Lúc Yến Hàng tắm xong đi ra, Sơ Nhất ngồi trên ghế salon, mỗi tay cầm một cái bao cao su.
"Có bệnh à, đồ dùng rồi em cũng chơi?" Anh kéo khăn trùm trên đầu xuống quất tới, "Chơi vui không?"
"Em chỉ, chỉ muốn hỏi," Sơ Nhất cũng không tránh, để anh quất một cái lên vai, "Cái này không, không thể vứt xuống bồn cầu được nhỉ?"
"Vứt thùng rác là được," Yến Hàng nói, "Có phải xưa giờ em chưa từng thấy một đám con cháu của mình, nên không nỡ đúng không?"
"A?" Sơ Nhất nhìn anh.
"Không thì hai đứa mình xuống dưới đào hố mai táng cho chúng nó đi?" Yến Hàng nói, "Rải chút hoa, cho em năm phút đồng hồ để em khóc một hồi."
"Vứt thùng, thùng rác có, có bị nhìn thấy không?" Sơ Nhất hơi không yên lòng.
"Tên em được viết ở trển hả?" Yến Hàng hỏi.
Sơ Nhất thở dài, ném bao vào trong thùng rác.
"Ngủ." Yến Hàng ngáp một cái đi vào phòng ngủ.
Sơ Nhất rửa mặt qua loa rồi cũng nhảy lên giường, ôm anh.
"Không nóng à?" Yến Hàng gỡ tay cậu ra.
Sơ Nhất cầm lấy điều khiển điều hòa, ấn tách tách tách một hồi: "Không nóng."
"Bệnh thần kinh!" Yến Hàng nhìn lướt qua nhiệt độ trên điều hòa, 19 độ.
"Em trả tiền, tiền điện." Sơ Nhất cười ha ha hai tiếng.
"Ngủ mau, ngày mai em không đi làm sao?" Yến Hàng nói.
"Anh đúng là, ông già", Sơ Nhất nhỏ giọng nói, "Tuốt một lần rồi thì không, không được nữa hả?"
"Cút cút cút cút cút, "Yến Hàng nói, "Sớm muộn gì cũng làm chết em."
Sơ Nhất rất vui vẻ mà nở nụ cười: "Sao, làm đi?"
Yến Hàng không lên tiếng.
Không dám nói.
Anh đột nhiên cảm thấy Sơ Nhất trông như không biết rằng chuyện hai người đàn ông có thể dùng đến bao cao su để tuốt cho nhau, lại chẳng phải là bí mật kinh thiên động địa gì.
Sơ Nhất bên kia không hỏi tiếp nữa.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại.
"Thật ra," Sơ Nhất phả chút hơi nóng đằng sau cổ anh, nói: "Dùng bao, bao tuốt, cũng chẳng có cảm giác gì quá, đặc biệt."
"Ừm." Yến Hàng đáp một tiếng, lại bắt đầu căng thẳng.
Cún con lớn rồi, mở ra cánh cửa thế giới mới, vấn đề thật cmn nhiều quá đi thôi.
Tò mò thật cmn đáng sợ mà.
"Tại sao phải mang, mang bao, để tuốt?" Sơ Nhất lại hỏi.
Yến Hàng không để ý đến cậu.
"Cho dễ, dọn dẹp sao?" Sơ Nhất tiếp tục hỏi, "Hay là..."
Yến Hàng ném tay cậu ra rồi ngồi dậy, quay người đánh cậu mấy cái liền, đè giọng xuống cứ tát một cái nói một câu: "Đã nói tự em tra đi! Lên tra Baidu! Nhập vào! Tự đi mà tìm! Anh cũng đâu phải bách khoa toàn thư! Cái gì cũng biết!"
"Không tìm." Sơ Nhất ôm lấy eo anh, đẩy anh nằm xuống gối, còn gác chân lên người anh quấn riết thật chặt: "Chắc chắn rất là phức tạp."
"Không phức tạp rồi sao có em," Yến Hàng xì một tiếng, "Em cho là ba mẹ em nắm tay một cái thì sinh ra em chắc?"
Sơ Nhất không lên tiếng, nắm lấy tay anh, rồi kề sát môi sau cổ xì xì xì liền mười cái: "Ngủ."
