Mạch Hiểu Nặc đặc biệt chú ý tới đôi mắt đen của anh, sáng trong và ấm áp. Anh nở nụ cười nhẹ với cô, nụ cười khiến người ta không khó chịu, vì nó không quá vồ vã cũng không quá xa lạ, rất thích hợp cho lần đầu gặp mặt.
Thấy cô chỉ nhìn mình mà không trả lời Lưu Thiên Tước không dám bước lên cũng không thể đứng dưới tuyết mãi, hơi do dự một chút anh mới nép mình vào mái hiên nhưng vẫn cố giữ khoảng cách như cũ với Mạch Hiểu Nặc. Cô biết anhsợ cô hiểu lầm hoặc khó chịu.
-Trễ lắm rồi, anh nghĩ em nên về nhà đi thôi.
Một lần nữa anh lên tiếng, lần này Mạch Hiểu Nặc nghe rõ giọng nói hơi trầm của người bên cạnh, không hiểu sao nghe giọng nói cô lại hình dung ra đôi mắt anh ta. Có cảm giác chúng rất ấm áp, rất thích hợp. Bấc giác Mạch Hiểu Nặc quay sang nhìn Lưu Thiên Tước, anh cũng xoay sang nhìn cô, nở nụ cười như khi nãy, Mạch Hiểu Nặc hơi lung túng tránh ánh nhìn của anh. Khi lên tiếng cô mới phát hiện giọng mình hơi khàn:
-Anh… anh ấm thật!
Để chữa ngượng Mạch Hiểu Nặc muốn nói gì đó, đại loại như anh có đôi mắt thật đẹp hoặc giọng anh thật hay, hay cùng lắm là cám ơn anh đã quan tâm, không biết trời xui đất khiến thế nào cô lại gộp tất cả lại để đút kết ra câu nói ngớ ngẩn như vậy. Cô thầm trách mình ngu ngốc.
Không chỉ mình Mạch Hiểu Nặc ngớ người trước câu nói của bản thân mà Lưu Thiên Tước cũng sững sờ mất vài giây.
-Vậy có lẽ anh không cần chúng nữa đâu nhỉ?
Song song với câu hỏi của Lưu Thiên Tước Mạch Hiểu Nặc cảm thấy một hơi ấm phủ lên hai vai cô rồi nhanh chóng bao bọc cả cơ thể, anh khoác áo và khăn choàng của mình cho cô, Mạch Hiểu Nặc ngửi được mùi hương dễ chịu bao bọc xung quanh mình, đó là lần đầu tiên cô biết ngay cả mùi hương cũng có thể ấm áp đến vậy.
Cả hai ngồi bên nhau hồi lâu , Mạch Hiểu Nặc không nói gì anh cũng không làm phiền cô, khi những bông tuyết bắt đầu phủ một màn mỏng trên khoảng đường trước mặt Mạch Hiểu Nặc mới bắt đầu nói chuyện.
Cô kể về ước mơ của mình, kể rằng cô yêu thích mỹ thuật và những vật dụng nhỏ cô tự làm ra sao, ánh mắt lấp lánh cô nói với anh rồi một ngày cô sẽ tự lập , rời khỏi đây xây dựng cuộc sống của mình như thế nào . Anh chỉ bên cạnh mỉm cười nghe cô kể chuyện, thỉnh thoảng sẽ đáp lại một câu. Trước mặt anh , người thanh niên xa lạ Mạch Hiểu Nặc hào hứng vẽ nên tương lai cô đã nghĩ tới không biết bao nhiêu lần, cứ như thế đêm đầy tuyết như kéo dài vô tận.
