Một Đồng Tiền Xu

Chương 85




Tuy rằng phát cắn này của Sơ Nhất làm người Yến Hàng khô nóng, tuy rằng con đường này hầu như đều là cửa hàng sửa chữa xe hơi, rất ít người đi đường, tầm này đến xe chạy ngang còn không có mấy, nhưng Yến Hàng vẫn nắm tóc Sơ Nhất lôi về ghế phụ lái ngồi.


Các kiểu xe chấn nghe nhiều rồi, hắn cũng chưa to gan tới mức chấn một hiệp ngay ở vệ đường như thế này.


"Trước khi đi anh, tắm rồi, à?" Sơ Nhất vừa cài dây an toàn vừa hỏi một câu, "Thơm quá."


"Không," Yến Hàng xì một tiếng, "Rửa xe xong về đến nhà anh tắm luôn, một người đầy mồ hôi mà anh còn phải nhịn tới trước khi đi mới tắm ấy à?"


"Em còn chưa, tắm mà," Sơ Nhất kéo kéo đồng phục ngửi một cái, "Hôi không?"


"Tự mình ngửi rồi còn phải hỏi người khác?" Yến Hàng nói.


"Làm sao giờ," Sơ Nhất có chút buồn bực, "Em hôi quá."


Yến Hàng vừa lái xe vừa cười, cười tới nửa con đường rồi mới chỉ chỉ ghế sau: "Mang cho em bộ quần áo, hiện giờ anh cũng không ăn em, về nhà rồi tắm."


"Anh thật, thật tốt." Sơ Nhất lập tức tháo dây an toàn, bò xuống ghế sau.


"Cởi sạch ra anh nhìn một chút." Yến Hàng nhìn gương chiếu hậu.


"Anh thèm, thèm thuồng, thế à." Sơ Nhất cởi áo ra.


"Thanh niên mà," Yến Hàng nhìn đường nét bắp thịt rắn chắc của Sơ Nhất qua gương chiếu hậu, thở dài, "Thật, mỗi lần anh nhìn thấy cơ thể em, mới phát hiện em đúng là đồ trẻ ranh to xác."


"Nói như, như ông già." Sơ Nhất mặc áo thun vào, sau đó cởi quần.


Yến Hàng dời tầm mắt đi, lái xe tốt nhất là nên chú ý một chút, nhỡ đâu gặp xe cảnh sát giao thông ... Uầy? Một chiếc ô tô đâm vào cây bên vệ đường, trên xe có hai nam thanh niên bị thương, trong đó một người không mặc quần.


Cái này nghe thôi đã thấy tệ.


Sơ Nhất thay quần áo xong lại bò lên ghế phụ lái ngồi, tay vỗ vỗ túi quần.


Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu.


"Bao cao su." Sơ Nhất hơi ngượng ngùng cười cười.


"Đấy là của lão Thôi," Yến Hàng xì một tiếng, "Em còn không nỡ bỏ đi à?"


"Lấy về còn, còn trả chú ấy chứ." Sơ Nhất nói.


"Aiz!" Yến Hàng hô một tiếng, "Nếu thế thì đáng nhẽ cứ để lại chỗ cũ chứ, không thì vứt đi, đừng có cầm cái thứ đồ chơi này đi gặp người ta mà nói chú Thôi à cháu nhặt được cái bao cao su trong xe chú nè."


Sơ Nhất ngả người vào lưng ghế cười không dừng được.


"Lão Thôi trông cũng tầm tuổi như bố anh, hơn bốn mươi, trên xe làm rơi cái bao cao su còn bị một thằng nhóc nhặt được," Yến Hàng nói, "Khổ sở đến thế nào cơ chứ."


"Chú Thôi dùng, dùng với ai nhỉ?" Sơ Nhất nghiêng đầu đi, hỏi một câu.


"Làm sao mà anh biết được," Yến Hàng nói, "Chú ấy chưa kết hôn, không có bạn gái, bạn trai cũng không, chắc là không đi tìm gái ... có chăng là bạn giường đi, giới trung niên anh không hiểu lắm."