Yến Hàng nhắm mắt lại, chẳng còn đọng lại một miếng buồn ngủ nào nữa rồi.
Hôm nay tuốt cẩu vẫn rất kích thích như mọi khi, ngoại trừ kích động lúc bản thân mang bao vào và cảm nhận sau khi mang bao, hiệu quả thị giác khiến lòng anh cảm thấy hơi khác lạ... Lúc Sơ Nhất đeo cho anh thiếu chút nữa anh đã nói cậu dùng miệng mà đeo, cắn răng mới nhẫn nhịn được không nói ra thành lời.
Giấc ngủ của anh đã kém thì chớ, lại bị kích thích như này, tạm thời chẳng buồn ngủ gì.
"Yến Hàng." Sơ Nhất đằng sau cổ anh lại gọi một tiếng.
Yến Hàng không đáp, anh không đỡ nổi Sơ Nhất, em ấy đang tràn đầy hiếu kỳ đối với thế giới mới khám phá được.
"Anh nói xem ai là người phát, phát minh ra, bao cao su để đeo lên, lên vậy," Sơ Nhất nhỏ giọng nói, dừng lại một chút rồi ném thêm một câu, "Được rồi, để tự em tra... Thôi, chắc chắn rất phức tạp."
Phức tạp ông nội em.
Yến Hàng nhắm mắt lại, cắn chặt hàm răng đầy kiên cường, đánh chết cũng không mở miệng.
Mấy phút sau, chó con hiếu kỳ cuối cùng cũng không ho he gì nữa, hít thở chậm lại, ngủ rồi.
Không biết có phải vì chuyện kích thích lúc tối hay không, hai người bọn họ sáng sớm đều ngủ quên, rời giường chậm hơn bình thường nửa tiếng. Sơ Nhất sáng nào cũng không ăn điểm tâm, mặc quần áo như gió cuốn chạy ra ngoài.
Yến Hàng tính thời gian vẫn còn kịp, anh làm cho mình một cái bánh mì sữa chua nướng.
Nhìn thấy trên ghế salon vứt mấy cái bao chưa dùng, anh đi qua gom hết bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Vừa nhìn thấy vật này, anh liền cảm thấy lòng bắt đầu nảy sinh tà niệm.
Tuy rằng cái tuổi này của anh, lòng sinh tà niệm rất đỗi bình thường, không nghĩ đến mới là có bệnh, mà Sơ Nhất lại quá ngốc... Đơn thuần, anh vẫn mong Sơ Nhất không hô biến mình thành bách khoa toàn thư nữa, đụng chuyện một cái, rồi tự bản thân em ấy đi tìm chân tướng, trưởng thành một cách yên lặng, lớn đủ rồi lại tìm anh trao đổi, để anh giảm bớt cảm giác tội lỗi "dụ dỗ trẻ vị thành niên" này của mình.
Ngày hôm nay đến nhà hàng không trễ hơn bình thường là mấy, thế nhưng vừa ra sau bếp, bếp trưởng đã gọi điện thoại tới.
"Hôm nay cậu làm bếp trưởng đi." Bếp trưởng nói.
"Cái gì?" Yến Hàng ngẩn người.
"Nhà tôi có chút chuyện," Bếp trưởng nói, "Giờ phải về ngay, mai mới quay lại được."
Yến Hàng không hỏi nhiều nữa, đáp một tiếng: "Được."
"Tôi đã nói với phòng tiếp tân hôm nay thay đổi thực đơn một chút rồi." Bếp trưởng nói.
"Hiểu rồi." Yến Hàng trả lời.
"Đây là cơ hội của cậu," Bếp trưởng nói, "Đừng làm tôi mất mặt."
"Ừm." Yến Hàng đáp lời.
Món ăn của bếp trưởng là vũ khí bí mật của ông, tất nhiên Yến Hàng không thể thay ông làm, chỉ có thể tạm thời đổi thực đơn.
Yến Hàng không có món tủ của riêng mình, dù sao anh chỉ là một trợ bếp mới, nếu có thể chống đỡ bằng các món thông thường không gặp sai lầm gì, vậy cũng là cơ hội rất tốt rồi.
