Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ

Chương 19




Cuối cùng, hai người không lên trấn, mà cùng nhau đi thị xã. Thị xã cách thôn

Đường khá xa, cũng không phát triển bằng các thành phố lớn, nhưng ít ra ở đây

còn có một cửa hàng McDonald’s, so với những thôn nhỏ xung quanh thì cũng

được tính là rất hiện đại.

Trình Trục ngồi phía sau, Tôn Minh Trì tinh tế chừa cho cô một khoảng rộng để

ngồi, bản thân thì miễn cưỡng ngồi một ít ở phía đầu yên. Trình Trục ôm chặt

eo anh, kéo ngược anh về phía sau.

Tôn Minh Trì nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, tầm mắt dừng lại trên khuôn

mặt nhỏ nhắn của cô gái, Trình Trục đang híp hai mắt, tóc thả tung bay trong

gió.

Trước kia, Tôn Minh Trì chỉ có một đam mê mãnh liệt là đua xe, anh mua hẳn

một chiếc mô tô lái đi làm hàng ngày. Mỗi lần vặn hết ga, lao nhanh trên đoạn

đường vắng vẻ, anh như được thả lỏng cơ thể, vứt hết mọi muộn phiền, áp lực

dày vò lại đoạn đường phía sau, để chúng vĩnh viễn không thể đuổi kịp anh.

Khổ nỗi con xe điện mini này của Trình Trục không phải mô tô, anh chỉ có thể

tuân thủ giới hạn tốc độ, hai người bon bon trên đường suốt bốn mươi phút.

Trình Trục ngồi sau vừa lo lắng con xe này sẽ bị Tôn Minh Trì chạy hết điện,

vừa không chịu được híp chặt hai mắt muốn chìm vào giấc ngủ. Anh biết cô đã

mệt rã rời nên tìm đề tài nói chuyện liên tục.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, không gian vắng vẻ như hiện tại làm

giọng nói của anh tựa như đang ru ngủ, anh càng nói cô càng không kiềm được

cơn buồn ngủ đang chực chờ đánh úp.

“Lần này, em muốn ngốc ở đây bao lâu?”

“Hai tháng.”

“Ôm chặt vào.” Anh nghiêm giọng nhắc.

“Đủ chặt rồi, anh không sợ bị siết chết hả?”

“Trình Trục, trong túi có vài hộp loại khác, em chắc chắn là mua cho Phan Hiểu

Đình à?”

“…”

Trình Trục hít sâu một hơi, chơi xấu nhéo nhẹ lưng anh, đáp: “Anh có thể ngậm

miệng lại không? Trước đây, sao tôi không biết anh nói nhiều vậy nhỉ?”

Cô không dùng lực nên với Tôn Minh Trì, cái nhéo này không đau cũng chả

ngứa, anh cười trả lời: “Không biết tốt xấu, là do anh sợ em ngủ gật, sẽ rớt

xuống đường.”

“Tôi rất tỉnh.” Cô tức giận nói.

Hai người chấm dứt cuộc đối thoại vô tri, không khí xung quanh cũng nhộn

nhịp hơn, vỉa hè và cửa hàng hai bên đường được ánh đèn đường ấm áp chiếu

sáng. Trình Trục phát hiện, cô mới ở trong thôn vài ngày mà bây giờ đã không

quen với sự nhộn nhịp của đô thị.

Đôi lúc con người không thể phân biệt được cảm xúc của bản thân, Trình Trục

bỗng ôm chặt lấy eo người đàn ông, chậm rãi nhắm mắt.

Hai người dừng lại ở một giao lộ, vì Tôn Minh Trì nhìn thấy phía trước có cảnh

sát giao thông.

Trình Trục: “Sắp bị phạt tiền rồi.”

Tôn Minh Trì nghiêng đầu, đụng nhẹ vào mặt cô, “Xuống xe, đi mua mũ bảo

hiểm.”

Bây giờ mua vẫn còn kịp, hai người tìm một trụ sạc điện rồi dừng xe, cuốc bộ

đến khu mua sắm.

Vừa đến cửa hàng, việc đầu tiên Trình Trục làm là tìm nhà vệ sinh, cô ủ rũ nghi

ngờ trà sữa của cửa hàng dì Thẩm có vấn đề, trà có thể là trà thật nhưng sữa lại

không phải sữa tươi.

