Sau đêm đó, Trình Trục lo lắng rất lâu, cầm điện thoại mà cứ như thể cầm củ
khoai nóng bỏng tay. Lần nào cô cũng không nhịn được bấm vào nhật ký cuộc
gọi, xem đi xem lại nhiều lần đến mức sắp nhớ luôn số của Tôn Minh Trì.
Trình Trục tự nhủ không nên suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đều đã qua, nếu cô
còn gặp lại Tôn Minh Trì lần nữa thì cô thật sự điên rồi.
Cô ở nhà nghỉ ngơi gần một tuần, ngày nào cũng lười ra ngoài, chỉ cảm thấy
phần dưới cơ thể ngứa ran, nhất là mỗi tối khi đi ngủ, cô đều vô thức nhớ lại sự
phấn khích và điên cuồng đêm đó.
Trực giác của ông nội Trình và bà nội Trình mách bảo rằng tinh thần của cô
không tốt. Vì thế nên ông bà vô cùng lo lắng, ngày nào cũng nấu cho Trình Trục
nhiều món ngon, hy vọng cô sẽ vui hơn.
Trình Trục hết ăn rồi lại nằm, nằm rồi lại ăn, cuối cùng cũng béo lên, nhưng chỉ
béo một chút mà thôi. Cô ăn mãi không béo, thịt phát triển tập trung ở chỗ cần
có, điều này khiến người khác luôn nghĩ là cô rất gầy. Trên thực tế, cân nặng
của cô luôn duy trì ở mức ổn định, thậm chí còn nặng hơn cả những cô gái cùng
chiều cao.
Buổi tối, lúc Trình Trục tắm rửa, cô cúi xuống nhìn bầu ngực nặng trĩu của
mình, bên trên đầy dấu hôn và dấu tay, trông rất dâm đãng. Kế đó, cô quay đầu
lại nhìn, đến cả mông cũng có dấu tích.
Cô nặng nề thở dài, thầm nghĩ Tôn Minh Trì đúng là quá thô lỗ.
Cô rũ bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, bao gồm cả chuyện Trình Vệ
Quốc ngoại tình. Sau khi tắm xong, cô ngồi cạnh ông bà, bắt đầu làm bài tập vẽ
của mình.
Vẽ chậm không giống vẽ nhanh, vẽ nhanh theo đuổi tốc độ, chú ý nắm bắt các
đặc điểm chính và hình dạng cấu trúc, Trình Trục có thể vẽ một bức tranh trong
vòng chưa đầy mười phút. Song vẽ chậm đòi hỏi khắc họa sâu sắc, bao gồm nét
mặt của các nhân vật, bầu không khí của bức tranh và mối quan hệ giữa ánh
sáng và bóng tối.
Trình Trục vẽ từng chi tiết mà cô có thể quan sát được, cho dù đó là nếp gấp
quần áo, nét mặt tươi cười của ông bà hay những hình chiếu được chiếu sáng
bởi ánh đèn sợi đốt, cô đều kiên nhẫn, cẩn thận phác thảo chúng.
Những đường nét trên giấy giao nhau, cô khéo léo sắp xếp các đường nét.
Ngay sau đó, tay cô dừng lại.
“Con đi nghe điện thoại ạ.” Cô đặt bản phác thảo xuống, bước nhanh vào
phòng.
Ông bà nhìn nhau, không hiểu sao cô lại vội vàng như vậy.
Trong phòng, nhạc chuông mặc định của điện thoại di động liên tục vang lên,
Trình Trục bổ nhào lên giường, lấy điện thoại di động trên gối mở ra xem.
Là Phan Hiểu Đình.
Cô nhấc máy, “Alo.”
“…” Phan Hiểu Đình im lặng, thử hỏi: “Tâm trạng cậu không tốt à?”
Cô ấy cảm thấy giọng điệu của Trình Trục giống như một tên mafia Ý máu lạnh
tàn nhẫn, sẽ rút súng ra bắn vào đầu cô ấy ngay lập tức.
Trình Trục cũng im lặng, sau đó đáp: “Không đâu.”
“Thật không?”
“Thật.” Trình Trục sờ mép ga giường, “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì, mình chỉ muốn hỏi mấy ngày nay cậu ở nhà làm gì.”
Trình Trục “à” một tiếng, sau đó trả lời: “Thì nghỉ ngơi thôi.”
Phan Hiểu Đình sửng sốt, mấy năm nay Trình Trục chẳng về quê được mấy lần,
cuối cùng năm nay cũng về, vậy mà cô không tìm cô ấy chơi hay đi chơi một
mình, mà lại ở nhà. Như thế thà không về thôn cho rồi, ở thành phố thoải mái
biết bao.