Có người ở bếp sau làm hai ba năm cũng không có cơ hội như vậy.
Anh hít một hơi, ra phía trước một chuyến.
Anh không quen với ca trưởng, mà hôm nay lại là chị Vương, cũng coi như anh gặp may mắn.
"Bên này không có vấn đề gì đâu, yên tâm đi," Chị Vương nói, "Có được cơ hội như thế này phải nắm cho chắc."
"Vâng." Yến Hàng cười cười.
"Nói không chừng sang năm có thể nhìn thấy món ăn của cậu trên thực đơn đấy," Chị Vương nhỏ giọng nói, "Cố gắng lên."
"Cảm ơn chị." Yến Hàng đưa tay ra.
"Ôi cậu có phiền không chứ." Chị Vương cười bắt tay anh.
Trở lại bếp sau, bầu không khí hơi căng thẳng.
Nhưng đối với Yến Hàng mà nói, bầu không khí này chẳng nhằm nhò gì, anh chỉ cần làm phần việc của mình cho tốt là được.
Bắt đầu từ việc phân chia đồ ăn, anh phải tự mình hoàn thành toàn bộ công tác chuẩn bị nguyên liệu.
"Anh Hàng." Có người sau lưng anh nhỏ giọng gọi một tiếng."
"Hả?" Yến Hàng quay đầu lại, là Tiểu Hồ.
Tiểu Hồ làm ở bếp sau lâu hơn anh, tuổi cũng không lớn, nhưng vì quá thành thật nên vẫn luôn lăn lộn ở bếp sau mãi chẳng thăng tiến chút nào.
"Cần giúp một tay không?" Tiểu Hồ hỏi.
Yến Hàng do dự một giây, gật gật đầu: "Cảm ơn."
Tâm tư của Tiểu Hồ, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều nhìn ra được, nếu đổi thành người khác, Yến Hàng chắc sẽ không chấp nhận sự "hỗ trợ" này, mà Tiểu Hồ lại rất thành thật.
"Hôm nay anh làm món gì, cứ nói cho tôi là được," Tiểu Hồ nói, "Tôi chuẩn bị giúp cho."
"Được." Yến Hàng nói.
Lý Tiêu dời cái ghế tới bên cạnh lốp xe cũ, ngồi ở khu sửa chữa, nhìn Sơ Nhất: "Cậu có rửa xe không?"
"Rửa." Sơ Nhất đứng trước một chiếc xe khác, mở nắp động cơ rồi chống đầu xe nghiên cứu.
"Tôi đã đến đây mấy lần," Lý Tiêu nói, "Cũng chẳng gặp được cậu."
"Không thì anh ở, ở chỗ này luôn đi," Sơ Nhất vặn nắp thùng nước ra, nhìn vào trong một chút, rồi quay đầu nói với chủ xe bên cạnh, "Dầu vào."
"Thùng nước bị dầu vào?" Chủ xe hỏi.
"Phải." Sơ Nhất gật gật đầu, "Xi lanh, bị hỏng rồi, phải đổi."
"Vậy đổi đi." Chủ xe nói, "Mất nhiều thời gian không?"
"Khoảng nửa ngày," Sơ Nhất ghi chép lại công việc, "Phải tháo, động cơ."
"Cậu làm được không?" Chủ xe nhìn cậu có chút không yên lòng, "Người mới hả? Đừng có đổi hỏng của tôi đấy."
Sơ Nhất liếc mắt nhìn anh: "Để thầy, thầy tôi đổi giúp anh."
"Vậy được." Chủ xe cười cười.
Anh đi rồi Lý Tiêu đứng bên cạnh thở dài: "Sơ Nhất, cậu không tỏ thái độ gì sao?"
"Thái độ gì, chứ?" Sơ Nhất hỏi.
"Rõ ràng là không tin vào cậu mà." Lý Tiêu nói.
"Tôi cũng chưa, tốt nghiệp." Sơ Nhất nói, "Không tin vào tôi thì, có gì kỳ quái đâu."
"...Vậy cũng đúng," Lý Tiêu dựng thẳng ngón cái với cậu, "Nếu xe tôi có việc gì, tôi sẽ chỉ đích danh cậu sửa."
