Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ

Chương 28




Lý do Trình Trục liên lạc với Tôn Minh Trì cực kỳ đàng hoàng, cô nói: “Tôn

Minh Trì, không biết anh có tiện đến đây làm người mẫu cho tôi không?”

Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Tôi trả tiền.”

Tôn Minh Trì dường như không nói nên lời, một lúc sau mới trả lời: “Một đồng

xu?”

“… Năm mươi đồng một giờ được không?”

“Được.”

Trình Trục cúp điện thoại, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, trong

lòng thầm nói không ngờ Tôn Minh Trì lại là người khom lưng vì tiền.

“Ông nội, bà nội, con lên trấn một chuyến, ông bà có muốn mua gì không ạ?”

“Không cần đâu, con cứ đi chơi vui vẻ đi.”

“Vâng ạ.”

Để trông hình thức hơn, Trình Trục không mang sổ phác thảo theo, mà cầm theo

một tấm bảng vẽ. Cô lấy một tập giấy phác thảo nhỏ dán lên bảng vẽ, sau đó

kẹp bảng vẽ dưới cánh tay, thu dọn vài đồ linh tinh như bút, tẩy mềm, dao… bỏ

vào balo, trông y hệt như đi tập huấn luyện, sau đó ra ngoài dưới cái nhìn hài

lòng của ông nội Trình và bà nội Trình.

Theo yêu cầu của Trình Trục, Tôn Minh Trì đã thuê một phòng trong một khách

sạn nhỏ trong trấn.

Khách sạn nằm trên một cửa hàng ở phía nam, tường dùng sơn màu đỏ để phun

tên khách sạn, nhưng lại bị lá cây che khuất một nửa. Nếu không nhìn kỹ sẽ

không thể nhận ra bên trên này là một khách sạn.

Bởi vì trong lòng có quá nhiều lo lắng nên Trình Trục đợi Tôn Minh Trì mở cửa

phòng rồi mới giả vờ bước vào một cách tự nhiên.

Bà chủ ở quầy lễ tân đang cầm máy tính ấn vào tài khoản khiến nó liên tục phát

ra tiếng “về 0”, thấy Trình Trục đi vào, bà ấy ngước lên nhìn cô với vẻ mặt

nghi ngờ. Song thấy Trình Trục mỉm cười tự nhiên với mình thì lại nghĩ rằng cô

là khách đã ở lại trước đó, vì vậy cũng không để ý đến Trình Trục nữa.

Trình Trục đi lên cầu thang, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, cô chỉ muốn quan hệ tình

dục thôi, làm gì mà cứ như đi vào con đường bất tận vậy.

Khách sạn có ba tầng, sau khi lên đến tầng hai, thoáng cái cô tìm được căn

phòng mà Tôn Minh Trì nói.

Hoàn cảnh ở đây không được tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi tệ, ít nhất lối

đi rất sạch sẽ, tấm thảm màu nâu đỏ trông có vẻ khá cao cấp, khác biệt rõ rệt với

cánh cửa màu trắng nhạt.

Trình Trục đứng ở cửa, ngay khi cô định gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ

bên trong.

Một tia sáng chiếu lên mặt cô, Trình Trục nheo mắt lại, chưa kịp phản ứng, Tôn

Minh Trì đã kéo cô vào.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Rèm cửa chưa kéo, trong phòng sáng trưng, Trình Trục đứng ở cửa bình tĩnh lại,

sau đó nói: “Xin chào.”

Đến cả Tôn Minh Trì cũng sững sờ khi thấy cô như vậy, thậm chí anh còn nghi

ngờ mình đã hiểu lầm.

Anh dựa vào bức tường bên cạnh cô, dở khóc dở cười xem cô muốn làm gì.

Đôi mắt Trình Trục liên tục nhìn về phía cửa sổ, cô có thể nhìn thấy bóng của

những cái cây đung đưa, cùng với các cửa hàng và tòa nhà ở phía xa.

Trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ lạ, sau khi cố gắng bình tĩnh lại, Trình Trục

chậm rãi đi thẳng vào vấn đề: “Tính theo giờ, năm mươi đồng một giờ, anh có

thể tìm một nơi tuỳ thích và tạo bất cứ dáng nào mà anh cảm thấy thoải mái.”