Cô ấy nói tiếp: “Cậu không chán à, mau ra ngoài chơi đi, mình đi gọi Hứa
Chu.”
“Nhưng mình tắm rồi.”
“Sao cậu tắm sớm vậy, không chạy lung tung, không đổ mồ hôi được đâu.”
Trình Trục suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cậu gọi điện cho cậu ấy trước đi,
mình vẽ xong sẽ đến gặp các cậu.”
“Được!”
Trình Trục quay lại ghế sofa ngoài phòng khách, ông bà vẫn đang giữ nguyên tư
thế ban đầu, chờ cô quay lại vẽ tiếp.
Trình Trục không nhịn được cười, cô hoàn thiện các chi tiết trên bức tranh, sau
đó nhắc họ có thể động đậy.
Ông bà thở phào nhẹ nhõm, lắc cổ và đầu, hỏi Trình Trục: “Người mẫu ở trường
con có được trả công không, làm cái này cũng khá là mệt đấy.”
Trình Trục xé băng dính, “Có ạ, tiền lương một giờ mấy chục tệ, hình như gần
đây đã tăng lên một ít rồi thì phải.”
Cô cất bức tranh, đi tìm Phan Hiểu Đình và Hứa Chu. Hứa Chu mới về thôn hai
ngày trước, anh ta rất ngạc nhiên khi thấy năm nay Trình Trục cũng về, anh ta
nói lần sau về thôn hai người họ có thể về cùng nhau, Trình Trục đồng ý.
Ba người họ đi dép lê, thong thả đi trên đường, thời tiết buổi tối không nóng
lắm, vậy nên ba người đều thấy rất thoải mái.
Bầu trời chưa tối hẳn, lúc này, bầu trời rất đẹp, ánh hoàng hôn chiều tà giống
như màu má của người con gái lúc ngại ngùng, chiếu sáng cả thôn Đường như
một thế giới thần tiên.
Nghe Hứa Chu kể không hòa nhập được với cuộc sống ở đại học, Phan Hiểu
Đình không hề ngạc nhiên, cô ấy động viên, “Hứa Chu, cậu phải thả lỏng hơn,
cậu có thể hòa nhập với người khác như lúc ở cạnh bọn tôi. Cậu cứ như thế này,
tôi sợ sau này cậu sẽ không cưới được vợ mất.”
Đối với Phan Hiểu Đình, kết bạn là một chuyện rất dễ dàng, bởi vì cô ấy nhiệt
tình và xởi lởi, không tính toán chi li, muốn quen ai thì làm quen với người đó,
không hề gặp khó khăn trong việc giao tiếp.
Tuy nhiên Hứa Chu thì khác, từ nhỏ anh ta đã bị bắt nạt vì gầy gò, cho dù sau
này được Trình Trục và Phan Hiểu Đình giúp đỡ, nhưng điều đó đã gây ra bóng
ma tâm lý. Ban đầu, anh ta không muốn đến gần đám đông, tính cách của anh ta
hướng nội, khiến anh ta luôn lạc lõng một mình giữa những người bạn cùng
trang lứa, chỉ vô thức gần gũi và tin tưởng Trình Trục với Phan Hiểu Đình.
Trình Trục giải thích thay Hứa Chu: “Có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy, cậu
đừng lo.”
Tính cách là một chuyện, Hứa Chu thật sự rất ưa nhìn, trong mắt nhiều người,
tính cách của anh ta rất dễ thương. Ở trường, lúc hai người ăn cơm cùng nhau,
có mấy cô gái đến hỏi cô thông tin liên lạc của anh ta.
Phan Hiểu Đình cười xấu xa, “Thật hả? Cũng đúng, Hứa chu của chúng ta có
triển vọng mà!” Cô ấy huých vai anh ta.
Hứa Chu lảo đảo, sau khi đứng vững, anh ta bất lực thở dài, “Đừng nói về tôi
nữa.”
Anh ta hỏi: “Trình Trục, sao năm nay cậu lại đột nhiên về vậy?”
Mùa hè hàng năm Hứa Chu đều về thôn với ba mẹ, anh ta chưa bao giờ gặp
Trình Trục. Năm nay, anh ta và ba mẹ kéo hành lý về thôn, lúc đi ngang qua nhà
họ Trình, thấy Trình Trục, anh ta rất ngạc nhiên. Ba mẹ anh ta không nhận ra
Trình Trục, đến khi anh ta gọi Trình Trục thì hai người mới nhận ra.
