Cả đêm Mạch Hiểu Nặc không tài nào ngon giấc. Cô tưởng như cả cơ thể nóng bừng, trong lòng nhộn nhạo, hồi hợp không thôi. Cô sắp phải ra mắt mẹ chồng tương lai , còn tương lai xa hay gần có lẽ Lưu Thiên Tước cũng tự ý quyết định rồi.
Mẹ Lưu Thiên Tước cũng nôn nóng không khác gì cô. Ngoài Hứa Giai Nghi lần trước tự đến nhà chào bà, đây là người con gái đầu tiên con trai bà chủ động dẫn về nhà. Là người tâm lý, bà cảm nhận được ở con trai một cảm giác yêu đương khác hẳn khi qua lại cùng Hứa Giai Nghi.
Lưu Thiên Tước thấy mẹ tất bật dọn dẹp nhà cửa, rồi lại nấu các món ngon. Anh xoa xoa vai mẹ cười.
-Cũng không phải mẹ tiếp đón mẹ chồng , không cần khoa trương như thế.
Mẹ anh không ngừng tay, cười mắng con trai.
-Đàn ông các con thì làm sao hiểu được. Nếu không chu đáo một chút bạn gái con sẽ tủi thân, nghĩ rằng mình không được chào đón.
Anh ôm bờ vai gầy của mẹ mình. Cố chồm người lên nhìn mặt mẹ.
-Mẹ, có khả năng nào sau này mẹ thương con dâu hơn con trai không?
Mẹ Lưu cười , bà vỗ mạnh lên trán Lưu Thiên Tước
-Đừng giả vờ giả vịt với mẹ, như thế không phải đúng ý con rồi à?
Lưu Thiên Tước cười thật tươi, anh vừa giúp mẹ nhặt rau, lại tranh thủ nhìn bà nháy nháy mắt.
-Đúng thế. Cô ấy là cô gái của con, mẹ cũng là cô gái của con. Ai thương người kia hơn con con đều ganh tị.
Mẹ anh cười lớn, bà cũng không nhớ cậu con trai của mình từ khi mấy tuổi thì đã tán tỉnh luôn cả mẹmình rồi. Một mình nuôi lớn anh khó khăn không kể hết, nhưng Lưu Thiên Tước càng lớn càng xuất chúng, càng hiểu chuyện khiến bao nỗi nhọc nhằn bà gánh chịu dường như tan biến. Mẹ Lưu giả vờ trêu con
-Còn ganh tị được thì cứ ganh, sau này có cục cưng rồi vợ con nhất định bỏ mặc con.
Lưu Thiên Tước dừng tay. Anh quay sang nhìn mẹ mình.
-Mẹ phải tin con trai mẹ chứ. Thằng nhóc ấy nhất định không tranh sủng lại con .
-……Mẹ đi nấu cơm đây.
Lưu Thiên Tước nhìn bóng lưng mẹ mình mỉm cười. Anh lớn lên trong cảnh không có cha, điều kiện kinh tế cũng không thể gọi là đầy đủ. Nhưng chưa bao giờ mẹ Lưu khiến anh bận lòng suy nghĩ chuyện gì, đôi vai gầy đó một mình nuôi anh lớn khôn. Chỉ cần ở cạnh mẹ anh đều thấy ấm áp, cảm thấy hai mẹ con anh thôi cũng đã là một gia đình hoàn chỉnh lắm rồi.
Đến chiều Lưu Thiên Tước đúng giờ đến trạm xe đón Mạch Hiểu Nặc. Từ xa đã thấy bóng dáng cô, Mạch Hiểu Nặc tay xách giỏ trái cây. Quần áo gọn gàng, thấy cô cứ chỉnh đi chỉnh lại mái tóc Lưu Thiên Tước cười, anh đến sau lưng cô.
MỘT ĐỜI YÊU EM - ANN
-Bạn gái này , áo rách rồi.