Sơ Nhất không lên tiếng, quay người lại tiếp tục bận việc.
Buổi chiều lúc tan việc, Yến Hàng gửi cho cậu một tin nhắn
- Cún con, liếm một chút nào.
Sơ Nhất sau khi nhìn thấy tin này, chân cậu thiếu chút nữa là mềm nhũn ra rồi trực tiếp quỳ luôn xuống đất, cậu đã nhanh chóng dựa vào tường, gửi lại cho Yến Hàng một tin.
- Liếm liếm Tiểu Thiên ca ca.
- Buổi trưa không có nhiều thời gian rảnh để chat với em, hôm nay anh đứng bếp, buổi tối còn phải bận một hồi.
- A!!!!!!!! Có thật không!!!!!
- Ừa, bếp trưởng của anh hôm nay có việc không tới được.
- Vậy anh có mệt không?
- Mệt chứ, cho nên em an ủi anh một chút đi.
- An ủi vậy đã tới chưa?
- Tạm được.
- Buổi tối em sẽ đấm bóp vai lưng cho anh! Bếp trưởng Yến!
Kỳ thực nấu ăn đối với Yến Hàng mà nói, không phải việc mệt nhọc gì, ngày hôm nay mệt đến mức nằm sấp trên ghế salon không nhúc nhích nổi, chủ yếu vẫn là vì áp lực quá lớn.
"Đặt thức ăn ngoài đi." Yến Hàng nói.
"OK", Sơ Nhất đẩy áo anh lên, bóp lên lưng anh, "Nhưng mà chỗ nào cũng là, là món em, thích ăn."
"Anh ăn gì cũng được." Yến Hàng nói.
"Lưng anh sờ, thích thật đấy." Sơ Nhất ngắt một lúc, sờ lên lưng lại vòng qua eo, "Sờ thật, sướng mà."
"Câm miệng," Yến Hàng nói, "JJ em sờ cũng thích lắm!"
"Muốn sờ hả?" Sơ Nhất lập tức hỏi.
"Cút!" Yến Hàng nghiêng người sang đạp cậu một cái, "Cún ngoan em học như thế nào mà lại biến thành loại lưu manh như vậy hả!"
Sơ Nhất cũng không trốn, cười ấn anh lại, tiếp tục nắn lưng cho anh: "Lúc anh nhào, nhào bột mì, cũng là, nhào như vậy nhỉ?"
"Ừm." Yến Hàng nhắm mắt lại.
"Anh ngủ đi," Sơ Nhất nói, "Đồ ăn đến em gọi, gọi anh."
Yến Hàng vậy mà cũng có lúc nằm sấp trên ghế salon ngủ, Sơ Nhất cảm thấy thật thần kỳ, nghe tiếng Yến Hàng ngáy rất khẽ, cậu cũng không bóp lưng cho anh nữa, chỉ sợ con kiến thả bom cũng làm Yến Hàng thức giấc.
Cậu lấy điện thoại di động ra, chuyển sang chế độ rung.
Còn chưa kịp cất lại vào trong túi, điện thoại liền rung lên một cái, cậu nhanh chóng vắt cẳng lên khẽ chạy một lèo ra ngoài ban công nhận điện thoại, đây là cuộc gọi của shipper, nói đồ ăn đến cửa rồi.
Cậu lại tiếp tục nhón chân khẽ chạy ra ngoài cửa nhận đồ ăn vào.
"Chào quý khách, đây là những món ăn mà cậu gọi, phiền cậu kiểm tra lại giúp mình", shipper mang hộp thức ăn đưa cho cậu, rồi bỗng nhiên đưa mắt về phía hộp cứu hỏa bên cạnh cầu thang nhìn một chút.
"Đúng món rồi", Sơ Nhất sợ đánh thức Yến Hàng, cậu không nhìn mà trực tiếp gật đầu xác nhận luôn.
Đang lúc muốn đóng cửa lại, shipper lại đưa mắt nhìn về phía hộp cứu hỏa ban nãy, do bị ảnh hưởng bởi trạng thái luôn cảnh giác lâu nay của Yến Hàng, Sơ Nhất lập tức cảm nhận được có chuyện gì đó không ổn, hỏi một câu: "Nhìn cái gì vậy?"
