Một Đồng Xu - Quyết Biệt Từ

Chương 17




Hai người hăng say chiến đấu không ngơi nghỉ suốt một đêm, dùng hơn nửa

hộp áo mưa. Ngày hôm sau, Trình Trục tìm đại một lý do nói với Phan Hiểu

Đình.

“Mình không tìm thấy, chắc trên đường đến bến tàu mình làm rơi mất rồi.” Cô

thản nhiên nói, may mà Phan Hiểu Đình không để ý tới hai chân cô đang run

rẩy.

Cô ấy nghi ngờ hỏi: “Sao trông cậu tiều tụy vậy?”

Trình Trục thật sự đứng không nổi nữa, cô ngồi xuống băng ghế đá trong sân,

hạ thấp người, vung tay rải ngô khô cho gà ăn, “Tối qua, sau khi về nhà, Hứa

Chu lại qua đây tìm mình lần nữa, đang ngủ thì bị đánh thức, mình ngủ tiếp mà

không được ngon giấc.”

“Chậc, cái tên này biết kiếm chuyện thật, lúc nào gặp mình sẽ mắng cho một

trận.”

Trình Trục không cho ý kiến, tiếp tục cho gà ăn, làm ra dáng vẻ bình thản, tựa

như thế giới này không có gì đặc sắc.

Phan Hiểu Đình híp mắt hỏi: “Cậu không có gì giấu diếm mình đó chứ?”

Cô thản nhiên “Ừm” một tiếng.

“Miệng mình rất chặt, có gì nhất định phải nói cho mình biết, mình tuyệt đối

không bép xép với người khác đâu.”

Trình Trục không biết Phan Hiểu Đình và ‘miệng chặt’ có liên quan gì đến

nhau: “Cậu? Miệng chặt? Cũng không biết là ai đem chuyện mình dậy thì muộn

nói cho mọi người cùng biết.”

Cô dậy thì cũng không tính là muộn, nhưng so với các bạn chơi cùng lúc ấy thì

chậm hơn một ít. Bọn họ đều là lớp năm lớp sáu đã hoảng sợ phát hiện mông

chảy máu, còn cô thì vào một ngày cuối tuần, trời xanh mát mẻ năm cấp hai mới

phát hiện ga giường nhuộm đỏ.

Chuyện này xảy ra khá bất ngờ, cô bị dọa đến luống cuống, nhưng vì trên

trường giáo viên đã hướng dẫn về sinh lý, nên Trình Trục lấy lại tinh thần rất

nhanh.

Lúc đó, mẹ Trình đã bỏ đi, Trình Vệ Quốc thì ít về nhà, cô không muốn để ông

bà phải vất vả, bình thường quần áo trong nhà là cô tự tay giặt, đôi lúc cũng sẽ

nấu cơm. Thế nên khi gặp phải chuyện này, cô bình tĩnh thay quần áo và ga trải

giường, rồi nhanh nhẹn giặt sạch sẽ, khổ nỗi lúc đang phơi lên thì Phan Hiểu

Đình lại xuất hiện.

Từ nhỏ đến lớn, Phan Hiểu Đình không biết hai chữ ‘nói nhỏ’ viết như thế nào,

giọng cô ấy lại lanh lảnh, nhìn thấy Trình Trục đang giặt ga giường, cô ấy tò mò

hỏi: “Sao cậu lại giặt ga giường chung với quần áo?”

Dưới ánh nắng, ga trải giường phơi trên sào nổi lên một vết đỏ nhàn nhạt.

Trình Trục nhìn cô ấy bằng ánh mắt nhìn đứa ngốc: “Bởi vì mình đến tháng.”

Phan Hiểu Đình lập tức sửng sốt, sau đó lại không kiềm chế được giọng nói, hô

lên: “Trời ạ! Cuối cùng cậu cũng tới tháng rồi!”

Một giây sau, Trình Trục mới phản ứng kịp, lao tới che miệng cô ấy, nhưng

cùng lúc đó, cô cũng thấy Tôn Minh Trì đang đi ngang qua cổng nhà.

Lúc ấy, cô không dám nghĩ xem Tôn Minh Trì đã nghe thấy Phan Hiểu Đình nói

hay chưa. Nhưng ngay sau đó, cô đã tìm được đáp án, ánh mắt anh xuyên qua

cổng trước đang mở rộng, dừng lại trên ga trải giường đang bay phấp phới trong

gió, sau đó mới dừng lại trên mặt Trình Trục.

Cô chắc chắn là bản thân không nhìn lầm, tuyệt đối, tuyệt đối là Tôn Minh Trì

vừa cười.

Coi như là miệng không nhếch lên đi, nhưng hai mắt nhất định vừa cong xuống

một ít.

Trình Trục vừa xấu hổ vừa tức giận, cô cảm thấy Tôn Minh Trì đang cười nhạo

mình, lập tức gào lên: “Nhìn cái gì?”

Tôn Minh Trì nhún vai, quay đầu rời đi.

Trong sân, Phan Hiểu Đình nháy mắt, lúng túng nhìn Trình Trục cười.

Trình Trục đang tự tán thưởng cho độ dày của da mặt mình vì đã mạnh mẽ,

cứng rắn trước mặt anh thì bỗng nhìn thấy sau lưng Tôn Minh Trì còn có một

đám người. Hình như là họ chuẩn bị đi ra cổng thôn làm gì đó, người nào đi

ngang qua cổng cũng đều không nhịn được mà liếc mắt nhìn ga trải giường

đang phơi của Trình Trục một cái.

