Nếu một chuyện có xác suất xảy ra vô cùng nhỏ mà vẫn thực sự xảy ra, vậy có
thể coi là do số phận an bài hay không?
Trên bầu trời 38 độ có một đường phân cách nhỏ, mây tựa như tờ giấy trắng bị
xé lung tung trên trời xanh.
Trình Trục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cô về nhà trên khoang máy bay
hạng nhất của hãng hàng không, hai vali hành lý to đùng đã được gửi vào
khoang kí gửi. Trường đại học cách nhà cô gần hai nghìn cây số, vì vậy dù gặp
chuyện gì ấm ức ở trường, cô cũng không thể chạy về nhà ngay lập tức, huống
chi về nhà cũng không giải quyết được gì.
Sau khi xuống máy bay, cô ngồi trên taxi, không nghịch điện thoại, cũng không
ngẩn người mà chỉ nhìn về phía trước.
Tài xế nhìn trộm cô mấy lần, thấy đống hành lí cồng kềnh của cô thì đoán cô là
sinh viên về thăm nhà nhân dịp nghỉ hè.
“Người đẹp về nhà à? Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sinh viên năm tư ạ.”
“Vậy cũng sắp ra trường rồi nhỉ?”
“Dạ vâng.”
Tài xế nói xong bèn im lặng, thấy tâm trạng Trình Trục có vẻ không tốt, anh ta
không nói thêm nữa, chuyến xe kết thúc trong tiếng còi inh ỏi và các luồng khói
tỏa ra từ các ống xả.
Tài xế mang hành lí xuống giúp cô, chào một tiếng rồi lái xe đi.
Trình Trục bước về phía tòa nhà, đi thẳng vào thang máy, hành lý của cô gần
như chiếm hết khoảng trống còn lại. Cô nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu
của mình trên cửa thang máy màu bạc, không rõ là đang nghĩ gì.
Biết Trình Trục về, Trình Vệ Quốc đứng đợi ngoài cửa từ sớm. Khi thấy bóng
dáng Trình Trục thấp thoáng xuất hiện, ông vội vàng đứng dậy, cười trìu mến
hỏi: “Tiểu Trục về rồi đấy à?”
Trình Trục thuận miệng đáp lại một câu, sau đó tiếp tục kéo vali đi tiếp.
Ngay lúc đó, một cậu bé chạy xộc ra, ôm lấy chân Trình Trục.
“Chị! Cuối cùng chị cũng về rồi!” Trình Nhất Dương mừng rỡ kêu to.
Trình Trục gỡ tay cậu bé, “Đừng bám nữa, hành lý của chị rất nặng.”
“Nhất Dương, mau giúp chị mang đồ vào phòng đi.” Thật ra Trình Vệ Quốc chỉ
nói đùa, thế mà Trình Nhất Dương tưởng thật, dang cánh tay nhỏ cầm lấy vali
trong tay Trình Trục. Vali không những không nhúc nhích tí nào, mà còn suýt
đổ.
Trình Trục cầm vali, tự mình đem vào trong phòng.
Sắc mặt Trình Vệ Quốc hơi sầm xuống, nhưng cũng không nói gì, chỉ ngoắc tay
gọi Trình Nhất Dương lại gần, khẽ xoa đầu cậu bé, “Ngoan nào, con vào với mẹ
đi, chị vừa về nên hơi mệt, để chị ý yên tĩnh một lát.”
Trình Nhất Dương tủi thân đáp: “Dạ.”
Trình Trục vừa vào phòng đã đóng chặt cửa lại, ngã xuống giường, mặc kệ hai
cái vali to đùng nằm dưới mặt đất, cảm thấy cả người mệt mỏi, chân tay rã rời.
Cô vốn là một người lười biếng nên trong môi trường thoải mái lại càng không
muốn vận động. Cô cầm điện thoại lên lướt mấy cái, đọc tin nhắn của bạn cùng
phòng, nhắn lại rằng mình đã về đến nhà rồi tắt máy, nhắm mắt từ từ chìm vào
giấc ngủ.
Do mệt nên lần này cô ngủ rất sâu, lúc mở mắt đã thấy cửa phòng mở toang, hai
vali hành lý to đùng trống không, toàn bộ quần áo đã được treo cẩn thận trong
tủ.
Cô đứng dậy, mặt không đôi sắc lôi toàn bộ quần áo trong tủ ra ngoài.
Trình Trục không thích người khác tự tiện động vào đồ của mình. Mỗi người có
một thói quen sắp xếp khác nhau, chỉ khi bản thân tự làm, lúc tìm mới biết vị trí
chính xác của từng món đồ.
Cô tự tay xếp gọn quần áo thêm một lần nữa rồi thở phào vài cái.
Nghe thấy tiếng động, Trình Nhất Dương biết chị mình đã dậy, nhanh chóng
chạy đến phòng cô, lấp ló ở cửa nhìn vào.
Thấy vậy, khóe miệng Trình Trục cong lên, đưa cho cậu bé một viên kẹo.
Trình Nhất Dương lập tức vui vẻ, lại gần xem bộ móng mới làm của cô.
“Chị ơi, móng tay chị làm hình con mèo nhỏ à?” Cậu bé chọc nhẹ ngón tay cô.
Trình Trục giơ tay lên nhìn hình con mèo trên ngón trỏ, hờ hững gật đầu.
Lúc ăn cơm tối, không khí náo nhiệt hơn hẳn bình thường. Vì Trình Trục mới về
nên Trình Nhất Dương hào hứng nói huyên thuyên không ngừng. Trái lại, Trình
Trục vẫn luôn thản nhiên, tựa như không có chuyện gì xảy ra, không để lộ bất kì
cảm xúc gì.
Hứa Kiều không biết phải làm thế nào, chỉ có thể liếc nhìn Trình Vệ Quốc, tiếp
đó bối rối cúi đầu ăn cơm.
Ánh mắt Trình Vệ Quốc nghiêm khắc hơn, “Tiểu Trục, tại sao về nhà mà không
chào không nói câu nào, sắp tốt nghiệp đại học rồi mà vẫn không lễ phép như
thế.”
Trình Trục ngước mắt nhìn ông và Hứa Kiều, sau đó mới nói: “Ba, dì Hứa.”
Cảm xúc trên mặt Trình Vệ Quốc dịu lại.
Đến giữa bữa ăn, Trình Vệ Quốc hỏi cô: “Nghỉ hè năm nay,… con có dự định gì
không?”
Trình Trục nói: “Con về thăm ông bà nội.”
Trên bàn đột nhiên im lặng, Trình Nhất Dương cũng không nói gì nữa.
“Tiểu Trục, năm nào nghỉ con cũng về quê, chỗ đấy có cái gì hay ho chứ?”
Trình Vệ Quốc nén cơn tức hỏi.
Cô dõng dạc trả lời: “Ba không có mặt mũi nào gặp ông bà, con thay ba về
gặp.”
Mặt Trình Vệ Quốc xanh mét, mặt Hứa Kiều cũng vậy.
“Chị ơi, năm nay chị không ở lại sao?” Trình Nhất Dương cẩn thận hỏi: “Em
sắp lên tiểu học, ba bảo năm nay cả nhà cùng lên Bắc Kinh chơi một chuyến.”
Trình Trục im lặng một lúc, sau đó nói “Không được.” Cô đã mua vé vào thứ tư
tuần tới, mà từ hôm nay tới hôm đó chỉ còn nửa tuần. Cô muốn tranh thủ mấy
ngày rảnh rỗi đến siêu thị và trung tâm thương mại mua đồ cho ông bà