Hai năm trước, không khí giữa bốn người trong nhà Trình Trục không căng
thẳng như bây giờ. Suốt ba năm cấp 3, cô toàn tâm toàn ý ỷ lại vào Hứa Kiều.
Bà ấy là một người phụ nữ tốt, không những đồng hành cùng Trình Vệ Quốc
xây dựng sự nghiệp, mà còn đảm đang, quán xuyến chuyện gia đình, chăm lo
cho con cái. Con người là động vật cảm tính, bản thân Trình Trục cũng vậy,
nhưng đó là khi cô chưa biết nguyên nhân gia đình tan vỡ còn có một chân của
người mẹ mới này.
Từ lúc phát hiện Hứa Kiều là người chen vào gia đình vốn nên hạnh phúc của
mình, một ít tình cảm vừa mới chớm nở kia đã bị cô kịp thời bóp nát.
Sau khi rời khỏi thôn Đường, Trình Trục rất ít khi về thăm ông bà, một phần vì
Trình Vệ Quốc một mực không muốn trở lại, mặt khác cô cũng đã dần quen với
nhịp sống nhộn nhịp nơi thành phố lớn.
Mùa hè năm nhất đại học, Trình Trục lên kế hoạch đi du lịch nước ngoài nên
phải về nhà tìm sổ hộ khẩu. Thế nhưng cái cô tìm được không chỉ có sổ hộ khẩu
mà còn có cả cuốn sổ khám thai của Hứa Kiều từ năm năm trước.
Cuốn sổ nằm trên cùng trong ngăn kéo, mỗi trang giấy đều được chạm qua rất
nhiều lần, trang kết quả còn có một nếp gấp. Trình Trục nhìn qua đã biết cuốn
sổ này vừa được xem lại gần đây, có lẽ đứa nhỏ năm năm trước bị sảy là nỗi ám
ảnh của hai người họ đến tận bây giờ.
Trách không được, Trình Nhất Dương vừa sinh ra đã nhận được vô vàn yêu
thương, chiều chuộng.
Ban đầu, Trình Trục tìm cách giải thích cho chuyện này theo bản năng, cô nhất
định gạt bỏ khả năng Trình Vệ Quốc ngoại tình với Hứa Kiều. Cô cố chấp tin
tưởng ông dành nhiều thời gian xây dựng sự nghiệp, hàng ngày vất vả kiếm tiền
lo cho gia đình nên mới ít khi về nhà chứ không phải là muốn xây dựng một gia
đình mới. Cô không muốn tin người mẹ kế ngày thường dịu dàng, lo lắng cho
cảm xúc của cô lại là người tạo nên một vết cắt vừa sâu vừa lớn trong lòng cô.
Song cô không tìm được một lời biện minh nào hợp lý hết, Trình Trục dứt khoát
cầm cuốn sổ đi tìm Trình Vệ Quốc. Ngay khi thấy cuốn sổ trong tay cô, biểu
cảm của ông đã nói cho cô biết, mọi chuyện thật ra đúng như những gì cô cứng
đầu không chịu tin.
Trình Trục thầm nghĩ: Ồ, thì ra là thế, bảo sao năm đó hai người họ kết hôn
nhanh vậy, bảo sao lúc Trình Nhất Dương ra đời, hai người họ lại hạnh phúc
đến thế. À thì ra là thế, cô không phải là đứa bé bị mẹ vứt bỏ, mà là bị cả ba cả
mẹ cùng nhau vứt bỏ.
Thật ra chuyện này không hề khó chịu như cô đã nghĩ, cũng không khiến cô có
ý định gây rối, chỉ là mỗi ngày nhìn thấy vẻ mặt vừa bối rối vừa xấu hổ của
Trình Vệ Quốc và Hứa Kiều khiến cô cực kỳ mệt mỏi. Vì sao cuộc đời của cô
lại như một vở kịch, vừa bi vừa hài thế này.
May mắn, may mắn cô còn có ông bà nội thật lòng yêu thương.
Từ du lịch nước ngoài chuyển thành du lịch thôn Đường, Trình Trục kéo một
vali hành lý lớn không chút do dự lên đường về nhà ông bà nội.
Chính ở chỗ này, cô gặp lại Tôn Minh Trì.
Anh thay đổi rất nhiều, trước kia anh chỉ cao lớn, bây giờ anh đã trở nên cường
tráng, mạnh mẽ. Hormone trên người lúc nào cũng như muốn tràn ra ngoài,
khiến người khác phái nhìn thấy sẽ lập tức mặt đỏ, tim run.