Shipper hạ giọng rất thấp nói: "Ban nãy lúc tôi giao hàng đến cửa nhà cậu, tôi đã nhìn thấy một người đứng ở chỗ hộp cứu hỏa bên cạnh cầu thang kia nhìn lại đây... Cậu chú ý an toàn một chút, đây rất có thể là một tên trộm..."
Lời của shipper chưa nói hết, tay nắm cửa Sơ Nhất đang nắm lấy đột nhiên bị kéo ra, Yến Hàng xông ra ngoài từ phía bên cạnh cậu, trực tiếp lao thẳng vào phía cầu thang bộ.
"Em đi lên", Yến Hàng vừa chạy vừa hô một tiếng.
"Cảm ơn ạ", Sơ Nhất gật đầu với anh shipper, cũng không suy nghĩ gì liền vọt chạy đến chỗ cầu thang, Yến Hàng đã đuổi theo ở phía dưới rồi.
Ở phía trên còn hai tầng, Sơ Nhất vọt chạy thật nhanh, cơ mà lại không thấy người nào khả nghi, vì vậy cậu liền quay người chạy xuống lại.
Nếu như từ lúc shipper kia thấy được, người kia mới bắt đầu chạy, mà tòa nhà này lại cao như vậy, dù là thang máy hay thang bộ, lúc này chắc chắn hắn vẫn còn ở trong tòa nhà này.
Yến Hàng vẫn có thể đuổi theo được.
Mà Yến Hàng vừa mới tỉnh dậy, đoán chừng vẫn còn trong tình trạng mơ mơ hồ hồ, cứ như vậy mà lao ra, không biết có thể đuổi kịp rồi thì anh sẽ xoay xở như thế nào đây?
Sơ Nhất liền cảm thấy lo lắng, hận không thể trực tiếp đào luôn một cái hố rồi chui thẳng xuống dưới luôn.
Tuy là ở trong tình huống gấp rút như thế này, dù cho đang chạy trên cầu thang bộ như nhau, nhưng mà Sơ Nhất vẫn phải phục sát đất khả năng phi thăng của Yến Hàng, cậu không thể đuổi kịp anh.
Thời điểm chạy đến hộp cứu hỏa ở lầu một, cậu không nhịn được mà hô to một tiếng: "Yến Hàng!"
"Ở đây", âm thanh của Yến Hàng từ bên ngoài truyền tới.
"Sao rồi anh?", Sơ Nhất đi ra ngoài, nhìn thấy Yến Hàng đang đứng bên cạnh vườn hoa bên ngoài khu nhà.
"Không đuổi kịp", Yến Hàng nhíu nhíu mày.
Sơ Nhất nhìn thấy bảo vệ đi tới, nhỏ giọng hỏi Yến Hàng, "Có nên, báo với bảo, vệ một tiếng không anh, hay là mình hỏi, xem camera an ninh?"
"Khoan vội đã", Yến Hàng nói, "Lên lầu trước".
"Tôi vừa nãy thấy shipper mang đồ ăn lên cho các cậu rồi mà, sao lại xuống đây nữa làm gì nữa vậy?", bảo vệ nhìn hai người hỏi một câu.
"Vâng", Yến Hàng gật gật đầu, "Lấy xong rồi muốn đi dạo một chút".
"Ồ ra vậy", bảo vệ cười gật gật đầu.
Sau khi về đến nhà, Yến Hàng lại dựa ở bên cửa sổ, kéo rèm cửa thành một khe hở nhỏ nhìn ra ngoài hồi lâu.
"Có nhìn thấy hắn không?", Sơ Nhất hỏi.
"Không thấy người nào khả nghi cả", Yến Hàng ngồi qua bên cạnh bàn, mở hộp thức ăn ra, "Trước mắt cứ ăn đã, đói muốn chết rồi".
"Người khi nãy là chú, Yến sao?", Sơ Nhất hỏi.
Yến Hàng không lập tức đáp lại cậu, anh cũng đã nghĩ tới khả năng này.
"Nếu suy nghĩ kỹ một chút thì, không phải lão ta", Yến Hàng nói, "Nếu như là ba anh thì đã không để cho shipper nhìn thấy như vậy rồi".
