Trong phòng hỗn loạn không thể tả nổi, quần áo, giày dép, xi măng và đủ các
loại đồ vật chất đống lên nhau.
Không khí đứng yên trong chốc lát, sau đó lại bắt đầu lưu chuyển trở lại.
Tôn Minh Trì rút chân lại: “Xin lỗi.”
Nơi có nhiều đàn ông thường sẽ không được sạch sẽ lắm, từ đầu đến chân Tiểu
Dương đều luộm thuộm, chưa kể còn hỗ bị đôi giày thô ráp của Tôn Minh Trì
giẫm lên. Tiểu Dương nhìn vết đen trên chân, vẻ mặt không nói nên lời.
Tôn Minh Trì xin lỗi, nhưng vẻ mặt lại chẳng hề có chút chân thành nào.
“Quên đi, tôi nói tiếp, cô gái đeo thắt lưng, lộ ra…”
“Tiểu Dương.” Tôn Minh Trì cắt lời anh ta, tiện tay đánh một lá bài khác, sau
đó dập tắt điếu thuốc. Anh lắc lắc tàn thuốc dính trên tay, nói không nể nang:
“Sang năm cậu kết hôn rồi, cậu thích ngắm gái đẹp như vậy, vợ cậu có biết
không?”
Lời nói của Tiểu Dương nghẹn lại trong cổ họng, anh ta dở khóc dở cười:
“Đừng như vậy, tôi chỉ ngắm một chút thôi, không phải là không được đấy
chứ!”
“Vậy vợ cậu có biết cậu thích ngắm gái không?”
“Anh nói gì vậy?” Tiêu Dương sửng sốt, cao giọng nói: “Đừng nói chuyện này
nữa, chơi bài đi!”
“Thùng phá sảnh.”
“Bom!”
Căn phòng nhỏ càng ngày càng trở nên sôi nổi, Tôn Minh Trì ngâm nga theo
tiếng nhạc, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ xinh đẹp của các vị vua lớn nhỏ trên
bàn, nhưng trong lòng lại nghĩ đến dáng vẻ Trình Trục toát mồ hôi, cắn môi
không chịu cầu xin tha thứ.
Đúng là rất trắng, trắng như một viên dạ minh châu trong đêm.
Nhưng tính tình lại quá xấu.
Sau ván này, Tôn Minh Trì ném bài đi, hất cằm ý bảo đổi người khác.
Nhân viên tạp vụ đang lướt điện thoại bên cạnh đi lên, xoạt xoạt, lại một ván bài
poker nữa bắt đầu.
Tôn Minh Trì rửa tay, tiện tay mặc quần áo, sau đó đi ra ngoài hít thở không
khí.
Không khí mặn mòi ẩm thấp như ngâm trong nước chanh muối, chóp mũi vẫn
quanh quẩn mùi tanh.
Thấy một công nhân kéo xe cá lên dốc, Tôn Minh Trì đi tới giúp họ đẩy lên, sau
đó đi sang bên kia, chưa đi được hai bước thì gặp chủ tàu.
“Minh Trì!” Đối phương gọi anh lại, tiện tay nhét cho anh một điếu thuốc.
Tôn Minh Trì nhận lấy, ấn bật lửa, ánh lửa lóe lên, điếu thuốc được đốt cháy.
Anh kẹp điếu thuốc giữa ngón cái và ngón trỏ, đưa vào miệng hít một hơi rồi từ
từ nhả khói, khói thuốc lập tức bay lượn lờ, khuôn mặt đẹp hiện lên một sắc thái
khác trong màn khói thuốc.
Chủ tàu ở bên cạnh khịt mũi: “Minh Trì, cháu rất hợp với việc hút thuốc.”
“Cái gì cơ ạ?” Tôn Minh Trì nheo mắt lại.
“Rất đậm vị.”
“Chú nói gì vậy?”
“Đẹp đấy.”
Tôn Minh Trì chế nhạo: “Đẹp cũng có làm được gì đâu.”
“Con gái rất thích.”
“Cũng chỉ là thích vẻ bề ngoài, sớm muộn gì cũng sẽ chạy thôi.”
“Vậy sao? Cháu cũng có kinh nghiệm đấy chứ!”
