làm mất một bức tranh
mình rất thích.”
Đó là bức vẽ một chiếc tàu ngầm, mặc dù bức tranh vẽ rất qua quýt, nhưng cô
thực sự rất thích nó, ngay cả phác thảo còn chưa vẽ, màu vẽ trên bảng màu đều
là màu thừa trước đó, cô chỉ thuận tay vẽ bằng phấn trên giấy, và dần trở thành
như vậy.
Có lẽ vì bên Tây Hồ quá oi nóng nên cô rất cần một chiếc tàu ngầm để lặn
xuống biển và bình tĩnh lại.
“Hả, không tìm được sao?”
“Ừm, nó rơi xuống mép Tây Hồ, lúc quay lại tìm thì không tìm thấy, cũng
không biết là ai lấy, có lẽ là dì dọn vệ sinh.” Bọn họ đúng lúc đi tới cửa thôn,
Trình Trục lấy lại cái túi từ tay Tôn Minh Trì, bảo: “Quên đi.”
Lau sậy đang đung đưa, mặt trời lặn xuống một chút, màu đỏ thẫm bao phủ mặt
nước, những đám mây phản chiếu tụ lại với nhau thành cụm, đám nào đám nấy
đều mềm mại, ếch mưa trong hồ lần lượt chui vào trong mây, rồi lại trống rỗng
chạy đi.
Sau khi tiễn Trình Trục đi, Tôn Minh Trì lê dép về nhà, hoàng hôn chiếu rọi
khiến anh không thể mở mắt.
Nhìn thấy Lý Chinh Châu từ xa, Tôn Minh Trì đi lên vỗ vai anh ấy: “Cậu đi đâu
về vậy?”
Lý Chinh Châu dừng lại, hỏi: “Cậu cũng vừa đi đâu về?”
“Ra ngoài đi dạo.”
“Không ở nhà với mẹ sao?”
“Có người ở cạnh bà ấy rồi.”
Lý Chinh Châu quay đầu nhìn Tôn Minh Trì vài giây, hơi híp mắt lại: “Hôm nay
ba mẹ tôi đến nhà cậu.”
“Ừm.”
“Nói gì vậy?”
“Còn có thể nói gì, cứ vậy thôi.”
Lý Chinh Châu nhìn chằm chằm Tôn Minh Trì vài giây, cười lạnh: “Tôi khuyên
cậu nên cẩn thận một chút.”
Tôn Minh Trì chậm rãi mỉm cười, nhíu mày gần như không thể nhận ra: “Cậu
nói gì thế?”
***
Vài ngày sau, Trình Vệ Quốc dẫn theo Trình Nhất Dương vội vã chạy đến.
Khi Trình Trục nhìn thấy bọn họ trong bệnh viện, cô thật sự thấy hơi giật mình,
cứ ngỡ là mình đang mơ, giống như giấc mơ mùa hè ngắn ngủi mà cô tự bịa đặt
cho mình đột nhiên bị phá vỡ, những bong bóng đầy màu sắc nổ tung, cô lại
nhảy vào hiện thực.
“Chị ơi, em chán quá.” Trình Nhất Dương có chút sợ hãi với môi trường này,
cậu bé cứ bám lấy Trình Trục.
Trình Trục hơi bực bội, nhưng cô vẫn kìm nén, cô đưa điện thoại di động cho
Trình Nhất Dương: “Em qua đó xem hoạt hình đi.”
Trình Nhất Dương nhìn Trình Vệ Quốc và Hứa Kiều, sau khi phát hiện họ
không có ý trách mắng mình, cậu bé mới cầm điện thoại ngồi xuống ghế sô pha
bên cạnh, tìm đoạn phim hoạt hình mà mình đã xem trước đó trong lịch sử rồi
tiếp tục xem.
Phòng bệnh đột nhiên trở nên náo nhiệt hơn.
Bà nội Trình đã tỉnh, nằm trên giường, sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà.
Biết bà buồn chán, Trình Trục tìm cho bà một bộ phim truyền hình mà bà thích
xem, sau đó đặt máy tính bảng trước mặt bà.
Bà nội Trình khá vui vẻ, hài lòng vỗ tay Trình Trục, Trình Trục nhếch miệng.
Sáu người chen chúc trong một căn phòng chật chội.
Sắc mặt Trình Vệ Quốc không được tốt lắm, ông không nói gì với Trình Trục,
mà khiển trách ông nội Trình trước.
“Con đã bảo hai người chuyển lên thành phố từ lâu rồi, ở cái thôn Đường tồi tàn
này cái gì cũng không có, trên đường không có camera, cũng không có cảnh sát
giao thông, ba xem! Bây giờ ai đâm mẹ cũng không biết, không tìm được người
để bồi thường.”