"Vậy...", Sơ Nhất vẫn không có chút manh mối nào.
"Nếu không phải ông ấy", Yến Hàng nói, "Khả năng là người này không có ý định làm hại anh, chắc chắn hắn biết thang máy đang đi lên, hắn chưa trốn là vì đang đợi thang máy để trốn, nhưng không ngờ người ở trong lại là shipper giao đồ của mình, hắn sợ tụi mình mở cửa nhận đồ rồi phát hiện, nên mới chạy trốn bằng thang bộ."
"Ồ", Sơ Nhất nhìn Yến Hàng.
"Ngày mai tìm quản lí khu nhà này nhờ xem camera an ninh thử", Yến Hàng thở dài, "Nếu quả thật không phải ba anh, thì chúng ta chắc phải chuyển nhà rồi."
Sơ Nhất không lên tiếng, chỉ duỗi tay ra nắm lấy tay của Yến Hàng nắn nắn vài cái nhè nhẹ.
Không dễ gì Yến Hàng mới có thể ngủ được, vậy mà chuyện này lại xảy ra, chắc lại ngủ không được rồi.
Sơ Nhất ôm lấy cánh tay anh rồi đều đặn vỗ nhẹ lên, cậu vẫn cảm nhận được Yến Hàng không thật sự buồn ngủ.
"Ngủ đi, cún con", Yến Hàng sờ sờ tay cậu.
"Em không buồn ngủ", Sơ Nhất nói.
"Anh thiếu ngủ lâu giờ nên cũng thấy bình thường rồi", Yến Hàng nói, "Không sao".
"Sau này hãy nghĩ tiếp", Sơ Nhất nói "Bây giờ phải, chăm lo sức khỏe, cho tốt đã"
Yến Hàng cười cười, trở mình quay mặt lại, đối mặt với cậu, rồi hôn một cái lên mũi cậu: "Ừa".
"Ngày mai anh, vẫn đi làm sao?", Sơ Nhất hỏi.
"Đến ngày lão Thiên trở về", Yến Hàng nói, "Anh vẫn phải làm thôi".
Sơ Nhất thở dài: "Bỏ thuốc, vào đồ ăn của, chú ấy đi". (Đoạn này đọc qt thấy nghĩa cũng k khác mấy câu trên là mấy, nhưng mà vẫn cứ thấy klq:v)
"Bây giờ không vội, sau này rồi cũng sẽ có cơ hội đó thôi", Yến Hàng cười nửa ngày, "Chỉ cần hôm nay không mắc sai lầm, vậy cũng tốt lắm rồi"
"Dạ", Sơ Nhất kéo tay Yến Hàng lại cắn cắn vài cái, "Anh nấu ăn, cực kì ngon luôn".
"Thật ra anh vẫn còn đang suy nghĩ về việc cải thiện những món ăn của mình", Yến Hàng nói, "Để người khác không bắt chước được..."
"Anh cũng ăn, ăn rất ngon nha", Sơ Nhất liền cắn một cái lên đầu ngón tay anh.
"... Anh thiệt bội cmn phục em luôn", Yến Hàng chỉ vào chóp mũi cậu, "Mấy bữa trước còn chưa bệnh tới mức này mà, sao bây giờ lại không biết xấu hổ mà chạy nhong nhong như vậy hả!"
"Chú yếu, là do xuống dốc", Sơ Nhất nói, "Nên chạy, nhanh hơn".
"Cút đi", Yến Hàng đè lên cổ họng cậu.
Sơ Nhất lăn qua bên cạnh hai vòng, lăn tới đầu giường, rồi lại lăn trở về, ôm anh: "Ngoan đi mà?"
"...Ngủ", Yến Hàng nói.
Một đêm này, Yến Hàng mở mắt trừng đến hừng đông, lắng nghe tiếng hít thở nhẹ đều đều của Sơ Nhất cũng không thể thôi miên anh được.
Ngược lại hôm nay không ngủ quên nữa, rời giường trước khi báo thức reo tận nửa giờ đồng hồ.
Anh ngáp ngắn ngáp dài đi vào buồng tắm rửa mặt, dự tính chuyện qua bên quản lí bất động sản, hỏi xem camera an ninh.