Nhiệt tình uống hết cốc trà sữa, bụng cô đau âm ỉ suốt cả buổi chiều.

Tôn Minh Trì ngồi đợi cô ở bên ngoài, thấy Trình Trục mang vẻ mặt suy yếu đi

ra, anh nhìn cô chằm chằm, chợt mở miệng: “Bảo sao suốt đường đi cứ ngửi

thấy mùi lạ.”

Trình Trục: “…” Đó rõ ràng là mùi của trại nuôi heo gần đó.

Tôn Minh Trì tốn ba giây để nói một câu, nhưng phải dùng hơn ba mươi phút

Trình Trục mới nguôi giận.

Trình Trục đi phía trước, không thèm đợi anh, mặt tối đen như trời sắp có bão.

Tôn Minh Trì tựa như vệ sĩ, kiên nhẫn, chậm rãi đi sau cô, tầm mắt khóa chặt

vào bóng người phía trước, yết hầu ngứa ngáy, chắc là thèm mùi thuốc lá.

Chọc giận ai cũng được nhưng tuyệt đối không nên chọc giận phụ nữ, kinh

nghiệm ba mươi năm lăn lộn của Tôn Minh Trì nói cho anh biết, nhanh chóng

nói xin lỗi là biện pháp hữu hiệu nhất. Đáng tiếc, anh không biết cái đó chỉ có

thể áp dụng với Hà Khâu, dùng với Trình Trục thì càng làm tình huống sẽ càng

tệ thêm.

Sau khi anh thấp giọng xin lỗi, biểu cảm của cô càng kì quái hơn, trên mặt

không còn tí kiên nhẫn nào.

Trình Trục nói một cách quái đản: “Anh không sai, anh có sai gì đâu, người sai

là tôi, là tôi đánh rắm quá thối.”

“…” Tôn Minh Trì câm nín, không biết nên nói gì.

Trình Trục lại nghĩ anh không lên tiếng là ngầm thừa nhận, cô không thể tin

nhìn anh, “Không phải là anh cảm thấy tôi đánh rắm thối thật đó chứ?”

Tôn Minh Trì nghĩ thầm, không phải là anh thèm thuốc, mà là muốn cười.

Nhân viên cửa hàng vừa đến gần hai người, chỉ loáng thoáng nghe được ‘đánh

rắm’ và ‘thối’, khuôn mặt tươi cười lập tức cứng đờ, ánh mắt trở nên có chút kỳ

quái.

Thấy nét mặt của cô ấy, nội tâm Trình Trục lụp bụp sụp đổ, mặt đen thui ra khỏi

cửa hàng, đi thẳng vào cửa hàng đối diện.

Tôn Minh Trì cúi đầu mím môi, cố khống chế ý cười đang lan trên mặt, đi theo

vào trong.

Cửa hàng này có khá nhiều khách nên không có nhân viên đi theo hai người,

tầm mắt Trình Trục dừng trên kệ trang sức một lúc rồi lại quay qua xem đồ

trang điểm, không hề có ý định để Tôn Minh Trì vào mắt.

Anh vẫn im lặng đi theo đợi Trình Trục nguôi giận, dáng người anh cao lớn, chỉ

đứng yên một góc trong cửa hàng cũng nổi bần bật. Ở đây phần lớn đều là học

sinh trung học, bình thường đâu thể tiếp xúc với đàn ông hormone bùng nổ như

này, ánh mắt không ngừng lia tới người anh.

Trình Trục đang xem bút kẻ mắt cũng không thể bỏ qua được những ánh mắt

nóng rực liên tục lia tới gần mình, cô liếc thấy có em gái nhỏ còn mạnh dạn cầm

điện thoại hướng camera về phía Tôn Minh Trì.

Thế nhưng anh hoàn toàn không nhận ra, chỉ ôm ngực nhìn đèn bàn trưng bày

phía trước, tựa như đang nghi ngờ đó là cái gì.

Trình Trục thở dài một hơi, cất bút kẻ mắt về chỗ cũ, đẩy nhẹ người Tôn Minh

Trì một cái.

Anh lập tức chuyển sang nhìn cô, trong lòng cười thầm.

Trong mắt Tôn Minh Trì, Trình Trục vẫn chỉ là một cô bé, tính tình rất dễ lý

giải, anh hiểu đây là cô đang phát ra tín hiệu tha thứ, cô đã nguôi giận rồi.