Tôn Minh Trì im lặng, sau đó đáp: “Được.”

Căn phòng không quá rộng, bên trong chỉ có một chiếc giường lớn màu trắng,

trông đơn giản y như bức tường trắng và cánh cửa trắng, chỉ mất năm mươi

đồng cho một buổi chiều. Đây chính là khách sạn tốt nhất và kín đáo nhất mà

Tôn Minh Trì có thể tìm được trong trấn.

Trịnh Trục lấy từng món đồ trên người xuống, đầu tiên là bảng vẽ, tiếp theo là

balo.

Tôn Minh Trì đứng sang một bên nhìn, mắt của anh rất đẹp, lúc này đôi mắt đó

đang nhìn Trình Trục, những cảm xúc xao động trong đó cũng dần bình tĩnh lại.

Trình Trục không để ý, chỉ lấy băng dính trong túi ra, định dán giấy phác thảo

lên bảng vẽ, nhưng cô phát hiện mình đã dán tờ giấy này từ trước rồi, nên đành

lấy dao ra để gọt bút chì, bàn tay vững vàng thường ngày giờ lại vô thức run

rẩy, không biết là do lo lắng, sợ hãi, hay là do hối hận.

Hối hận vì sao mình lại nóng đầu gọi điện thoại cho Tôn Minh Trì, Trình Trục

thề rằng ban đầu cô thật sự không nghĩ nhiều về chuyện này, chỉ nói chuyện với

bạn cùng phòng rồi nói đến chủ đề người mẫu, bạn cùng phòng Tiền Trinh nói

rằng cô ấy đã gặp một anh chàng đẹp trai có dáng người đẹp, bây giờ đang nghĩ

cách lừa đối phương làm người mẫu cho mình.

Dáng người đẹp… Tôn Minh Trì có được không?

Nghĩ vậy, Trình Trục thuận miệng nói cô đã gặp một hormone cơ bụng tám múi

di động, nhưng bạn cùng phòng không tin, nói rằng không có tranh thì không

tin, vì vậy cô mới nảy ra ý tưởng này.

Nhưng sau đó có nghĩ nhiều hay không lại là một vấn đề khác.

“Em đã gọt hai phút rồi.” Tôn Minh Trì ân cần nhắc nhở.

Người Trình Trục cứng đờ trong chốc lát, con dao rọc giấy cứa một vết vào

ngón tay cô, cô vô thức muốn ngậm ngón tay vào miệng, nhưng cổ tay lại bị

Tôn Minh Trì giữ chặt.

Nhiệt độ nóng bỏng truyền đến cổ tay.

“Đừng nhúc nhích.” Tôn Minh Trì quát lên.

Anh lấy con dao rọc giấy trong tay Trình Trục đi, sau khi xác nhận con dao

không bị gỉ sét mới xem vết thương của Trình Trục, anh nói: “Không sao, vết

thương không sâu, em ngồi xuống đi, anh đi mua cồn i-ốt.”

Tôn Minh Trì rời khỏi phòng, chưa đầy mười phút sau đã quay trở về, tay cầm

theo cồn i-ốt và băng gạc.

Lúc về đến nơi, anh phát hiện rèm cửa trong phòng đã được kéo lại, bước chân

của anh dừng lại, liếc nhìn Trình Trục một cái, sau đó tự nhiên ngồi cạnh Trình

Trục, cúi đầu nắm lấy tay cô để khử trùng.

Tóc của Tôn Minh Trì không dài, từ góc độ của Trình Trục có thể thấy rõ biểu

cảm tập trung và lông mày hơi cau lại của anh.

Trong lòng cô đột nhiên có một cảm giác rất lạ, cô cảm thấy cảnh tượng hiện tại

vô cùng vô lý, sao mọi chuyện lại đến mức này cơ chứ.

Cảm nhận được sự cứng ngắc của Trình Trục, động tác của Tôn Minh Trì dừng

lại, anh không ngẩng đầu lên mà bình tĩnh hỏi: “Trình Trục, em đang lo lắng à?”

Trình Trục thề thốt phủ nhận, nhưng ngôn ngữ cơ thể lại thể hiện rõ ràng là cô

đang kháng cự và tránh né.

