Một Đồng Tiền Xu

Chương 78




"Sơ Nhất về nhà ông bà nội à?" Thôi Dật gọi điện thoại tới.


"Vâng," Yến Hàng nhìn thùng rác, hôm nay hắn không hút thuốc, qua một buổi trưa bận rộn giờ hắn thấy rất mệt, đi ra ngoài hóng mát một lúc, "Em ấy muốn hỏi xem bố em ấy khai với cảnh sát thế nào."


"Cháu nghĩ ông ta sẽ nói à?" Thôi Dật hỏi, "Gan nhỏ như vậy."


"Không đến nỗi đâu," Yến Hàng nói, "Chuyện này nín trong lòng lâu như vậy rồi, không dám nói với ai, gặp được chị Bạch chính là sợi dây cứu mạng, gặp lại con trai rồi không uống rượu cũng sẽ nói một mạch cho bằng hết."


"Biết được chuyện xảy ra rồi là phán đoán được tình hình của bố cháu lúc đó." Thôi Dật nói.


"Vâng, bí mật của Hồ ly tinh cuối cùng cũng bị cháu phát hiện." Yến Hàng cười cười.


"Hai ngày nay cháu thấy thế nào rồi?" Thôi Dật hỏi.


"Tạm được," Yến Hàng nói, "Tối nay cháu có hẹn nói chuyện với bác sĩ La rồi."


"Được, con ngoan." Thôi Dật nói.


Cúp điện thoại xong Yến Hàng còn nhìn chăm chú điện thoại một lúc, Sơ Nhất vẫn không thấy nhắn thêm gì.


Đương nhiên là không nhắn rồi, Sơ Nhất về đến nhà tới giờ mới được 2 tiếng đồng hồ, có khi còn chưa tìm được cơ hội thích hợp để mở lời ấy chứ.


Yến Hàng vẫn hay nói với Sơ Nhất đừng vội vàng quá.


Nhưng thực ra hắn rất vội, hắn vội hơn bất cứ ai, vội hơn cả Sơ Nhất.


Tâm trạng hắn bây giờ khác rất nhiều so với khi bố Yến mới biến mất, hắn đã không còn quá băn khoăn xem bố đang ở đâu, sẽ đi đâu, cũng không nghĩ bố liệu còn có thể xuất hiện trước mặt hắn nữa hay không.


Hắn chỉ muốn biết vai trò của bố hắn trong vụ án này, hắn cần phải đoán được nếu như cha hắn bị bắt sẽ có kết quả ra sao.


Như vậy thôi là hắn có thể yên tâm.


Nếu như Sơ Lập Tân từ đầu đã không chạy trốn mà lập tức đi báo án, có lẽ hắn đã được yên tâm từ rất lâu rồi.


Trên thế giới này có vô số loại người, vô số loại tình huống, chỉ cần không quá để ý tới đã nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.


---


"Bao nhiêu lâu nay, rút cục con trốn đi đâu vậy hả," bà nội lau nước mắt, "Một chút tin tức cũng không có, gia đình thế nào nỡ mặc kệ."


"Khắp mọi nơi," bố thở dài, "Không dám mua vé tàu, nhà trọ tốt một chút cũng không dám ở."


"Con là đồ vô trách nhiệm!" ông nội nói, "Chuyện đã xảy ra rồi, có phải do con làm hay không con cũng phải ở lại đó, đứng ra trình bày sự việc! Chạy trốn như thế có còn là đàn ông không! Con nhìn lại bản thân con bây giờ xem!"


Bố Sơ chỉ thở dài, không nói gì.


"Chẳng bằng thằng nhóc mười mấy tuổi đầu như Sơ Nhất." Ông nội cũng thở dài.


"Giờ con đang học Khí tu đúng không?" bố quay đầu nhìn Sơ Nhất, "Trường học thế nào?"


"Rất tốt," Sơ Nhất, "Còn một năm nữa, thôi là đi, làm được."


"Tốt rồi, mẹ con còn suốt ngày bắt con thi đại học," bố Sơ nói, "Như bây giờ cũng tốt rồi."