"Ồ." Sơ Nhất gật gật đầu, ngẫm nghĩ xong lại quay mặt sang, "Tại sao không, không kết hôn?"


"Không biết," Yến Hàng nói, "Muốn biết thì hỏi chú ấy."


"Vâng." Sơ Nhất lại gật đầu một cái.


"Em đừng có hỏi thật đấy!" Yến Hàng vừa nghe, nhanh chóng bồi thêm một câu.


Sơ Nhất nở nụ cười, thở dài: "Không phải anh, anh nghĩ em ngốc, thật đấy chứ."


"Ai bảo em vâng một cách đàng hoàng trịnh trọng thế làm gì." Yến Hàng nói.


Sơ Nhất cười không nói nữa.


Yến Hàng lái xe vào nội thành, tối nay hắn và Sơ Nhất đều có thời gian, có thể tìm một chỗ ăn thật ngon. Mặt khác hắn còn định đưa Sơ Nhất đến quán bar nghe nhạc sống, mấy hôm trước chị Vương cho hắn cái vé, hắn chưa nói với Sơ Nhất, sợ chưa sắp xếp được thời gian để đi.


Những thứ này nếu không có Sơ Nhất, hắn thực sự không hứng thú gì, nhưng có Sơ Nhất lại khác, hắn muốn cho Sơ Nhất được tiếp xúc những thứ mới mẻ.


Khỏi phải mỗi ngày mỗi ngày đều quê mùa như vậy.


Lái xe một hồi lâu, Sơ Nhất không lên miếng.


Yến Hàng quay đầu liếc mắt nhìn cậu, sau đó ngẩn người: "Em cũng thật là ... Rất có tinh thần khám phá nhỉ."


"Thật sự là rất, tò mò." Sơ Nhất có chút ngượng ngùng.


"Em tiếp tục khám phá đi." Yến Hàng nhìn cái bao cao su đã mở cậu đang cầm trong tay.


"Toàn là dầu," Sơ Nhất nói, "Làm sao thổi, bong bóng được?"


Yến Hàng không biết trả lời thế nào: "Đừng làm phiền anh lái xe."


"Lấy cái dùng, dùng rồi thổi?" Sơ Nhất bỗng nhiên tỉnh ngộ.


"... Cút." Yến Hàng nói.


"Em thổi bong, bong bóng cho anh chơi nhé." Sơ Nhất rút tờ giấy ướt, gói chiếc bao cao su vào trong, xoa xoa.


"Có phải em bị bệnh không." Yến Hàng hỏi.


Sơ Nhất không để ý đến hắn, chắc là vẫn còn đang lau.


Bản đồ chỉ chỗ rẽ, Yến Hàng rời lực chú ý lại việc lái xe.


Thực ra lần đầu tiên bố hắn lấy thứ đồ chơi này cho hắn thổi bong bóng hắn cũng không biết đây là cái gì, ngây ngây thơ thơ nghĩ là bong bóng thật, chủ yếu là do bố hắn còn vẽ thêm mắt mũi mồm trên đó nữa.


Chờ hắn chơi đủ rổi, bố mới gọi hắn lúc ấy vẫn còn đang học tiểu học, nói cho hắn đây là cái gì, tiện thể phổ cập khoa học giáo dục giới tính một chút.


Nhưng hệ thống bài học này hắn không thể nào áp dụng vào Sơ Nhất được, quan hệ giữa hắn và Sơ Nhất cực kỳ không trong sáng, cho dù hắn có giới thiệu với Sơ Nhất thế nào, cũng chỉ có đây con mẹ nó là cái bao đựng, hơn nữa còn là giữa hai bọn họ có thể dùng đến.


"Cái nhỏ, xíu xíu này," Sơ Nhất giơ cái bao cao su tới bên cạnh hắn vẩy vẩy, "Dùng như, như thế nào?"