Tôn Minh Trì nắm chặt lấy tay cô, không để cô rút tay về, buồn cười nói: “Trình

Trục, em không nói anh sẽ không làm gì hết.” Anh xé băng gạc, quấn quanh

ngón tay bị thương của Trình Trục: “Xong rồi.”

Trình Trục cảm ơn anh, nghiêm túc nói: “Tôi cũng không nói là muốn anh làm

gì.”

Tôn Minh Trì gật đầu, vẻ mặt không quan tâm, tìm một chỗ ngồi rồi đợi Trình

Trục vẽ mình.

Nhưng cuối cùng bức tranh vẫn không thể hoàn thành, Trình Trục không thể

chịu đựng được việc bị Tôn Minh Trì nhìn chằm chằm.

Cô tức giận hỏi: “Anh có thể nhìn sang chỗ khác được không?”

Tôn Minh Trì nhìn sang chỗ khác một chút, nhưng Trình Trục vẫn cảm thấy cả

người bại lộ dưới ánh mắt như săn mồi của Tôn Minh Trì, khiến cô rùng mình,

từng sợi lông tơ trên người đều không tự chủ mà dựng đứng lên.

Trình Trục đập mạnh cây cọ xuống bàn, mặt tối sầm nói: “Tôi không vẽ nữa.”

Tôn Minh Trì cảm thấy buồn cười, bởi vì Trình Trục hệt như một con mèo xù

lông vậy.

Anh đứng dậy, đi đến bên cô và nhìn bức tranh, sau đó im lặng.

Có thể nói, bức tranh của Trình Trục không có chút kiên nhẫn nào, không thể

nhìn ra chỗ nào giống Tôn Minh Trì.

Tôn Minh Trì do dự: “Sinh viên mỹ thuật?”

“…”

Trình Trục nghẹn một hơi, cảm thấy mình đang bị chế giễu, cô mắng: “Anh thì

biết cái gì!”

Trình Trục cáu kỉnh bỏ những thứ mà cô mang theo vào túi, song vì thu dọn quá

vội vàng nên đã làm rơi đồ ra khỏi balo.

A!

Giết cô đi!

Trình Trục cảm thấy lẽ ra mình nên chết từ giây trước, để bây giờ không phải

chịu đựng sự xấu hổ này.

Tôn Minh Trì ngồi xổm xuống, nhặt quần lót sạch sẽ rơi ra khỏi balo, trầm tư

gật đầu, sau đó chân thành khen ngợi: “Em còn suy nghĩ chu đáo hơn anh.” Biết

mang cả quần áo để thay.

“…”

Trình Trục cảm thấy mình không thể giải thích rõ ràng.

Ha ha.

Không giải thích được thì không giải thích nữa, cứ làm là xong.

Ban đầu cô chỉ kiếm cớ, bây giờ Trình Trục có thể thành thật thừa nhận…

Cô chỉ “muốn” thôi.

- -----oOo------

Chương 29

Nguồn: EbookTruyen.VN

Editor: Lan Hương

__________

Chuyện sau đó diễn ra một cách tự nhiên, mặc dù khách sạn giá rẻ, nhưng

giường thật sự rất đáng tiền, vô cùng mềm mại, mềm đến mức cả người Trình

Trục lõm vào trong đó, không tìm được chỗ dựa.

Cả người cô bị ném lên giường, Trình Trục vừa thấy khổ sở, vừa thấy hơi buồn

cười.

“Ít nhất cũng phải để tôi cất đồ đạc xong đã chứ!”

“Đừng cất.”

Trình Trục sững sờ một lát, nhìn Tôn Minh Trì tiện tay xé mảnh giấy vẽ trước

đó, dán tờ giấy ra sau, dùng miệng cắn đứt băng keo, lấy bút chì than đưa cho

cô.

“Anh muốn học.” Anh nói như vậy.

Ban đầu Trình Trục không hiểu, mãi cho đến khi Tôn Minh Trì bắt đầu di

chuyển, cô mới biết anh muốn học gì.



“Anh, con mẹ nó anh…” Cô nắm chặt bút, không thể thở nổi.

Tôn Minh Trì lùi ra, sau đó nói: “Muốn vẽ gì thì vẽ.”