"Sơ Nhất học hành không tốt lắm nhưng học kỹ thuật lại rất khá," ông nội nhìn cậu, trong mắt đều là ý cười, "Bây giờ cũng không còn nhút nhát như ngày xưa nữa, còn có bạn bè, quan hệ với bạn học ở trường rất tốt ... Biết không, hồi Tết nó còn dẫn bạn về nhà chơi đấy."


"Thật à?" Bố Sơ giật mình.


"Vâng," Sơ Nhất đáp một tiếng, "Yến Hàng."


Bố Sơ đột ngột quay đầu sang nhìn cậu, không thể kìm chế mà nâng cao giọng: "Yến Hàng? Không phải là ..."


"Vâng," Sơ Nhất cũng nhìn lại ông, ngắt lời, "Chị Bạch là, là anh ấy tìm, giúp."


" ... Thế à." Bố Sơ nói nhỏ một câu, ánh mắt hoàn toàn kinh ngạc.


"Sau này con định thế nào?" Bà nội hỏi, "Có quay lại làm việc không?"


"Quay lại gì chứ," bố Sơ nói, "Bị đuổi việc từ lâu rồi."


Bà nội lau nước mắt, thở dài.


"Người không việc gì là được rồi, những cái khác từ từ rồi tính." Ông nội nói.


"Giờ con cũng không dám quay lại," bố Sơ cau mày, "Kiểu gì người nhà lão Đinh chẳng tìm con gây phiền phức."


"Cảnh sát đã bảo con vô tội, bọn họ tìm con gây phiền phức làm gì?" Bà nội nói.


"Chuyện này đâu có dễ nói lý lẽ như vậy." Bố Sơ thở dài.


Sơ Nhất vẫn im lặng nãy giờ, nghe ông bà nội và bố Sơ nói chuyện.


Bố Sơ không dám quay lại, cậu có thể hiểu được.


Chuyện Sơ Lập Tân giết người từ lâu đã truyền thành dạng gì không biết nữa, coi như bây giờ được vô tội thả ra cũng chẳng ai tin, có tin ông ấy không giết người chứ chẳng tin ông ấy vô tội, buôn dưa lê bán dưa bở hẳn là thú vị lắm.


Mỗi lần cậu về nhà đều nhận được vô số loại ánh mắt khiến cả người đều khó chịu, loại tính cách nhát gan, sợ phiền phức như bố Sơ, đối mặt với gấp mười lần loại ánh mắt như thế nhất định không chịu nổi.


Huống hồ có thể người nhà lão Đinh sẽ đến tìm ông ấy để gây sự thật.


Sơ Nhất thở dài thườn thượt một hơi.


Coi như bố đã trở về rồi, nhưng chuyến chạy trốn lần này muốn thật sự "trở về" quả thực rất khó.


Quá lâu rồi không gặp, ông nội và bố Sơ nói chuyện rất nhiều, mãi cho tới khi bà nội nấu bữa tối xong xuôi bưng lên, cậu mới cùng với bà nội ăn tạm mấy miếng rồi đi lên sân thượng.


"Hai bố con lâu như vậy rồi mới gặp lại nhau, thôi tâm sự với nhau một chút, uống chén rượu," ông nội nói, "Chuyện khác đều bỏ qua đi, người đã trở về rồi dù sao vẫn còn hơn lang bạt ngoài đường."


Bố Sơ gật gật đầu, nhấc chai rượu lên, rót cho Sơ Nhất một chén: "Hai bố con mình hình như còn chưa từng uống rượu với nhau bao giờ nhỉ?"


"Ừm." Sơ Nhất nhìn chén rượu.


"Sau này cũng không biết còn có cơ hội mà uống với nhau nữa hay không," bố Sơ nói, "Sau này con đi học rồi, muốn về cũng khó."


"Con sẽ về, về thăm ông, ông bà nội." Sơ Nhất nói.


Bố cười cười, nâng chén rượu, Sơ Nhất cũng nâng chén, cụng vào chén bố Sơ một cái.


"Nói thế nào đi chăng nữa, con trai của bố vẫn là một đứa trẻ ngoan." Bố ngửa đầu, cạn hết chén rượu, sau đó lại rót thêm một chén.