Hứa Chu nói không sai, phụ nữ trong thôn đều muốn ngủ với anh một đêm,
nhưng anh ta sai ở chỗ, Trình Trục không phải ngoại lệ.
Chuyện xảy ra vào đêm thứ hai sau khi Trình Trục về quê, sắc trời hôm ấy tối
đen như mực, không có nổi một cơn gió, nhưng lại không hề có cảm giác oi
bức. Sau bữa cơm chiều, cô đi dạo trong thôn, muốn tìm một chỗ yên tĩnh
không người, có điều chỗ nào cũng có người qua kẻ lại không dứt.
Cô chuyển hướng đi về phía bên kia thôn, nơi đó có một dòng sông, nước sông
sạch sẽ, nhưng không khí ở đó lại cực kỳ âm u, ban ngày ít người qua lại, ban
đêm càng thêm vắng vẻ.
Trùng hợp là đêm này bên bờ sông lại có một người, người mà cô không muốn
nhìn thấy nhất, người nhắc nhở cô, bản thân đã bị vứt bỏ như thế nào.
Lúc Trình Trục nhìn thấy Tôn Minh Trì, anh đang quay lưng về phía cô ngâm
mình trong làn nước, trên mặt nước mơ hồ phản chiếu khung cảnh xung quanh,
cơ thể rắn rỏi của người đàn ông xuất hiện rõ ràng trước mắt cô. Vai rộng, eo
hẹp, cơ bụng như ẩn như hiện trong làn nước, ngoài ra còn có một đường lông
mảnh kéo từ rốn xuống phía dưới, khiến người ta không kiềm được mà tưởng
tượng về chỗ đường lông ấy kết thúc. Đột nhiên bị vẻ gợi cảm nóng bỏng đập
vào mặt, đầu lưỡi Trình Trục vô thức liếm láp môi dưới.
Anh dùng hai tay hứng nước, hất nhẹ lên khuôn mặt góc cạnh, chậm rãi xoa
xoa, giọt nước theo sống mũi thẳng tắp trượt xuống, ảnh phản chiếu của ánh
trăng trên mặt nước khẽ dao động. Tôn Minh Trì lúc này giống hệt vị thần của
biển cả Poseidon.
Anh cũng nhìn thấy Trình Trục, hai người lẳng lặng đối mặt, ánh mắt lạnh lùng,
không có chán ghét, nhưng cũng không có yêu thích, chỉ đơn giản là nhìn nhau.
Trình Trục không quan tâm vì sao anh lại ở đây, Tôn Minh Trì cũng không để ý
vì sao Trình Trục lại ở chỗ này.
Anh đứng thẳng người, lúc này Trình Trục mới nhìn thấy quần lót màu đen của
anh đang ôm sát vào cơ thể, phần bụng dưới dù được che đậy nhưng vẫn nhìn ra
được hình dáng cường tráng phía sau. Sự thật là anh đang mặc quần làm cô tiếc
nuối đến tặc lưỡi, âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Tôn Minh Trì nghe được tiếng tặc lưỡi, anh nhìn cô với vẻ kì quái.
Thấy ánh mắt của anh, Trình Trục bật cười, lại nghe thấy tiếng cười của cô, sắc
mặt Tôn Minh Trì càng trầm xuống. Ngay lúc anh muốn bước lên khỏi mặt
nước, Trình Trục móc trong túi ra một đồng xu.
Đồng xu tựa như cánh bướm, nhảy múa trên không trung, rồi va vào lồng ngực
người đàn ông, còn tạo ra một vết lõm nhỏ trên khuôn ngực rắn chắc, sau đó bật
ra, rơi xuống nước.
Trình Trục quyết định thay đổi ấn tượng của mình về anh, để Tôn Minh Trì từ
người cô chán ghét nhất, con trai của người cướp đi mẹ cô trở thành bạn
giường.
Cô nói: “Mua một đêm của anh.”
Lúc ấy, Tôn Minh Trì có từ chối hay không, có cảm thấy cô điên rồi không, có
mắng cô cút đi hay không, Trình Trục không nhớ rõ lắm. Quá trình không quan
trọng, quan trọng là kết quả.