"Cái gì nhỏ ..." Yến Hàng liếc mắt nhìn, đột nhiên thở dài, "Em mang điện thoại không?"


"Có." Sơ Nhất gật đầu.


"Tự mình tra đi!" Yến Hàng rống lên một tiếng.


"Thôi," Sơ Nhất dựa lại vào ghế, "Chắc chắn rất, rất bậy, em để thổi, bong bóng."


"Trước khi anh dừng xe em còn tiếp tục thảo luận về cái bao đựng này nữa anh sẽ đánh em," Yến Hàng nói, "Đảm bảo đánh thật, tuyệt đối không nể mặt mũi."


"Được." Sơ Nhất cười cười.


Yến Hàng đỗ xe dưới tầng hầm của khu trung tâm thương mại, trên tầng cao nhất trung tâm thương mại này có một nhà hàng lẩu ăn rất ngon, cho dù là trời nóng đến mấy vẫn rất đông khách.


"Đi lên lầu ăn ..." Hắn quay đầu, lời còn chưa nói hết.


Trước mắt là một cái bong bóng màu trắng trong.


"Lẩu." Hắn nói.


"Vâng." Sơ Nhất mang cái "bong bóng" đã được buộc chặt bỏ lên trên vô lăng, "Cái này tốt, tốt hơn bong bóng bình, thường nhiều."


"... Đúng đấy." Yến Hàng mở cửa xuống xe, ngẫm nghĩ liền quay đầu lại chỉ vào cái bong bóng chỉ cần liếc mắt qua kính chắn gió là có thể nhìn thấy, "Bỏ sang một bên đi."


"Ồ." Sơ Nhất đem cái bong bóng bỏ xuống chỗ ghế ngồi.


Suốt cả quá trình ăn lẩu, chắc vì Sơ Nhất quá đói bụng, hứng thú đặc biệt đối với bao cao su rút cục cũng bị tâm hồn ăn uống đè xuống, vùi đầu ăn, không nhắc đến bao cao su hay bong bóng gì nữa.


Yến Hàng cảm thấy vui mừng hết sức.


"Sắp vào, năm học," Sơ Nhất vừa ăn vừa nói, "Hết năm là, là có thể thực tập."


"Ừm," Yến Hàng gắp một xiên thịt lên, "Bọn em thực tập ở đâu?"


"Không biết," Sơ Nhất nói, "Có mấy nơi, hôm, hôm nay cửa hàng, trưởng còn bảo em, là tốt, tốt nghiệp xong đến đó, làm."


"Em muốn làm ở đó không?" Yến Hàng hỏi.


"Không bắt em rửa, xe là được," Sơ Nhất suy nghĩ một chút, "Em không thích, thích rửa xe."


"Nếu để cho em làm thật chắc chắn là làm kỹ thuật, việc rửa xe ai cũng làm được," Yến Hàng cười cười, "Em còn phải lo lắng điều ấy à."


"Cũng có người tốt, nghiệp đi rửa, xe," Sơ Nhất nói, "Kỹ thuật không giỏi."


"Mấy đứa Tiểu Cường, Đại Cường bạn em," Yến Hàng xì một tiếng, "Có khi như thế thật."


Sơ Nhất lắc lắc đầu: "Bọn họ về, về nhà, người nhà sẽ tìm, tìm việc tốt cho."


"Ừ." Yến Hàng nhìn Sơ Nhất.


Sơ Nhất không thể trở về nhà, có về cũng không ai lo tìm việc cho cậu cả.


"Còn nửa, năm nữa là có thể đi, đi kiếm tiền rồi," Sơ Nhất thế nhưng lại chẳng nghĩ nhiều như thế, vừa ăn vừa vui vẻ xoa xoa tay, cầm đồ uống lên đụng vào cốc của hắn, "Sau này Cẩu ca nuôi, nuôi anh."


"Em nói đấy nhé." Yến Hàng nâng cốc lên uống một ngụm.


"Em nói." Sơ Nhất gật gật đầu.