Sơ Nhất uống một hớp nhỏ.


Không biết là rượu gì, mỗi lần ông nội đều xách chai đến cửa hàng nhỏ bên cạnh xưởng rượu để mua, số độ rất lớn, uống một ngụm thôi cũng đủ nóng cháy họng.


"Sao con lại qua lại với Yến Hàng?" Bố gắp miếng thức ăn, thấp giọng hỏi.


"Con chơi với anh, anh ấy." Sơ Nhất liếc mắt nhìn bố, cậu nhớ bố Sơ từng nói với cậu, bảo cậu ít qua lại với Yến Hàng.


"Bố nó ..." Bố Sơ nhìn sang phía cầu thang lên sân thượng, nói càng lúc càng nhỏ, "Bố đã biết kiểu gì bố nó cũng gây chuyện."


Sơ Nhất nhìn bố Sơ chằm chằm.


"Trước đó," bố Sơ nói, "Bố từng gặp ông ta ở đoàn xe, ông ta tới tìm lão Đinh."


"Bố chắc chắn chứ?" Sơ Nhất hỏi.


"Ừ," bố Sơ gật gật đầu, "Có khúc mắc gì đó với lão Đinh, cũng không phải người tốt, cho nên lúc đó bố mới bảo con đừng đến nhà bên đó nhiều quá."


"Bố nói gì với, với luật sư Bạch?" Sơ Nhất hỏi.


"Cũng không nói gì, chuyện này thực ra rất đơn giản," bố Sơ thở dài, "Chỉ là quá đột ngột thôi."


Sơ Nhất không ngờ tới bố Sơ thật sự không có ý định nói chuyện này với cậu.


Cậu không lên tiếng, nâng chén lên cụng chén bố Sơ một cái.


Có lẽ rất lâu rồi bố Sơ chưa được ăn uống nghỉ ngơi thoải mái như vậy, lúc uống rượu lại càng thả lỏng, bây giờ nâng chén lên ngửa đầu là cạn một chén.


"Vì, vì sao lão Đinh lại, gọi bố lái, xe?" Sơ Nhất vừa ăn vừa hỏi, "Hai người không phải không, không hợp nhau, à?"


"Người ta là đội phó chứ sao!" Bố Sơ xì một tiếng, "Đội phó sai bảo thì phải làm thôi! Bố còn làm thế nào được, hắn ta nói đi tìm lão họ Yến có việc, bảo bố tiện đường đưa hắn qua, bố có thể nói không à! Bố mà từ chối, hắn ta sẽ để bố làm liên tục cả tháng không nghỉ thay phiên."


Tửu lượng bố Sơ không quá tốt, rượu lại cực kỳ mạnh, mới được hai chén mà giọng nói đã lớn hơn kha khá.


"Hắn ta tìm, tìm họ ... họ Yến có chuyện gì, chứ." Sơ Nhất nói theo kiểu tùy tiện nhất có thể.


"Ai mà biết! Bố mà biết hắn muốn đi đâm họ Yến, có đánh chết bố cũng không đưa hắn đi đâu!" Bố Sơ nói, "Còn bắt bố đứng chặn đường họ Yến, con mẹ nó chứ lão Đinh không phải là người."


Sơ Nhất cảm thấy trong lòng mình giật nảy một cái thật mạnh, cậu uống một hớp rượu để áp tâm trạng xuống, kết quả còn khiến nảy mạnh hơn nữa, không thể làm gì khác đành phải đứng dậy rót chén nước.


"Đang uống rượu lại còn đi uống nước," bố Sơ nở nụ cười, "Không được đâu nha con trai."


Sơ Nhất kéo kéo khóe miệng, cậu suýt chút nữa không nghe được bố nói cái gì, đầy trong đầu chỉ có câu nói "muốn đi đâm họ Yến".


Lão Đinh mới là người đi tìm chú Yến gây chuyện!


"Sau đó thì, thì, thì đâm, đâm luôn ạ?" Sơ Nhất hỏi.