Nhưng Trình Trục vẫn làm ra vẻ là đang tức giận, ra khỏi cửa hàng, cô cố ý gây

sự, “Sao gần đây không thấy chị chồng của Phan Hiểu Đình nhỉ?”

Thật ra Trình Trục khá thích Lý Tắc Hinh, làm gì có ai lại không thích ở gần

một cô gái có tính cách thẳng thắn, huống chi cô ta còn là chị chồng của Phan

Hiểu Đình. Đã là người nhà của bạn thì cô càng đối xử thân thiết hơn, hơn nữa

Lý Tắc Hinh còn tặng cho cô một hộp áo mưa, mỗi tội hiện tại, cái hộp đó cô đã

dùng chỉ còn một nửa.

“Em hỏi anh?”

“Không hỏi anh thì hỏi ai? Không phải anh đang hẹn hò với chị ấy à?”

Tôn Minh Trì hỏi lại cô: “Em coi đó là hẹn hò?”

“Không phải hẹn hò?”

Tôn Minh Trì tự nhủ trong lòng, hẹn hò cái rắm.

Lý Tắc Hinh quấn lấy anh khá lâu, Tôn Minh Trì cảm thấy rất phiền phúc, nên

dứt khoát nói với cô ta là bản thân không hề có hứng thú. Lý Tắc Hinh yên tĩnh

một thời gian, anh tự đoán có thể là cô ta cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng.

Nhưng đúng lúc anh đang bắt đầu tự kiểm điểm bản thân vì nói nặng lời, thì cô

ta lại nói chỉ cần đi ăn một bữa cơm, cô ta sẽ không bám theo anh nữa.

Tôn Minh Trì từ chối mà không hề nghĩ ngợi, anh hoàn toàn không có nghĩa vụ

phải ăn bữa cơm này. Ban đầu, anh nói không có hứng thú là để Lý Tắc Hinh

kịp thời dừng lại, tránh tự tổn thương, chứ không phải để cô ta ôm hi vọng ăn

cơm cùng. Ngay cả Trình Trục – người lên giường với anh hai, ba năm nay, hai

người còn chưa chính thức đi ăn với nhau, sao anh có thể đi cùng Lý Tắc Hinh

chứ!

Vậy nhưng cô ta rất kiên nhẫn, thậm chí tối nào cũng đến tìm anh, nếu cứ tiếp

tục như vậy, sẽ cản mất thời gian anh đi tìm Trình Trục. Tôn Minh Trì cân nhắc

một chút, cuối cùng đồng ý mời Lý Tắc Hinh đi ăn một bữa, coi như cám ơn cô

ta vì không quấn lấy anh nữa.

“… Vậy à?” Trình Trục hỏi.

Tôn Minh Trì thật sự cảm thấy không có gì quan trọng cần phải giải thích, song

Trình Trục lại hỏi bóng hỏi gió hết lần này tới lần khác.

Anh “Ừm” một tiếng, dáng vẻ lười biếng.

Trình Trục đột nhiên cảm thấy chuyện của Tôn Minh Trì và Lý Tắc Hinh khá

nhàm chán, mấy bộ drama dài tập mà bà nội Trình xem lúc tám giờ tối còn hay

ho hơn nhiều, cô đùa: “Tôi còn tưởng có gì đó kinh thiên động địa, anh trốn tôi

đuổi, kiểu như mấy tiết mục máu chó cơ.”

“Em đang nói tới hai chúng ta à?”

“Hai chúng ta? Ai trốn ai đuổi?” Mặt Trình Trục hiện ra một dấu chấm hỏi to

đùng.

Dòng người đông như kiến đột nhiên dồn tới, Tôn Minh Trì nhanh chóng kéo cô

sang bên cạnh, khuôn mặt anh bị ánh đèn chiếu vào chia thành hai nửa sáng tối.

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt góc cạnh, không hiểu vì sao trong đầu lại tưởng

tượng ra hình ảnh một thanh kiếm sắc bén được giấu trong bao.

Anh đáp: “Không phải em là người chạy trốn sao?”

“Tôi còn tưởng anh nói cái gì…” Trình Trục cau mày rút tay về, nói nhỏ: “Vậy

anh đuổi theo hả?”

Tôn Minh Trì bẻ khớp cổ, nhìn xuống cô, từ tốn hỏi: “Em cho anh cơ hội để

đuổi à?”