Ăn cơm xong, cùng nhau chậm rãi bước trên phố về hướng quán bar, đi nghe nhạc sống.


Sơ Nhất cảm thấy mỗi một bước chân của mình đều tràn đầy cảm giác thời thượng.


Đi nghe nhạc với bạn trai, lời này chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta vui vẻ rồi.


Cực kỳ chó Tây.


Mãi cho đến của quán bar cậu mới nhớ ra hỏi một câu: "Nhạc, nhạc gì thể?"


"Đồng quê." Yến Hàng nói.


"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.


Tuy rằng căn bản cậu không biết nhạc đồng quê là nhạc gì, nhưng vẫn rất bình tĩnh tỏ vẻ mình biết rồi.


Trong quán bar có rất nhiều người, tất cả đều túm năm tụm ba thành nhóm, cậu và Yến Hàng đi vào trong góc tìm một ghế sô pha nhỏ ngồi xuống.


"Nghe thử chút xem sao," Yến Hàng ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói, "Nếu em không thích nghe thì chúng ta đi."


"Được." Sơ Nhất cười cười.


Cậu chưa từng nghe nhạc bao giờ, lại càng không biết loại nhạc nào với loại nhạc nào, ngay lúc này vấn đề là cậu biết rõ nhạc đồng quê chắc chắn không phải loại nhạc chơi ở nông thôn như cậu nghĩ, nhưng trong đầu lại vẫn cứ có tiếng kèn xoona và tiếng chiêng vang lên liên tục.


Bắt đầu nhanh lên đi, cậu cần phải dọn dẹp đầu óc ngay lập tức.


Thực ra là rất dễ nghe, ca sĩ trên sấu khấu chỉ đơn giản chào tất cả khán giả một câu chào buổi tối, sau đó bắt đầu một bên đàn ghita một bên thổi kèn hòa âm.


Âm nhạc rất... giản dị, giai điệu cũng rất nhẹ nhàng, rất khác so với tưởng tượng của Sơ Nhất, cậu bất ngờ cảm thấy dễ nghe vô cùng.


Có lẽ Chó đất thích hợp với loại âm thanh này.


"Thế nào?" Yến Hàng nhẹ giọng hỏi hắn.


"Hay," Sơ Nhất gật đầu, "Em thích."


"Thật?" Yến Hàng nhìn cậu.


"Thật." Sơ Nhất nói.


"Về mua cho em cái tai nghe tốt một chút," Yến Hàng nói, "Em có thể nghe chút âm nhạc xem sao."


"Ừm." Sơ Nhất ghé sát về phía hắn, nắm lấy tay hắn.


Buổi biểu diễn thời gian không dài lắm, sau khi kết thúc cùng với Sơ Nhất đi về, Yến Hàng có thể cảm thấy tâm tình cậu rất tốt, tuy rằng tâm tình Sơ Nhất căn bản là không có lúc nào không tốt.


"Hồi trước chú Thôi vẫn bảo anh tới nhà chú ấy lấy bộ loa về," Yến Hàng nói, "Anh ngại phiền phức không muốn đi, em thích không mai đi lấy về đi."


"Để em nghe, nghe nhạc à?" Sơ Nhất hỏi.


"Ừ," Yến Hàng cười cười, "Anh cũng nghe, lâu lắm rồi không nghe."


Hắn và bố hắn đều thích nghe nhạc, hồi hai người bọn họ còn chưa bắt đầu hành tẩu giang hồ, hắn nhớ bố hắn có một bộ loa rất tốt, hai bố con toàn ngồi xổm trước bộ loa mà nghe.


Sau đó rời nhà, những thứ đồ này đi đâu rồi cũng không biết, hoặc là cho người ta, hoặc là bán, hoặc là vứt bỏ ở đó luôn rồi, hắn không nhớ nữa.


Sơ Nhất cười hắn không nhớ được chuyện khi còn nhỏ, thực ra đừng nói lúc nhỏ lắm, có là hồi tiểu học hắn cũng không nhớ được bao nhiêu chuyện.