Điện thoại bỗng hiện lên dòng tin nhắn mới, là một mẩu tin nhắn ngắn.
Anh mở điện thoại lên nhìn, tay bỗng rung lên, xém chút nữa là không giữ nổi.
- Ngồi xe chú Thôi đi làm.
Chỉ là một dòng tin nhắn đơn giản, không để lại danh thiếp, cũng không nói rõ là tại sao.
Cơ mà lượng thông tin này lại lớn vô cùng.
Yến Hàng nhìn chằm chằm câu nói này đến năm phút đồng hồ, anh mới chậm rãi ngồi xuống ghế salon.
Tim đập nhanh, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Là lão ba mất tích của anh, đây là lần đầu tiên ông liên lạc sau ngần ấy thời gian.
Không sai.
Chính là ba Yến.
Anh dùng đầu gối cũng có thể đoán được.
Ngoại trừ Yến Trí Viễn, không có người thứ hai nào gửi tin nhắn ngắn như vậy cho anh.
Yến Hàng ngồi sửng sốt trên ghế salon tận mấy phút đồng hồ, sau đó lấy lại bình tĩnh, gọi vào số Thôi Dật.
"Alo?", Thôi Dật còn đang mơ hồ dùng giọng ngáy ngủ trả lời.
"Chú với ba cháu", Yến Hàng nói, "Rốt cuộc có liên lạc gì với nhau không?"
"Nếu chú mà gặp được lão, chú sẽ ngay lập tức khuyên lão đi tự thú", Thôi Dật nói, "Làm sao vậy?"
"Vậy tại sao lão ấy lại có số của cháu?", Yến Hàng hỏi.
"Lão liên lạc với cháu sao?", âm thanh của Thôi Dật đã trở nên thanh tỉnh hơn, giọng nói cũng tăng lên theo.
"Cháu vừa nhận được tin nhắn, bảo cháu ngồi xe của chú đi làm", Yến Hàng nói, "Chú cảm thấy người gửi tin nhắn này có thể là ai?"
"Đưa cháu đi làm sao...", Thôi Dật phản ứng cực kì nhanh, lập tức bỏ qua chuyện hỏi số điện thoại, liền hỏi anh một câu, "Hai ngày nay có chuyện kỳ lạ nào xảy ra không?"
"Hôm qua có người theo dõi trước nhà cháu", Yến Hàng nói.
"Tại sao cháu lại không nói sớm với chú!", Thôi Dật bỗng cuống lên.
"Đầu óc cháu lúc đó không được tỉnh táo", Yến Hàng khe khẽ thở dài.
"Chút nữa chú qua đón cháu", Thôi Dật nói.
"Đón đi đâu?", Yến Hàng ngẩn người.
"Đi làm chứ đi đâu", Thôi Dật nói, "Chú đưa cháu đi tới nhà hàng... không thì hôm nay cháu ở nhà luôn đi".
"Lão cáo già đó không nói cháu nghỉ ở nhà", Yến Hàng nói.
"...Vậy được rồi", Thôi Dật nói, "Cháu chờ chú qua đón, nghiêm túc làm theo yêu cầu của ba cháu".
"Vâng, đưa Sơ Nhất đến tiệm sửa xe nữa", Yến Hàng nói.
"Được", Thôi Dật cúp máy.
"Có chuyện gì vậy ạ?", không biết Sơ Nhất đã rời giường lúc nào, một mặt căng thẳng đứng ở cửa phòng.
"Không có chuyện gì đâu", Yến Hàng vẫy vẫy tay, "Lại đây".
Sơ Nhất lập tức bước hai bước vọt tới, ngồi chen chúc sát bên cạnh anh.
Yến Hàng ôm lấy cậu, dùng sức thật mạnh mà ôm trong vòng một phút, đặt cằm lên đỉnh đầu cậu ra sức cọ cọ mấy lần mới buông tay.
"Đầu em mẻ ra rồi nhỉ?", anh hỏi.
"Không có", Sơ Nhất chà chà đỉnh đầu, "Cằm anh, không cứng tới, mức đó đâu".
Yến Hàng lại nhẹ nhàng gảy lên mũi cậu, "Ba anh vừa nãy đã gửi cho anh một tin".