“Dù thế nào đi chăng nữa, đây cũng là nơi con lớn lên.”
“Lớn lên ở đây thì sao? Ba à, ba ở lại đây cũng chẳng có ích gì, nếu ba thích
làm ruộng, con sẽ mua một khoảng sân trong thành phố, bên trong làm riêng
một cánh đồng cho ba, bắp cải củ cải tuỳ ba trồng, mệt thì vào trong nhà nghỉ
ngơi, vừa tiện lại vừa an toàn. Không như nơi này, trời vừa mưa to một cái là lo
muốn chết, hơn nữa mấy người trong thôn xem náo nhiệt còn không chê chuyện
lớn, ba nghĩ mình có quan hệ tốt với bọn họ, nhưng ai biết người ta nói gì sau
lưng ba.”
“Vậy cũng phải nhìn xem là do ai gây ra.” Ông nội Trình tức giận mắng, có lẽ
đang nói đến Dương Văn.
Trình Trục ngước mắt lên, thấy vẻ mặt Trình Vệ Quốc rất u ám: “Ba nói cái này
làm gì, Tiểu Trục vẫn còn ở đây.”
Nghe có vẻ như ông đang quan tâm đến cô.
Trình Trục nghe vậy thì cười lạnh.
Ở lại phòng bệnh thêm vài giờ, bọn họ nói muốn về khách sạn trước.
Trình Nhất Dương bất đắc dĩ rời đi, hỏi: “Chị không đi cùng chúng ta sao?”
Trình Vệ Quốc xoa đầu cậu bé, nói với Trình Trục: “Tiểu Trục, con về cùng đi,
ở cùng phòng với Nhất Dương, gần đây ngày nào thằng bé cũng nhắc tới con,
đúng lúc con có thể chơi với thằng bé một lát.”
“Con không đi.” Trình Trục lạnh lùng nói: “Đi rồi ai sẽ chăm sóc bà nội.”
Lúc này, bà nội lên tiếng: “Tiểu Trục, mấy ngày nay con không được nghỉ ngơi
đàng hoàng, con về đi, ngày mai lại đến.”
Sợ ông nội Trình lớn tuổi không chịu được, cho nên gần đây toàn là Trình Trục
thức đêm, bà nội Trình có thói quen tiểu đêm, đêm nào Trình Trục cũng phải đỡ
bà đi vệ sinh. Trong khi Trình Trục có yêu cầu về giấc ngủ rất cao, môi trường
bệnh viện lại khó ngủ, khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì không
ngủ lại được nữa.
Sau vài ngày, mắt Trình Trục đã xanh đen, sắc mặt rõ ràng rất khó coi.
Trình Trục không phàn nàn chút nào, nhưng bà nội Trình lại không thể nhìn
được.
Lần này, bà nội có thái độ cương quyết, vì vậy Trình Trục không còn cách nào
khác ngoài việc đi theo Trình Vệ Quốc về khách sạn.
Khách sạn không quá tráng lệ, nhưng ít nhất trông cũng sang trọng, có thể được
coi là khách sạn tốt nhất ở đây, ngay cả phòng cũng thơm tho, hoàn toàn khác
với khách sạn nhỏ Tôn Minh Trì thuê.
Trình Vệ Quốc đặt một phòng tiêu chuẩn cho Trình Trục, giao Trình Nhất
Dương cho cô.
Cửa đóng lại, Trình Nhất Dương vội vàng chạy đến bên cạnh Trình Trục: “Chị,
sao chị không tìm em vậy?”
“Tìm em làm gì?” Trình Trục đuổi cậu bé đi, điện thoại đã hết pin, cô lấy sạc từ
trong túi ra cắm vào ổ cắm, nhân tiện ném bộ ghép hình cho Trình Nhất Dương,
sau đó kiên nhẫn chờ điện thoại khởi động.
Trình Nhất Dương không còn dáng vẻ ngột nhạt như lúc ở bệnh viện nữa, cậu
bé vui vẻ gỡ bộ đồ chơi ghép hình.
Trình Trục không quan tâm đến cậu bé, cô vào phòng tắm tắm rửa một lát.
Mệt nhọc mấy ngày nay cuối cùng cũng được gột rửa, Trình Trục xốc lại tinh
thần.
Thấy cô đi ra từ phòng tắm, Trình Nhất Dương đột nhiên lên tiếng: “Chị ơi, em
quên nói. Hồi nãy có người lạ gửi tin nhắn cho chị.”
“Người lạ? Ai vậy?” Trình Trục vừa lau tóc vừa thản nhiên hỏi.
“Bồ Tát.”
“…”