“Tôi về thăm ông bà.” Trình Trục không nói sự thật.
“Vậy lần sau về cậu nhớ nói với tôi, chúng ta cùng về.”
Trình Trục nhìn Hứa Chu, mỉm cười nói: “Được, sang năm tôi sẽ nói trước với
cậu, chúng ta cùng về.”
Hoàng hôn vội vã, mỗi giây nhìn lên bầu trời là một khung cảnh khác nhau,
hoàng hôn màu hồng trở nên mờ mịt, tựa như màu son mấy cô gái trong thôn
thoa lên khi đi lấy chồng. Núi và màu nước đều nhuộm đỏ, trong một khoảnh
khắc, mặt trời không hề ngần ngại lặn xuống chân trời, trên bầu trời chỉ còn lại
một vạch đỏ, sau đó dần phai đi, thôn Đường lại đắm chìm trong màn đêm tối.
Phan Hiểu Đình sôi nổi kể một số chuyện xảy ra trong năm nay, liên tục chia sẻ
chuyện vui và chuyện không vui của mình. Cô ấy không để ý dưới chân nên đã
ngã xuống cánh đồng trước mặt Trình Trục và Hứa Chu.
“A!”
Trình Trục, Hứa Chu: “…”
Cảnh tượng hài hước đến nỗi khiến hai người họ cười đến đỏ mặt.
Phan Hiểu Đình ở dưới kêu rên: “Hai cậu nhìn cái gì! Mau kéo tôi lên đi!”
Trình Trục nín cười, ngồi xổm xuống định kéo cô ấy lên, nhưng cô lại đột nhiên
nhìn thấy có một người đứng sau lưng Phan Hiểu Đình. Trình Trục bị dọa sợ,
ngã dựa vào chân Hứa Chu, sau đó được anh ta kéo lên.
“Mấy em ở đây làm gì vậy?” Là Lý Chinh Châu, anh ấy lạnh lùng nhìn bọn họ.
Tất nhiên họ đều nhận ra anh ấy là con trai của trưởng thôn, Phan Hiểu Đình
cũng nhận ra mình ngã xuống đất của nhà trưởng thôn.
Cô ấy đau khổ nói: “Xin lỗi, em không cẩn thận ngã trẹo chân rồi, anh có thể đỡ
em dậy trước được không.”
Anh ấy liếc nhìn Phan Hiểu Đình, kế đó nhìn xuống chân cô ấy. Hai giây sau,
anh ấy bế cô ấy lên với vẻ mặt không cảm xúc. Sau khi từ dưới cánh đồng lên,
bọn họ phát hiện chân Phan Hiểu Đình đã sưng tấy lên như một cái bánh bao
hấp.
Trong đêm yên tĩnh, Trình Trục và Hứa Chu không nhịn được cười, cuối cùng
vãn là Lý Chinh Châu đưa Phan Hiểu Đình đến phòng khám trong trấn để kiểm
tra chân cho cô ấy, sau đó đưa cô ấy về nhà.
Để cảm ơn Lý Chinh Châu, ngày hôm sau ba mẹ Phan Hiểu Đình đã gửi tặng
rất nhiều đồ đến nhà trưởng thôn, nhưng tất cả đều bị trả lại.
Sau ngày hôm đó, Trình Trục phát hiện cuộc sống của mình trở nên ồn ào hơn
nhiều, bởi vì Phan Hiểu Đình trẹo chân không thể ra ngoài, cô ấy lại không
thích buồn chán vậy nên cứ gọi điện thoại cho Trình Trục để nói chuyện với
mình, hoặc là rủ Trình Trục đến nhà mình chơi.
Trình Trục chỉ đi một lần, cô mang theo ít đồ bổ, tàn nhẫn sử dụng người không
tiện di chuyển là Phan Hiểu Đình như một ma-nơ-canh, sau khi vẽ xong tranh
thì rời đi, hoàn toàn không để ý đến sự oán hận và khiển trách của Phan Hiểu
Đình.
Lại vài ngày trôi qua, cuối cùng Phan Hiểu Đình cũng ngừng gây rắc rối, bởi vì
hàng ngày Lý Chinh Châu đều mang đồ đến gặp cô ấy. Ngày nào cô ấy cũng
phải đối phó với Lý Chinh Châu nên không còn hơi sức quầy rầy Trình Trục
nữa.
Cũng trong mấy ngày này, Trình Trục đã liên lạc với Tôn Minh Trì.