Tôn Minh Trì không nói gì, đổi chủ đề hỏi: “Gần đây việc làm ăn không được
tốt ạ?”
“Ừm.” Gần đây biển không yên bình lắm, mấy chiếc thuyền nhỏ chưa thể ra
khơi được nhiều.
Họ đứng trên bờ quan sát tốp năm tốp ba công nhân dỡ hàng.
“Nếu không có việc gấp, mấy ngày nữa cháu không đi làm đâu.”
“Có chuyện gì thế?”
“Gần đây tinh thần của mẹ cháu không được ổn, cháu phải đưa bà ấy đến bệnh
viện kiểm tra xem thế nào.”
Chủ tàu gật đầu đồng ý, hai người cùng nhau nhìn về biển cả vô biên phía xa,
trên mặt nước không có gió hay gợn sóng, trông vô cùng êm đềm, nhưng rất
khó để phát hiện ra dưới đấy đang nổi lên cơn bão sâu như thế nào.
Tôn Minh Trì gảy tàn thuốc, anh không hút tiếp nữa mà chỉ kẹp điếu thuốc
trong tay, để tia lửa từ từ đốt cháy làn khói.
***
Bầu trời ở thôn Đường xanh như một tấm gương.
Sau vài ngày, không biết có phải Hứa Chu đã nghĩ thông suốt hay không mà khi
đến gặp Trình Trục, anh ta không đề cập đến dấu ấn trên cơ thể của cô.
“Đi bắt cá chạch không?”
“Không đi, chẳng có gì thú vị cả.”
“Vậy cậu có muốn chơi mạt chược không, lúc đến đây tôi tình cờ nhìn thấy bên
kia còn mấy bàn.”
“Tôi không đi đâu, bọn họ thấy tôi sẽ không chơi đâu.” Hai năm trước Trình
Trục thắng quá nhiều tiền, nhóm dì thích chơi mạt chược trong thôn đều tránh
mặt cô, sợ cô lại cầm ít tiền đến vơ vét hết của cải của họ. Vì vậy chỉ cần Trình
Trục xuất hiện trong ván, bọn họ ai có thể tìm cớ chuồn đều sẽ chuồn hết.
Hứa Chu cũng có ấn tượng với chuyện này, vẻ mặt anh ta hơi bất lực, anh ta suy
nghĩ rồi nói: “Nếu không thì chúng ta đi leo núi đi.”
“Cái này được.” Trình Trục suy nghĩ một hồi: “Có gọi Phan Hiểu Đình
không?”
“Cậu muốn gọi thì cứ gọi đi.”
Hai người họ đến nhà trưởng thôn tìm Phan Hiểu Đình, dẫn Phan Hiểu Đình đi
dưới sắc mặt lạnh lùng của Lý Chinh Châu.
“Lý Chinh Châu ghét bọn tôi hả?” Hứa Chu hỏi.
Phan Hiểu Đình không quan tâm xua tay: “Ôi trời, không cần quan tâm anh ấy,
chúng ta cứ chơi đi.”
Hứa Chu thở dài: “Anh ấy đúng là khổ mà.”
Phan Hiểu Đình không nhịn được đấm anh ta một đấm.
Thời tiết càng ngày càng nóng, hoa màu trên ruộng cũng sinh sôi nảy nở, người
làm đồng đều đội mũ tre, cúi người cuốc đất, người phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Ngoài ra còn có người cầm vòi nước tưới, bên trong làn nước thoáng hiện lên
cầu vồng nhàn nhạt.
Bọn họ đi bộ trên đường, nhìn thấy người quen thì chào hỏi, trò chuyện vài câu.
Núi ở đây không lớn lắm, leo lên đỉnh núi cũng không mất nhiều thời gian,
nhưng phía sau ngọn núi nhỏ còn có một ngọn núi lớn, trên ngọn núi có rất
nhiều mộ. Phan Hiểu Đình chỉ vào ngọn núi kia và nói mấy đứa trẻ trong thôn
đã nhìn thấy ma ở đó.
Ba người bọn họ cùng nhìn về phía đó.
“Hai cậu nói xem có ma không?” Phan Hiểu Đình nói tiếp: “Hình như là hòa
thượng mặt trắng.”