“Sao tôi có thể vẽ được!” Cô quay đầu lại hét lên.

“Nói nhẹ nhàng thôi.” Anh nhìn xuống, vỗ nhẹ vào vòng eo mảnh khảnh của cô:

“Vẽ hình lập phương?” Trong ấn tượng của anh, cái này có lẽ là đơn giản nhất.

Trình Trục ném bút đi: “Tôi không vẽ.”

Tôn Minh Trì sờ tóc cô, anh cũng không miễn cưỡng cô nữa, nhưng động tác lại

rất tàn nhẫn.

Tay anh thong thả lùi ra sau, mạnh mẽ tách mông cô ra, ngón tay sờ xuống dưới

không chút do dự.

Trên xương mu của Trình Trục có một rừng cây nhỏ màu đen, dưới rừng cây là

xúc cảm mềm mại, bên dưới có hai cánh môi ngọt ngào nối liền với nhau. Tôn

Minh Trì chạm vào, dùng ngón trỏ và ngón áp út tách thịt mềm ra, ngón giữa

đâm vào giữa âm hộ của cô.

Trình Trục lập tức run rẩy.

Tuy nhiên, Tôn Minh Trì không đi sâu vào trong như thói quen, mà chỉ quanh

quẩn ở miệng hang, không vào cũng không dời đi, cứ cọ sát Trình Trục như vậy.

Vật nhỏ trên mông Trình Trục rất cứng, nôn nóng cọ xát giữa khe mông, nhưng

vẻ mặt của Tôn Minh Trì vẫn rất bình tĩnh, giống như không hề bị ảnh hưởng

chút nào, chỉ cẩn thận nghiên cứu cấu tạo cơ thể Trình Trục.

Thỉnh thoảng móng tay anh đột nhiên cào nhẹ âm vật của Trình Trục, ấn mạnh

thêm vài lần nữa.

Trình Trục lập tức cảm nhận được có nước chảy ra từ thân dưới của mình, cùng

lúc đó có một dòng điện kích thích vỏ não của cô, khiến cô không kiểm chế

được, siết hai chân lại kẹp chặt tay Tôn Minh Trì.

Tôn Minh Trì cười, định rút tay về, Trình Trục vội vàng thả lỏng bắp chân,

nhưng không ngờ rằng, Tôn Minh Trì lại ấn vào xương mu của cô rồi lại lắc lắc,

tần suất nhanh đến mức Trình Trục cảm thấy mình sắp đột tử.

Một lúc sau, anh dừng lại, tì sát vào cắn tai cô hỏi: “Có vẽ không?”

Trình Trục điên mất.

Tôn Minh Trì hỏi lại, lần này Trình Trục nói: “Tôi vẽ, vẽ!”

Khóe mắt cô có chút nước mắt, Trình Trục dùng mu bàn tay lau đi, tiếp đó lấy

cây bút đã bị cô ném sang một bên, đầu bút chì để lại một vết đen trên tờ giấy

trắng, trông đột ngột nhưng lại rất tự nhiên, như thể tờ giấy trắng nên được

nhuộm thành màu mực này.

Trình Trục hít sâu một hơi, bỏ qua xúc cảm phía sau, nhanh chóng vẽ một khối

lập phương.

“Xong rồi.” Cô vội vàng nói.

Tôn Minh Trì nghiêng người nhìn: “Sao không vẽ màu?”

Trình Trục sụp đổ: “Cái đó gọi là đổ bóng!”

Tôn Minh Trì rất chăm học, anh gật đầu: “Vậy em dạy anh đi.”

Trình Trục không biết tại sao mình phải làm giáo viên nghệ thuật bán thời gian

trong tình huống này, hơn nữa cậu học sinh này còn rất bướng bỉnh, nhất quyết

muốn biết nó như thế nào.

Nếu trong phòng tranh mà có một học sinh như vậy, chắc chắn giáo viên sẽ rất

vui, nhưng đây không phải phòng tranh.

“Sao chỗ này lại tối hơn những chỗ khác vậy?” Tôn Minh Trì nghiêm túc hỏi,

giống như anh đã quên mất bây giờ họ đang làm gì.