Cho tới khi tuyết ngừng rơi đã là bốn giờ sáng, Mạch Hiểu Nặc biết tới lúc mình phải về nhà, cô nghĩ có lẽ mẹ Mạch cả đêm cũng không ngủ chờ cô về. Lưu Thiên Tước đứng dậy trước, chịu lạnh cả đêm mũi và hai tai anh đỏ ửng. Lúc này Mạch Hiểu Nặc mới phát hiện chân mình chẳng còn cảm giác gì, cô tê chân do ngồi quá lâu. Lưu Thiên Tước vẫn đứng chờ cô ngồi dậy, Mạch Hiểu Nặc chỉ còn biết cười khổ
-Tôi không đứng dậy được, anh đi trước đi.
Cô vừa định trả áo và khăn lại cho anh thì Lưu Thiên Tước đã ngồi xoay lưng lạitrước mặt cô. Anh cố tình đưa tấm lưng rộng về phía Mạch Hiểu Nặc , cô hiểu ý anh muốn cõng cô về. Trái tim khẽ đánh “thịch” một cái, Mạch Hiểu Nặc có thể cảm giác được máu đang dồn lên mặt. Cô ấp úng:
-Không…Không cần tôi…
Lưu Thiên Tước cắt ngang lời từ chối của Mạch Hiểu Nặc , tuy không nhìn thấy mặt anh lúc này nhưng trong giọng nói cô cảm giác như anh khẽ cười còn pha chút hóm hỉnh
-Nhanh nào, nếu cả chân anh cũng không cử động được nữa thì chúng ta phải làm thế nào ?
Mạch Hiểu Nặc không còn cách nào khác đành lên lưng Lưu Thiên Tước để anh cõng, cô không biết nên trách tình huống hiện tại làm mình khó xử hay nên cảm ơn vì khoảnh khắc này. Theo trí nhớ của Mạch Hiểu Nặc lần cuối cùng cô được người khác cõng trên lưng đi trên con đường nhỏ trong thôn là năm cô bảy tuổi, lúc đó cha cô cũng từng cõng con gái trên lưng như thế này.
Vẫn con đường đó, vẫn là Mạch Hiểu Nặc nhưng tấm lưng bên dưới đã khác, một sự ấm áp , an toàn lạ lẫm, một người cô chưa biết tên chỉ vài tiếng ngắn ngủi đã làm cô rung động. Anh nhẹ nhàng khơi dậy mọi cảm xúc bên trong tâm hồn Mạch Hiểu Nặc như người ta nhẹ chạm vào làm lung lay những cánh hoa vậy.
Trong ánh sáng của ngọn đèn đường Mạch Hiểu Nặc có thể nhìn thấy làn khói mỏng khi anh hít thở. Cô e ngại nói bằng âm thanh nhỏ nhất có thể
-Nặng không?
-Nặng.
-…
Lưu Thiên Tước không ngần ngại trả lời ngay , anh không biết cô gái trên lưng ngượng ngùng ra sao, càng không biết Mạch Hiểu Nặc đang cố kìm nén con tim đập như giã gạo trên lưng mình, anh chỉ đơn giản không muốn cô cảm thấy quá khó xử mà thôi. Nhưng Mạch Hiểu Nặc lại im lặng, Lưu Thiên Tước có chút lung túng, lần đầu tiên trong cả buổi tối anh tìm cách phá tan bầu không khí yên tĩnh mà cô xây dựng
-Có lạnh không?
Vài giây sau bước chân Lưu Thiên Tước sững lại trong giây lát, anh cảm nhận thấy thân hình phía sau khẽ run rẩy, vai áo anh cũng bắt đầu ẩm ướt, tiếng sụt sùi khe khẽ phía sau , Mạch Hiểu Nặc đang cố nén tiếng khóc, nhưng nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt ướt một mảng vai Lưu Thiên Tước. Anh chậm rãi bước tiếp nhưng bước chân có phần nhẹ hơn như sợ bóng dáng trên lưng rơi xuống , vỡ tan. Lưu Thiên Tước nhẹ giọng:
-Không nặng. Thật không nặng chút nào!
Mạch Hiểu Nặc càng khóc thảm thiết hơn.