Ấn tượng của Trình Trục về đêm hôm ấy dừng lại ở hình ảnh hai cơ thể quấn
quýt lấy nhau không rời, cô tựa như hóa rắn, quấn lấy Tôn Minh Trì, ánh mắt
anh vẫn rất lạnh nhưng cơ thể lại hừng hực lửa dục vọng, mồ hôi không ngừng
rơi xuống người Trình Trục theo từng lần cơ thể hai người hòa làm một.
Hai người họ không kiềm được mà phát sinh quan hệ trong đình nghỉ mát bên
bờ sông, cô nảy sinh ý định này, đơn giản là vì kích thích.
Đến tận hôm đó, Trình Trục mới phát hiện ra bản thân mình từ nhỏ đến lớn
chưa bao giờ là một cô gái ngoan ngoãn. Trong đầu cô chỉ có tinh thần mạo
hiểm, các loại ác ý, một lòng muốn kéo người khác cùng xuống địa ngục.
Tôn Minh Trì đi tới giữ chặt cổ tay cô gái nhỏ, vẻ mặt anh rất âm trầm, còn
nặng nề hơn cả màu trời đêm hôm đó, áo mưa là anh mượn của bạn, Trình Trục
cười nhạo anh lớn tuổi như vậy thế mà còn không mang theo áo mưa bên người,
xem ra là kĩ năng không quá tốt.
Về sau, Tôn Minh Trì dùng cơ thể của mình nói cho cô biết ‘kĩ năng không quá
tốt’ của anh.
Trước khi dục vọng vượt qua tầm kiểm soát, Tôn Minh Trì nghiêm túc xác định
Trình Trục sẽ không hối hận, nhưng Trình Trục lúc ấy làm gì biết hai chữ hối
hận viết như thế nào. Cô chỉ một lòng tận hưởng thú vui trước mắt, nhỡ ngày
mai trời sập mà còn chưa ngủ được với Tôn Minh Trì thì cô quá là có lỗi với
bản thân mình..
Quần áo Trình Trục là do cô không đợi được mà tự cởi bỏ, lúc cơ thể xinh đẹp
của Trình Trục hiện ra trước mắt thì Tôn Minh Trì vẫn đang bận rộn cởi bỏ
những thứ còn sót lại trên người. Quần lót anh ướt đẫm, khi kéo ra nước cũng
theo đó mà tràn ra ngoài, hô hấp hai người đều trở nên nặng nề.
Tôn Minh Trì còn đang lo lắng có người vô tình đến bờ sông sẽ nhìn thấy bọn
họ, nhưng Trình Trục lại không cho anh phân tâm, cô dứt khoát đưa môi mình
chạm vào môi anh, đặt bàn tay thô ráp của người đàn ông lên ngực mình.
Tâm trí anh bị sự chủ động của cô kéo về, anh kéo hai chân cô vòng qua eo
mình, đặt vật đang căng cứng đến phát nóng áp chặt vào vị trí giữa hai chân cô,
nhưng anh không đi vào mà chỉ nhẹ nhàng ma sát. Môi lưỡi anh lưu luyến di
chuyển khắp cơ thể cô gái, vừa mút nhẹ vừa liếm láp, hơi thở nóng rực của
người đàn ông làm da thịt cô nổi lên một lớp da gà.
Cảm xúc kì lạ không ngừng dâng lên trong người, cổ họng Trình Trục ngập tràn
những tiếng rên rỉ nũng nịu. Hai chân kẹp chặt lấy vòng eo rắn chắc gợi cảm, cô
nâng người lên áp chặt vào cơ thể anh, hai tay giữ lấy khuôn mặt Tôn Minh Trì,
gấp gáp ấn một bên ngực đẫy đà vào miệng anh, để anh ngậm lấy, để anh mân
mê khẽ cắn, để anh khám phá từng tấc trên cơ thể xinh đẹp của cô.
Một tay Tôn Minh Trì như có như không vuốt ve hai bên đùi non của Trình
Trục, kích thích từng đợt run rẩy, tay còn lại đều đặn xoa bóp bờ mông căng
tròn, tiếng vỗ thanh thúy vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Trình Trục mặc kệ có người đi qua hay không, có người nghe thấy hay không,
cô chỉ muốn tận hưởng cảm giác hưng phấn mà người đàn ông này mang lại,
những chuyện khác cô đều không muốn nghĩ tới.
Đợi mông Trình Trục bị vỗ đến nóng đỏ, Tôn Minh Trì mới dừng tay, anh tiếp
tục di chuyển xuống một chút, nhẹ nhàng ma sát vị trí mềm mại ấm áp.