"Con chắc sợ chết khiếp hả, bây giờ thấy con nói lắp thế này cũng có chỗ tốt," bố rót thêm rượu cho cậu, "Mỗi khi sợ lại càng nói lắp tợn."


"Không." Sơ Nhất nói.


"Lão Đinh chắc mang theo dao, bây giờ bố nghĩ lại mà sợ, nhỡ đâu bố từ chối hắn ta lại đâm bố một nhát." Bố Sơ nhíu nhíu mày.


"Bố không, không cản chút nào à?" Sơ Nhất nhìn bố.


"Bố nào dám!" Bố trả lời không chút suy nghĩ, sau đó dừng một chút lại nói thêm, "Bố cũng cản không kịp, bố gọi họ Yến một tiếng, sau đó định đi, lão Đinh xuống khỏi xe là xông tới."


"Sau đó thì sao?" Sơ Nhất áp tâm lý căng thẳng xuống, tiếp tục hỏi.


"Làm gì có sau đó nữa," bố nhẹ gõ gõ bàn, "Đánh nhau thôi! Không ngờ lão họ Yến lại biết đánh nhau, lão Đinh bị hắn ta đẩy cho ngã sấp tới tận hai lần, bèn lấy dao giấu trong ống quần ra đâm ... Lão này quá nham hiểm."


Nghe thấy chú Yến bị lão Đinh dùng dao đâm, Sơ Nhất cảm thấy mình gần như nghẹt thở.


Cậu không nói gì nữa.


Mà mời rượu bố Sơ cũng thật đúng đắn, không cần cậu khơi chuyện bố vẫn có thể tiếp tục nói.


Đại khái là lão Đinh dùng dao đâm chú Yến, hai nhát, hay ba nhát gì đó, bố Sơ quá sợ hãi nên không nhớ rõ, sau đó chú Yến giành được dao trong tay lão Đinh, cũng đâm lão ta một nhát.


Máu vung vãi khắp nơi, máu đầy người, đầy đất, cực kỳ kinh người, bố Sơ sợ đến nỗi chân mềm nhũn đến không đứng nổi phải dựa vào tường.


Sau khi lão Đinh chạy một mạch về phía bờ sông, chú Yến cũng cắm đầu chạy theo hướng khác.


Cuối cùng "người qua đường Giáp" Sơ Lập Tân bởi vì quá sợ hãi, không chỉ không dám can ngăn, cảnh sát cũng không dám báo, nhà không dám về, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không dám gọi, bắt đầu chạy trốn cùng trời cuối đất, mãi tới khi bị cảnh sát bắt được.


Sau đó bố còn nói nhiều chuyện khác nữa, nhưng bởi vì uống nhiều rồi, nên câu chuyện cứ lặp đi lặp lại, không ngừng nhắc đến hiện trường hôm đó.


Nhào tới liền đánh nhau ... Hai chiêu là bị đánh ngã ... Rút dao đâm ... Dao bị giành mất ... Đâm ngược lại ... Chạy ... Sợ sệt ... Chạy ...


Sơ Nhất không muốn tiếp tục nghe nữa, nhưng lại không thể nào ngăn cản bố Sơ đã uống say rồi, cậu không còn cách nào khác đành nghe lần lượt từng lần từng lần một, trong đầu cảnh tượng lúc đó cứ thế không ngừng lặp lại.


Mãi cho tới khi bố Sơ gục xuống bàn ngủ, lẩm bẩm rồi dần dần không còn lên tiếng nữa, Sơ Nhất mới dựa vào thành ghế, ngửa đầu về đằng sau, thở một hơi thật dài.


---


- Em lên máy bay rồi, xong về thẳng nhà anh luôn, không cần đón em đâu


Yến Hàng đọc tin nhắn Sơ Nhất gửi tới, nhắn lại một khuôn mặt tươi cười


- Được


Trong khung chat của hắn và Sơ Nhất trên màn hình, bên trên câu nói này còn có vài tin nhắn khác, là cuộc hội thoại dài nhất mà Sơ Nhất từng nhắn từ trước tới nay.


Tối hôm qua Sơ Nhất gửi tới, lời Sơ Lập Tân miêu tả tỉ mỉ chuyện phát sinh tại hiện trường lúc đó.