“Liệu có phải hoà thượng trong chùa không?” Hứa Chu đoán.
“Không, tôi nghe nói cả người đều mặc đồ trắng, mặt cũng trắng bệch như
người chết, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.”
Ba người họ cùng im lặng.
Hứa Chu: “Chúng ta nói về mấy chủ đề trên dương gian đi.”
Phan Hiểu Đình: “Ừm…”
Gió nhẹ đìu hiu, trời trong nắng ấm.
Ngọn núi này chưa chắc có ma, nhưng chắc chắn là có rắn.
Tinh thần mạo hiểm trỗi dậy, bọn họ vẫn quyết định đi lên xem.
Sau khi quan sát con đường nào có thể dẫn đến ngọn núi ở phía bên kia, ba
người họ bắt đầu đi bộ đến đó.
Họ leo lên núi với tâm trạng tò mò, nhưng kết quả lại không được như ý, suốt cả
quãng đường bọn họ không nhìn thấy hòa thượng mặt trắng nào cả, chỉ gặp một
hoà thượng trong chùa, vì vậy bọn họ nhân tiên vào chùa bái lạy.
Không biết là tiếc hay may mắn, cuối cùng ba người lại thong thả xuống núi.
Thật sự đã lâu rồi Trình Trục không ra ngoài vận động, vậy nên sau khi leo núi
cô cảm thấy rất thoải mái.
Cô và Hứa Chu quyết định đưa Phan Hiểu Đình về nhà trước, vì sợ về quá
muộn nên họ gửi tin nhắn báo trước với Lý Chinh Châu.
Lý Chinh Châu biết bọn họ sắp về, cho nên đã đứng ở cửa đợi Phan Hiểu Đình
từ sớm. Khi thấy Phan Hiểu Đình trở về với vẻ mặt vui vẻ, anh ấy ôm lấy cô ấy
một cách tự nhiên, sau đó mỉm cười với họ. Trình Trục và Hứa Chu đều cảm
thấy hơi buồn cười.
Trên đường đi, Hứa Chu dường như có chuyện muốn nói với Trình Trục, nhưng
một hồi lâu anh ta vẫn không nói ra khỏi miệng.
Trình Trục thất thần, cô không để ý hoặc nói là không thèm quan tâm, cô chào
hỏi Hứa Chu rồi về nhà.
Khi về đến nhà, cô mới nhận ra hôm nay ông bà đều ra ngoài.
Ngoài sân có vài chiếc lá rụng đang đung đưa trong gió, căn phòng trống rỗng
không một tiếng động.
Trình Trục nằm trong phòng một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô bật dậy
khỏi giường, chạy lên phòng ông bà nội.
Lần trước cô muốn xem thử ngăn kéo bên trong giường nhưng tình cờ lại bị cắt
ngang, bây giờ nhân lúc ông bà đi vắng, Trình Trục có thể thản nhiên lục lọi.
Song, cô không ngờ rằng cô có thể tìm thấy một thứ.
Trình Trục nhìn chằm chằm cuốn sổ bị phủ một lớp bụi dày, một góc còn bị
chuột gặm, cô chậm rãi mở ra.
***
Tôn Minh Trì đang ở nhà với Hà Khâu và Hà Sơn.
Cách đây một thời gian, Hà Khâu thường xuyên bị mất ngủ dẫn đến trạng thái
tinh thần kém. Hai ngày trước, anh đã đưa bà ấy đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ
nói do suy nghĩ quá nhiều nên mới như vậy, không có vấn đề gì khác, các triệu
chứng của bệnh Alzheimer cũng ổn định, cần phải tiếp tục uống thuốc, bình
thường cũng nên động não nhiều hơn.
Mấy ngày qua, Tôn Minh Trì vẫn luôn quan sát Hà Khâu, anh muốn hỏi Hà
Khâu gần đây đang nghĩ gì, nhưng Hà Khâu lại không chịu nói.
Buổi tối, lúc ba người ngồi vào bàn ăn tối.
Hà Khâu hỏi Tôn Minh Trì: “Minh Trì, sao trước kia con lại về muộn thế?”
“Bến tàu bận quá.”
Hà Khâu liếc mắt nhìn anh, tiếp tục im lặng ăn cơm, cũng không hỏi thêm gì
nữa. Hà Sơn đưa mắt nhìn hai người họ, muốn nói lại thôi.