Trình Trục đè nén sự nóng nảy của mình, trả lời anh: “Đây được gọi là ranh giới

giữa phần sáng và phần tối.”

“Hả?”

“Đây là ranh giới giữa phần sáng và phần tối, chỗ này là chỗ tối nhất! Được

chưa!” Cô ném bút đi, cả người trở nên thiếu kiên nhẫn: “Nếu không làm thì

dẹp đi, buông tôi ra.”

Tôn Minh Trì cười đáp: “Sao em lại sốt ruột như vậy.”

“Những lúc như vậy ai mà kiên nhẫn được chứ!” Cô tức giận đến mức cả người

đỏ bừng.

Cô đã nói như vậy, Tôn Minh Trì cũng không lịch sự nữa.

gậy th*t to lớn vào đến lút cán thêm một lần nữa.

Tay Trình Trục đang nắm ga giường đột nhiên siết chặt, tấm ga trải giường màu

trắng bị vò nát thành vô số nếp nhăn, các khớp ngón tay của cô trắng bệch, nhìn

như đang đau đớn, nhưng âm thanh bật ra lại rất uyển chuyển.

Tôn Minh Trì vỗ mông cô, trong phòng vang lên tiếng bốp bốp giòn tan. Trong

cơn đau đớn, Trình Trục cảm thấy có chút khoái cảm, da đầu tê dại, “Đừng vỗ

nữa.”

Kế đó, Tôn Minh Trì thật sự không vỗ nữa, chỉ nhào nặn mạnh tay. Anh cúi

xuống hôn gáy đối phương, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào làn da mịn màng của

cô.

Trình Trục ngẩng đầu lên, mái tóc dài rải rác trên da, trải nghiệm thị giác đen

trắng khiến Tôn Minh Trì thở dốc nặng nề.

Tôn Minh Trì thở hổn hển hỏi: “Sao em trắng thế?”

“A…” Trình Trục liếc nhìn bàn tay đang chống bên cạnh cô.

Nó khác hoàn toàn với con người của Tôn Minh Trì, bàn tay Tôn Minh Trì rất

đẹp, ngón tay thon dài mảnh khảnh, cho dù bên trên có sẹo, không hề trắng trẻo,

nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác nhã nhặn, cộng thêm bây giờ có

thêm gân xanh nổi lên, nhìn vừa đè nén dục vọng lại vừa dâm đãng.

“Sao em không nói câu nào?”

Trình Trục không muốn để ý đến anh, cô lại vùi đầu vào chiếc giường mềm

mại.

Mái tóc lộn xộn xen lẫn mồ hôi dính trên mặt, son môi đã lem hết, phần lớn đều

dính trên ga trải giường, không biết khi người dọn phòng nhìn thấy sẽ nghĩ gì,

nhưng có lẽ họ đã quá quen với chuyện này rồi.

Anh cúi xuống muốn hôn cô, nhưng Trình Trục lại tránh đi, Tôn Minh Trì

không cố chấp hôn cô nữa.

Song không lâu sau, Trình Trục đã vòng tay qua vai hôn anh, môi răng hai

người hòa quyện vào nhau, hơi thở nóng bỏng đến ngạc nhiên.

Tôn Minh Trì chậm rãi đâm vào rút ra, từ góc độ của anh, anh có thể nhìn thấy

môi dưới của Trình Trục đang phun ra nuốt vào dục vọng của anh. Cùng lúc đó,

có một dòng chất lỏng bôi trơn trong suốt tràn ra, cổ họng Tôn Minh Trì thắt lại,

anh nhìn thoáng qua Trình Trục đang nhắm mắt, bắt đầu cố ý nghiền nát.

Phản ứng của Trình Trục rất rõ ràng, cả người trắng hồng, đùi và bụng dưới

không ngừng co giật, thân dưới co thắt không kiểm soát nổi, cô bắt đầu kẹp chặt

hai chân, cả người ưỡn lên.

Tôn Minh Trì khẽ mỉm cười, bàn tay thô ráp nắm lấy bắp chân của Trình Trục,

hơi dùng sức không cho cô khép chân lại. Một lúc sau, chân Trình Trục hoàn

toàn bị ép thành hình, Trình Trục không nhịn được muốn rút lui, nhưng lại

không thể rút.