Những nội dung này nếu để Sơ Nhất tự mình nói ra, quá vất vả, cho nên cậu chọn nhắn tin.


Mà những nội dung này, không chỉ nói ra khó khăn, thực ra Yến Hàng đến đọc thôi cũng thấy khó khăn.


Sơ Nhất miêu tả cực kỳ đơn giản, nhưng hắn hiểu quá rõ bố hắn, hắn chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó là như thế nào.


Nếu như không có dao, lão Đinh nhất định không phải là đối thủ của bố, mà khi bố đánh ngã lão ta xong rõ ràng không hề có ý định dồn lão vào chỗ chết, nếu không lão Đinh sẽ không có cơ hội rút dao.


"Nói như vậy," Thôi Dật nói, "Bố cháu hẳn là tới tìm lão Đinh trước, gần như có thể xác định đó là người ông ấy muốn tìm, nhưng lại không lập tức báo cảnh sát ..."


"Ông ấy đi tìm lão Đinh," Yến Hàng nói, "Rõ ràng như vậy là đánh rắn động cỏ, ông ấy muốn kéo một người khác nữa ra ngoài."


"Chắc là thế, nhưng lão Đinh hạ thủ trước, cáo già chắc hẳn không ngờ tới sức chịu đựng của lão Đinh kém tới vậy," Thôi Dật thở dài, "Bây giờ chuyện này không phải quan trọng nhất, quan trọng là ... tìm người hỏi han một chút xem nếu trong tình huống như thế thì sẽ xử tội thế nào."


"Đối với cháu đều không quan trọng." Yến Hàng nói.


"Vậy cháu không cần để ý," Thôi Dật nói, "Để chú xử lý là được."


"Hai người trước đây có chuyện gì à," Yến Hàng nói, "Chú lại giúp ông ấy thế."


"Vậy chú từ bỏ đi thôi," Thôi Dật nói, "Mặc kệ vậy."


Yến Hàng nở nụ cười.


"Chủ yếu là chú rảnh rỗi quá," Thôi Dật nói, "Mấy đứa trẻ các cháu đều bận rộn, sắp tới nhớ tìm bác sĩ La nói chuyện chút đi, chuyện khác không phải nghĩ."


"Vâng." Yến Hàng đáp một tiếng.


Buổi tối tan làm về nhà, Yến Hàng không ngồi xe bus mà bắt taxi về.


Hắn ngồi xe buýt hoặc đạp xe đạp đi làm một thời gian dài rồi, chắc là do bị chúa keo kiệt Sơ Nhất ảnh hưởng, mỗi lần định đón xe về nhà đều cảm thấy cắn rứt lương tâm.


Hôm nay hắn quyết định thôi thì mặc kệ lương tâm, hắn chỉ muốn về nhà thật nhanh thôi.


Trên đường hắn muốn mua chút đồ ăn đem về, chắc chắn Sơ Nhất còn chưa ăn tối, bây giờ về mới nấu cơm cũng tốn kha khá thời gian, mua tạm gì đó ăn lót dạ đã.


Nhưng cuối cùng hắn chỉ kịp rẽ vào siêu thị nhỏ trước nhà mua một hộp kem, cầm trên tay chạy thẳng về nhà.


Ra khỏi thang máy đang định móc chìa khóa ra mở cửa thì cửa nhà đã mở ra, Sơ Nhất đứng dựa cửa cười cười.


"Nhìn qua cửa sổ thấy anh à?" Yến Hàng hỏi.


"Ừa," Sơ Nhất gật gật đầu, "Em nãy giờ ngồi, ngồi ở cửa sổ để, để đợi, đó."


Yến Hàng giang cánh tay ra, Sơ Nhất tiến đến ôm lấy hắn, dùng sức siết chặt cánh tay mình.


"Chó con vất vả rồi," Yến Hàng xoa xoa lưng cậu, "Chó con chạy chuyến này chắc ăn không ngon, ngủ không yên nhỉ, về nhà rồi còn ngồi trên cửa sổ vẫy đuôi đợi anh về ..."