Mở cửa lên xe, Sơ Nhất cầm chiếc "bong bóng" đang đặt dưới ghế lên.


Ngồi xong xuôi rồi cũng không biết phải để chỗ nào, liền dứt khoát ôm vào lòng.


Ánh mắt bất đắc dĩ của Yến Hàng làm cậu hơi buồn cười, thế nhưng, thứ này đúng thật ... rất thần kỳ.


Nhưng cậu chưa biết tại sao lại phải có cái mấu xiu xíu này, đột nhiên có ánh sáng lóe lên trong đầu,có vẻ tìm được đáp án rồi.


"Cái này, cái mấu nhỏ, nhỏ xíu xíu này..." Sơ Nhất nhìn Yến Hàng, muốn xác mình một chút, thế nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Yến Hàng chặn ngang.


"Đấy là bao chứa con cái của em đấy." Yến Hàng nói.


"... Hả?" Sơ Nhất ngẩn người, Yến Hàng lái xe ra khỏi chỗ đỗ rồi cậu mới đột nhiên phá ra cười.


"Về đến nhà nhất định phải đánh với lão Thôi một trận," Yến Hàng nói, "Tự dưng lại để cái thứ này trên xe... Em suy nghĩ suốt cả một ngày hôm nay rồi nhỉ? Nghĩ ra chưa hả?"


"Nghĩ ra rồi." Sơ Nhất cười gật đầu.


Nhiều hay ít thì vẫn là hiểu, ít nhất cũng không phải đứa ngu si.


Sơ Nhất tháo nút cái bong bóng, thả hết hơi bên trong ra.


Cậu chỉ là chưa từng nhìn thấy tận mắt, sờ tận tay mà thôi.


Chứ còn tác dụng thì ... từng nghe qua rồi.


Lái xe về đến gần tiểu khu, Yến Hàng không lái thẳng vào cổng luôn mà đỗ lại ven đường.


"Làm gì?" Sơ Nhất hỏi.


"Mua chút đồ," Yến Hàng nói, "Xuống xe."


"Ồ." Sơ Nhất xuống xe, đi theo phía sau Yến Hàng qua bên kia đường, rồi lại đi vào con đường nhỏ bên cạnh siêu thị, còn đường này cậu từng đi qua một lần lúc trước đi phát tờ rơi.


Vừa đi được mấy bước cậu đã thấy phía trước có một cái hộp đèn, trên đó viết bốn chữ to.


ĐỒ CHƠI NGƯỜI LỚN.


"Yến Hàng!" Cậu lập tức phản ứng lại, kéo phắt cánh tay Yến Hàng lại.


"Hả?" Yến Hàng quay đầu lại.


"Anh muốn làm, cái gì hả!" Sơ Nhất hạ thấp giọng.


Đồ chơi người lớn!


Cửa hàng đồ chơi người lớn!


Bên trong bán đồ dùng cho người lớn!


Đồ dùng của người lớn là làm gì đây!


Chính là mấy thứ mà người lớn không ở trên giường thì trên xe, không trên xe thì ngoài bãi đất hoang làm một số việc gì đó sẽ cần dùng đến.


"Mua đồ chơi cho em." Yến Hàng nói.


"Em không muốn," Sơ Nhất kéo cánh tay hắn không dám buông tay, "Tiểu Thiên ca ca em sai, sai rồi, em không chơi bao, cao su."


Yến Hàng xì một tiếng: "Anh bảo này em cứ lôi kéo anh thế này, động tĩnh còn to hơn là cứ thế đi thẳng vào trong đấy."


"Đi vào làm gì hả!" Sơ Nhất cố nhỏ giọng.


"Xem xem có cái gì." Yến Hàng cười cười.


Tiếp đó Yến Hàng nhấc cánh tay, không biết làm kiểu gì mà xoay cánh tay nửa vòng đã vặn lại nắm lấy bàn tay cậu.