Sắc đỏ trên mặt Trình Trục lan từ cổ đến đỉnh đầu.

Nhắc đến chuyện khi trước, Phan Hiểu Đình ý thức được tội lỗi tày trời của

mình, cô ấy khẽ gãi cằm, nhỏ giọng giải thích: “Hồi đó mình còn nhỏ không

biết nghĩ! Mà ai biết được lại trùng hợp có nhiều người đi qua như thế chứ.”

Trình Trục cười lạnh.

Phan Hiểu Đình ‘leo núi’, ‘vượt đèo’ từ nhà tới đây nhưng lại không có thu

hoạch, uể oải nói: “Làm sao bây giờ, không có áo mưa, hai vợ chồng mình giao

lưu sinh hoạt thế nào đây?”

“Cuộc sống của hai người các cậu chỉ có cái đó thôi à?” Trình Trục nói không

thành lời.

“Cái này cậu không hiểu đâu, đây là cách tốt nhất để hai vợ chồng bồi đắp tình

cảm đó.” Cô ấy bày ra dáng vẻ đau khổ, nhăn nhó nhưng lời nói lại rất trơn tru,

tự nhiên. Nói xong còn nhìn cô hỏi: “Con mèo của Tôn Minh Trì đâu rồi?”

Nói chuyện lâu như vậy, cô ấy vẫn chưa thấy Tiểu Trúc Tử đâu.

Trình Trục nói đã trả về cho chính chủ rồi.

“Nhanh thế? Trả lúc nào?”

“Sáng nay.”

Cô không nói linh tinh, mãi hừng đông Tôn Minh Trì mới rời khỏi nhà họ Trình.

Trước khi đi, anh còn tốt bụng giúp cô đổi ga giường, Trình Trục vừa mệt vừa

buồn ngủ ngã xuống giường, lười biếng đưa mắt nhìn anh chậm rãi đi tới, hôn

nhẹ cô một cái, tựa như hai người họ không hề chia xa, không mất liên lạc suốt

một năm qua.

Tôn Minh Trì rời đi, thuận tiện mang theo cả Tiểu Trúc Tử đi cùng.

Trình Trục cảm thấy đôi lúc Tôn Minh Trì sẽ làm vài chuyện dư thừa, khiến cô

có cảm giác bản thân thật sự là bảo bối được anh trân trọng, nâng niu. Cô vẫn ý

thức được mối quan hệ của hai người họ, mỗi lần đều muốn nhắc anh không cần

hôn trước khi rời đi, nhưng lời lên đến miệng lại tự động chui ngược xuống.

Phan Hiểu Đình tiếc nuối thở dài, thật ra thì cô ấy cũng muốn đến đây chơi với

Tiểu Trúc Tử một chút, “Cậu đưa về như nào? Cậu mang nó đến nhà anh ta à?

Không chạm mặt mẹ anh ta đó chứ?” Càng nói cô ấy càng có chút lo lắng.

“Không có, đúng lúc anh ấy ra khỏi nhà thì đưa thôi.”

“À.”

Bắp ngô cũng đã rải xong, Trình Trục phủi phủi tay mình, nói: “Xong rồi, mình

lên trấn một chuyến, muốn mua gì thì bảo, mình mua hộ cho luôn.”

“Hay là mình đi cùng cậu.”

“Không cần đâu, mình có việc cần phải làm luôn.”

Tạm biệt Phan Hiểu Đình, Trình Trục lái xe điện nhỏ lao vùn vụt lên đường,

mông cô tiếp xúc thân mật với yên xe nhiều đến mức mất luôn cảm giác. Trình

Trục tự nhủ, sau này mà có tiền, cô sẽ quyên góp sửa sang lại con đường này, nó

cũng ‘êm’ quá rồi.

Cô đi thẳng đến một cửa hàng trà sữa, bà chủ cửa hàng này là bạn cũ của

Dương Văn, vì đã lâu không gặp nên bà ấy đã ngỡ ngàng một lúc mới nhận ra

Trình Trục.

Ban đầu, Trình Trục cũng không nhận ra bà ấy. Nếu hôm đó Phan Hiểu Đình

không rủ cô uống trà sữa thì cô cũng không nhìn thẳng vào mặt bà chủ để rồi

nhận ra người phụ nữ cằm có ba tầng thịt này chính là bạn của Dương Văn.

Thẩm Vân không dám chắc hỏi: “Cháu là Tiểu Trục?”

Trình Trục gật đầu, “Dì Thẩm.”

Thẩm Vân vui vẻ bước tới gần cô, nắm tay cô xoay một vòng, vẻ mặt ngạc

nhiên: “Sao đã lớn như này rồi? Dì suýt tí nữa là không nhận ra cháu, lớn lên

khác nhiều quá.”

Trình Trục nói: “Dì Thẩm, dì cũng thay đổi rất nhiều.”

Thẩm Vân sờ tay lên cằm, “Uống nhiều trà sữa quá.”

Trình Trục: “…”

Dù sao cũng là hai thế hệ nên không có nhiều chủ đề chung, Trình Trục được

hỏi gì thì lễ phép đáp nấy, phần lớn là Thẩm Vân thao thao bất tuyệt. Bà ấy rời

thôn ra ngoài xông xáo đã được rất nhiều năm rồi, năm nay mới trở lại trấn, mở

tiệm trà sữa này. Nên lần cuối bà ấy nhìn thấy Trình Trục, cô vẫn còn là một

đứa bé.

Thẩm Vân đột nhiên hỏi: “Tiểu Trục, ba cháu dạo này thế nào?”