"Cái gì?", Sơ Nhất đột nhiên nhướng người lên, "Chú Yến hả?"
"Phải", Yến Hàng đưa tin nhắn cho cậu xem, để cún con nhìn một chút, "Chút nữa chú Thôi qua đón hai chúng ta đi làm".
"Ồ", Sơ Nhất nhìn dòng tin nhắn, vẻ mặt khiếp sợ, "Anh có ổn, ổn không? Có hỏi chú Yến, lâu nay có, bình an không? Có, có sống tốt không?"
"Đây nhất định không phải số thật", Yến Hàng nói, "Anh tra cũng không ra được".
"...Vậy", Sơ Nhất nhìn anh.
"Không có việc gì", Yến Hàng nhìn chằm chằm dòng tin nhắn, "Ông ấy có liên lạc là được rồi, không chết là được"
Thôi Dật đến gõ cửa nhà rất đúng lúc, lái xe đưa hai người họ đi làm.
Chở Sơ Nhất đến tiệm sửa xe xong, lại lái đến nhà hàng, dọc đường đi Yến Hàng không nói một câu nào.
Anh không biết nên nói cái gì cả, nhưng cảm giác trong lòng lại có rất nhiêu điều muốn nói.
"Có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho chú", Thôi Dật nói, "Hôm nay chú không đi đâu hết, chỉ ở văn phòng làm việc thôi".
"Vâng", Yến Hàng chuẩn bị mở cửa xuống xe, "Bộ chú muốn theo cháu vào nhà hàng hả?"
"Ừ", Thôi Dật gật gật đầu, "Đi theo bằng mắt"
"Chú nói xem có phải là ba cháu vẫn luôn dõi theo cháu không?", Yến Hàng hỏi.
"Không chắn chắn được", Thôi Dật nói, "Chú e là ba cháu đang đi xử lí chuyện khác, có chú dõi theo cháu là được rồi".
Yến Hàng cười xuống xe, đi được hai bước liền quay đầu lại: "Chú có tin tức gì của lão nhớ phải nói cho cháu biết đó"
"Nhất định", Thôi Dật gật gật đầu.
Hôm nay là buổi tổng kết ở bếp sau, Yến Hàng được nêu danh khen thưởng, tuy chỉ là lời khích lệ, nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt không có ý tốt của vài người.
Yến Hàng báo cáo tình hình hôm qua cho bếp trưởng xong, liền đi tới phòng thay quần áo.
Anh ngồi trên ghế, nhắm mắt lại hít thở thật sâu, điều chỉnh lại tâm tình, tranh thủ cầu nguyện cho lão cáo nhà anh bình an vô sự, mong rằng sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào nữa.
Cứ như vậy tới trưa, mọi thứ đều rất bình thường, Thôi Dật có gọi cho anh hai lần để hỏi han tình hình, hết thảy đều ổn.
Nửa tiếng đồng hồ sau Sơ Nhất gửi tin nhắn cho anh, Yến Hàng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt lo lắng của cậu khi đang nhắn tin.
- Anh không sao chứ?
- Không có chuyện gì đâu, em yên tâm.
Anh gửi thêm cho cậu một sticker, rồi cứ như vậy mà kết thúc cuộc trò chuyện.
Mãi cũng đến buổi chiều, Yến Hàng thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng vệ sinh rửa tay, thời gian dài trôi qua như vậy lại không có tin tức nào, chắc cũng không phải vấn đề lớn lao gì.
Anh rửa mặt xong, chuẩn bị đi nghỉ.
Mới từ phòng rửa mặt đi ra, đi chưa được hai bước, điện thoại trong túi anh bỗng reo lên.
Đột nhiên tâm lý Yến Hàng trở nên căng thẳng, cấp tốc lấy điện thoại ra xem, là Thôi Dật gọi đến.
"Sao rồi ạ?", anh nhận điện thoại liền hỏi một câu.
"Cháu đang nghỉ ngơi hả?", Thôi Dật nói.
"Vâng", âm thanh đều đều của Yến Hàng có chút rung lên, "Có chuyện gì sao chú?"
"Yến Trí Viễn ra tự thú rồi", Thôi Dật nói.