Khi Tôn Minh Trì nhận được cuộc gọi của Trình Trục, anh đang xem phim
truyền hình với Hà Khâu trên ghế sofa.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Hà Khâu liếc nhìn màn hình, trên đó có một
dãy số, không có ghi chú.
“Ai thế?”
“Điện thoại chào hàng.” Anh tắt điện thoại.
Không lâu sau, Hà Sơn nói: “Minh Trì, cháu đi xem thức ăn trong nồi hầm được
chưa đi.”
Tôn Minh Trì liếc mắt nhìn ông ấy, sau đó mỉm cười nhìn Hà Khâu. Anh đặt
Tiểu Trúc Tử xuống đất, cầm điện thoại di động đi vào bếp, đồng thời gọi lại
cho Trình Trục lần nữa.
Trình Trục nhanh chóng bắt máy.
“Anh cúp máy làm gì?”
“Có việc gì à?” Tôn Minh Trì trả lời cô, anh nhìn nồi, sau đó thêm chút nước
vào đó: “Em tìm anh có chuyện gì thế?”
Trình Trục hỏi: “Tôi hỏi anh, anh có lừa tôi chuyện gì không?”
Tôn Minh Trì cau mày, không trả lời vấn đề này.
Trình Trục ở đầu dây bên kia không đợi anh trả lời, cũng không quan tâm điều
đó, cuốn nhật ký trước mặt cô chi chít chữ, cô tiếp tục nói chuyện, giọng điệu kì
lạ đến khó tả, cô hỏi: “Con người ai cũng ích kỷ sao?”
“Cái gì?” Tôn Minh Trì hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Anh trả lời câu hỏi của tôi trước đã.”
Tôn Minh Trì dựa vào bức tường trắng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bản năng của
con người là xu lợi tị hại [*].”
[*] Xu lợi tị hại (趨利避害): Thấy việc lợi thì hăm hở chạy tới, thấy việc hại thì
tránh ra chỗ khác.
Gen ích kỷ tồn tại trong mọi sinh vật sống, nhưng đặc tính ở con người lại nổi
bật hơn, không ai là không ích kỷ, và anh cũng vậy. Tôn Minh Trì luôn cảm
thấy mình không phải là người tốt, từ trước đến nay anh làm gì cũng đều có
mục đích, rất hiếm khi làm những việc vô ích, anh phải đảm bảo rằng khi mình
bỏ ra phải có thu hoạch, cho dù là trong cuộc sống, công việc hay ở phương
diện cạnh khác.
Trình Trục trầm ngâm: “Xu lợi tị hại…”
Tôn Minh Trì im lặng hai giây, rồi lại hỏi: “Em đang ở đâu?”
Đồ trong nồi đã hầm xong, Tôn Minh Trì bưng ra đặt lên bàn trong phòng ăn.
Sau khi trở lại phòng khách, anh nói với Hà Khâu anh sẽ ra ngoài một lúc, Hà
Khâu hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, gần đây con rất hay ra ngoài vào buổi
tối, sao gần đây bến tàu bận rộn thế?”
“Không phải, con đi gặp một người bạn.” Anh trả lời như vậy.
“Bạn nào? Mẹ có biết không?” Vẻ mặt Hà Khâu đột nhiên trở nên nghiêm túc:
“Có phải là…?”
Chưa dứt lời Hà Sơn đã cau mày ngắt lời bà ấy: “Thôi nào, đã lo hết chuyện này
đến chuyện kia thì thôi, đến cả ra ngoài cũng phải báo cáo, Minh Trì cũng đã
gần ba mươi rồi, bảo sao đến bây giờ thằng bé vẫn chưa có người yêu.”
“Ôi trời! Em không hiểu đâu! Đây không phải là vấn đề có người yêu hay
không!” Hà Khâu vẫn muốn nói thêm, nhưng dường như bà ấy nhớ ra gì đó nên
lại nuốt lời định nói vào trong miệng, bất lực nói: “Thôi quên đi, con đi đi, đừng
để người ta đợi lâu.”
Tôn Minh Trì liếc nhìn Hà Khâu, có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói:
“Vâng.”