“Đau à?” Tôn Minh Trì cố ý hỏi.

Trình Trục dùng tay xoa xương mu của mình, không trả lời anh.

Tôn Minh Trì cúi người, nghiêng đầu hôn bắp chân Trình Trục, động tác dưới

thân bắt đầu trở nên nhanh hơn. Trình Trục vô thức phát ra tiếng rên tỉ đứt

quãng, tựa như một chú mèo con kêu meo meo, tiếng vừa nhỏ lại vừa dịu dàng.

Chỗ giao hợp càng ngày càng trơn hơn, Tôn Minh Trì nhanh chóng ra vào, hai

tay nhào nặn ngực Trình Trục, đầu lưỡi quấn quanh bầu vú. Trình Trục ôm lấy

đầu Tôn Minh Trì ấn mạnh xuống theo bản năng, muốn anh dùng sức hơn. Tôn

Minh Trì làm theo mong muốn của cô, ăn càng tham lam hơn, tiếng nước không

thể phân biệt được là truyền đến từ ngực hay từ thân dưới vang lên khiến căn

phòng nhỏ màu trắng lúc này trở nên vô cùng ồn ào.



Trên kệ tủ đầu giường có đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, có điều Tôn Minh Trì

không dùng đồ trên tủ đầu giường, mà dùng đồ trong balo của Trình Trục.

Trình Trục thật sự rất chu đáo, trong balo của cô cái gì cũng có, đồ lót để thay,

khăn tắm sạch, một chiếc áo mưa phù hợp với kích thước của Tôn Minh Trì.

Ngay từ đầu cô đã có chủ ý, nhưng cô phải tìm đại một cái cớ để chơi một trò

chơi kỳ lạ với Tôn Minh Trì, chẳng trách Tôn Minh Trì lại trêu chọc cô trên

giường.

Cuối cùng, Tôn Minh Trì chỉ làm hai lần, bởi vì Trình Trục nói phải hoàn thành

bài tập vẽ tranh, nếu không sẽ không lừa được ông bà nếu hai người hỏi. Lần

cuối, Tôn Minh Trì cố tình kéo dài và làm một cách tàn nhẫn.

Sau khi tắm rửa và nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng Trình Trục cũng có thể bình

tĩnh lại, cho dù ánh mắt của Tôn Minh Trì có mãnh liệt đến đâu đi chăng nữa thì

cô vẫn rất bình tĩnh.

Nhìn bằng mắt thường có thể thấy mặt Trình Trục đã dày lên nhiều. Kể từ lúc

liên lạc với Tôn Minh Trì, cô đã xác định sẽ duy trì mối quan hệ ổn định và lâu

dài với anh, nếu đã quyết định vui vẻ cô sẽ không bận tâm đến chuyện khác

nữa, bất kể Tôn Minh Trì là ai, thì bây giờ anh cũng chỉ là bạn giường của cô

mà thôi.

Cô mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế, cầm bảng vẽ nhìn Tôn Minh Trì trên

giường.

Cô có cảm giác mình như là Michelangelo, còn Tôn Minh Trì là David. Nghĩ

vậy, cô chợt bật cười thành tiếng.

Tôn Minh Trì hỏi: “Em có chắc là anh không cần mặc gì không?”

“Anh chưa cần phải mặc, đợi tôi vẽ xong anh mặc sau.”

“Vậy anh có thể đắp chăn được không?”

“Nếu anh thấy khó xử thì cứ che đi, không sao đâu.”

Tôn Minh Trì gật đầu hỏi: “Em cần vẽ mấy bức?”

Trình Trục liếc mắt nhìn thời gian: “Hai thôi.”

“Ừm.” Anh thở dài: “Vậy anh có thể hút một điếu thuốc không?”

Trình Trục khựng lại hai giây rồi trả lời: “Được.”

Tôn Minh Trì mỉm cười nhìn cô, cúi người xuống lấy từ trong túi quần dưới

gầm giường ra một bao thuốc, sau đó dùng bật lửa châm lửa. Thấy anh nhìn,

Trình Trục lập tức cúi đầu xuống bắt đầu vẽ.