Anh vừa khẽ chạm vào đã cảm nhận được vị trí ấy không những mềm mại, ấm
áp mà còn ướt át, trơn mướt làm ngón tay anh ướt đẫm chất lỏng trong suốt,
Trình Trục đang động tình, khóe miệng người đàn ông cong lên, anh vuốt ve
viên đậu nhỏ như có như không.
Khoái cảm đánh thẳng vào đại não, Trình Trục không kiềm được mà hét lên
thành tiếng, cả người cô trống rỗng, khó chịu.
Ngón tay Tôn Minh Trì có vết chai mỏng nên mỗi động tác của anh lúc thì nhẹ
nhàng tựa lông vũ, lúc thì khô ráp tựa đá cứng. Bụng dưới Trình Trục kịch liệt
co rút, vị trí mềm mại vừa sưng vừa trướng, lúc đóng lúc mở như đang đợi anh
tiến vào.
Tôn Minh Trì vẫn chậm chạp chưa muốn, cả hai người cùng đuổi theo xúc cảm
thống khoái, nhưng hiện tại chỉ có lưỡng bại câu thương. Cơ thể Trình Trục vẫn
chưa được kích thích đủ, nếu lúc này anh xúc động tiến vào thì cả hai đều phải
chịu đau đớn nhiều hơn là sung sướng.
Hô hấp của Trình Trục ngày càng dồn dập, Tôn Minh Trì dùng tay mang áo
mưa vào cho mình, lại cẩn thận ấn từng ngón tay vào khe hở đang khép hờ, cảm
giác ấm áp chật hẹp của cô khiến anh như muốn phát điên. Tôn Minh Trì cố
gắng hết sức kiềm chế dục vọng, anh nhẹ nhàng rút tay ra, sau đó chậm rãi tiến
vào đến độ sâu thích hợp.
Tiếng nước vang lên theo từng đốt ngón tay được ấn vào, cả người cô lập tức
run rẩy.
Lúc này, Tôn Minh Trì mới đưa vật đang trướng đến phát đau vào cơ thể Trình
Trục, xúc cảm chân thật đánh úp khiến cả hai người đều không nhịn được mà
chìm đắm trong khoái cảm.
Cô ôm chặt lấy cổ người đàn ông, chôn mặt vào hõm vai anh, thoải mãi tận
hưởng từng đợt tấn công mạnh mẽ. Âm thanh va chạm giữa hai cơ thể làm hai
má Trình Trục đã ửng hồng vì động tình lại thêm đỏ rực vì ngượng ngùng, cảm
giác thống khoái khiến cả hai bất giác phát ra tiếng rên rỉ trầm bổng xen kẽ.
Tóc Tôn Minh Trì ma sát với gò má mềm mịn của Trình Trục, cô đột nhiên sinh
ra cảm giác thân mật, tựa như hai người họ là vợ chồng bên gối.
Đêm đó hai người họ chiến tới ba hiệp, đến lần cuối cùng, Trình Trục thực sự
không chịu được nữa, tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô
lui lại muốn cự tuyệt đợt tấn công tiếp theo của anh, nhưng Tôn Minh Trì nào
để cô được như ý muốn, anh giữ chặt bắp chân, mạnh mẽ kéo cô trở về.
Tôn Minh Trì đưa ánh mắt tĩnh mịch nhìn Trình Trục, không hề có ý định buông
tha cho cô gái nhỏ cả gan làm loạn này. Anh đâm vào thêm một lần nữa, không
hề thương hoa tiếc ngọc, một lần nữa khiến Trình Trục phải phát ra tiếng kêu
vừa thống khổ vừa vui sướng vì anh.
Từng lớp thịt hồng hào mềm mại ôm chặt lấy Tôn Minh Trì, hai bên ngực cô
sưng đỏ vì động tình, tiếp tục bị anh mân mê nhào nặn.
Thời gian trôi qua.
Trong đình nghỉ mát là một mảnh hỗn độn, quần áo rơi vãi, mồ hôi nhớp nháp
trên ghế, áo mưa dùng rồi nằm lung tung, hai cơ thể trần trụi. Tôn Minh Trì
dùng áo lau dọn sạch sẽ, cởi trần đưa Trình Trục về nhà họ Trình, sau đó mới
trở về nhà mình.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Minh Trì một mình đến đình nghỉ mát dọn dẹp, từ đó
về sau, hai người đều không muốn lên giường bên ngoài nữa.