Cảnh tượng này không có gì lạ đối với Trình Trục, trong trường cũng có lớp học

về cơ thể người, điều quan trọng nhất với sinh viên mỹ thuật là phải hiểu cấu

trúc cơ thể con người, thậm chí có mấy sinh viên nghệ thuật còn hiểu rõ cấu trúc

xương người hơn cả sinh viên ngành y. Trong mắt họ, cơ thể con người cũng

giống như thạch cao, điều cần suy ngẫm không phải là cơ thể con người có hình

dạng như thế nào, mà là xương nào nâng đỡ cơ bắp, có bề mặt nào, kết cấu da

thịt và hai vùng sáng tối.

Đáng ra Trình Trục không cảm thấy khó xử, nhưng hiện tại cô vẫn thấy hơi kỳ

lạ, có lẽ là do ánh mắt của Tôn Minh Trì vẫn dừng lại trên người cô, khiến Trình

Trục có cảm giác như ngồi trên kim.

“Ở trường có người mẫu khỏa thân không?” Tôn Minh Trì thuận miệng hỏi.

Trình Trục vẽ lên bảng vẽ với vẻ mặt nghiêm túc, khối lập phương bị cô phá

hủy một cách nhân đạo, ném vào thùng rác.

Cô đáp: “Thỉnh thoảng.”

“Họ là ai?”

“Lao động nhập cư gần đó.”

Tôn Minh Trì gật đầu.

Bức tranh đầu tiên Trình Trục vẽ mất gần một tiếng, cuối cùng khi vẽ xong bức

tranh nửa che nửa đậy nặng trình trịch, cô sững sờ trong giây lát, không muốn

sửa gì nữa nên dứt khoát đặt bút xuống.

“Xong rồi, anh mặc quần áo vào đi.” Cô xé băng dính ra.

Tôn Minh Trì hợp tác đứng dậy mặc quần áo vào, sau đó đổi sang tư thế thoải

mái hơn.

Anh hơi nghiêng người về phía trước, hai chân bắt chéo, một tay chống lên chân

đỡ đầu, ngón tay bị mái tóc ngắn che khuất, tay còn lại cầm điện thoại, hình như

đang nhìn gì đó.

Trình Trục chỉ mất vài phút để hoàn thành bản phác thảo thứ hai, tư thế của anh

rất rõ ràng nhưng khuôn mặt lại không rõ, cố gắng lắm mới có thể nhìn ra đó là

Tôn Minh Trì, còn vừa nhìn lướt ngang qua chắc chắn sẽ không thể liên tưởng

đến anh.

Tôn Minh Trì không quan tâm bức tranh thứ hai trông như thế nào, anh chỉ đi

tới nhìn bức tranh đầu tiên một lát, sau đó cúi xuống cuộn nó lại.

“Anh đang làm gì vậy?” Trình Trục tò mò nhìn, giật lấy bức tranh từ trong tay

anh: “Đưa cho tôi.”

Tôn Minh Trì né tránh: “Cái này cho anh.”

“Này!”

“Nếu lộ ra ngoài sẽ trở thành tranh khiêu dâm.” Anh từ từ nói.

“…”

Ngày hôm đó, cuối cùng Trình Trục cũng không giật lại bức tranh. Về sau, khi

bạn cùng phòng hỏi Trình Trục về hormone cơ bụng tám múi di động trong

miệng cô, đồng thời ngỏ ý muốn xem tranh, Trình Trục chỉ có thể gửi cho họ

xem bản phác thảo giản dị. Thật ra Trình Trục cảm thấy cô vẽ rất đẹp, nhưng

không hiểu sao lại bị bọn họ ghét bỏ.

Giữa hè, thôn Đường vẫn rất nóng nực, kèm theo đó là tiếng gió và tiếng ve sầu

ríu rít, quan hệ của họ cũng tràn ngập độ ẩm và sức nóng của mùa hè nóng bức.

Kể từ hôm đó, Trình Trục và Tôn Minh Trì ngầm bắt đầu duy trì mối quan hệ

này, phần lớn thời gian là Trình Trục liên lạc với Tôn Minh Trì và Tôn Minh Trì

đồng ý.

Ba tháng hè trôi qua giống như nước chảy, vừa ngắn lại vừa dài.