-Cái gì? Chỗ nào, sao rách được chứ?
Mạch Hiểu Nặc lập tức đưa tay ra sau sờ áo mình. Nghe Lưu Thiên Tước cười cô mới biết bị anh lừa.
-Lưu Thiên Tước, em đang căng thẳng muốn chết anh còn chọc em?
Anh giúp cô xách đồ, nắm tay Mạch Hiểu Nặc rảo bước trên đường.
-Đừng căng thẳng, mẹ anh còn căng thẳng hơn em kia kìa.
Mạch Hiểu Nặc theo Lưu Thiên Tước đến khu nhà, tòa nhà này đã cũ, chỉ có bảy tầng. Không có thang máy nên cô theo anh đi thang bộ đến tầng ba.
Đứng trước cửa, Mạch Hiểu Nặc hít một hơi thật sâu rồi mới để Lưu Thiên Tước mở cửa.
-Mẹ, Nặc Nặc đến rồi.
Mẹ anh từ trong bếp vui vẻ đi ra, bà nhìn cô gái trước mặt. Không quá xinh đẹp, nhưng khuôn mặt sáng nét đơn thuần còn hiện rõ trên nét mặt, quan trọng hơn, không như Hứa Giai Nghi, gia cảnh có vẻ bình thường sẽ không làm con bà tự ti.
-Con là Nặc Nặc?
-Chào..Chào bác gái.
Mẹ Lưu nhìn Lưu Thiên Tước, anh cũng nhìn mẹ. Hai mẹ con mỉm cười với nhau. Mẹ anh ra tận cửa nắm tay Mạch Hiểu Nặc vào.
-Đứng đó làm gì. Vào đây, cùng bác ăn bữa cơm.
Nói rồi bà kéo cô vào bàn ăn, Mạch Hiểu Nặc ngại không dám ngồi. Cô cởi áo khoát muốn vào bếp phụ mẹ Lưu. Thấy cô vào mẹ Lưu Thiên Tước lập tức đẩy cô ra ngoài
-Bác gái, cháu giúp bác.
-Không được, cháu ra ngoài ngồi đi. Nấu cơm , rửa chén cứ để Tiểu Tước làm.
Lưu Thiên Tước từ ngoài vào, anh tỏ vẻ ấm ức nhìn Mạch Hiểu Nặc.
-Em mau ra ngoài đi, anh bị ngược đãi quen rồi.
Mẹ Lưu Thiên Tước trừng mắt nhìn anh. Mạch Hiểu Nặc không nhịn được cười. Thấy mẹ nhìn Lưu Thiên Tước lấy lại vẻ mặt vui tươi hớn hở xông xáo
chạy tới
-Đại mỹ nhân cần con giúp gì nào?
Không khí bữa ăn đầm ấm , Mạch Hiểu Nặc dần dần tự nhiên hơn. Đôi khi cô lén nhìn mẹ anh, Mạch Hiểu Nặc dần hiểu ra tại sao anh có thể ấm áp đến vậy. Tất cả là từ mẹ anh truyền cho anh sự ấm áp ấy.
-Cháu giúp bác nhé.
Mạch Hiểu Nặc vào bếp, giúp mẹ Lưu Thiên Tước rửa chén. Mẹ Lưu cũng muốn nói chuyện cùng cô nên không từ chối. Sau vài câu xã giao mẹ anh tâm sự cùng cô.
-Tiểu Tước từ nhỏ không có cha, bác vì muốn bù đắp lại hay nuông chiều nó
Nhìn thế thôi chứ tính cách có hơi trẻ con. Thiệt thòi cho con rồi.
Mạch Hiểu Nặc thấy một nỗi áy náy trong nụ cười của mẹ anh. Có lẽ bà làm tất cả cũng không khỏi cảm thấy có lỗi khi anh không nhận được tình thương của cha. Nhưng theo cô biết cha anh còn sống. Mạch Hiểu Nặc không khỏi tò
mò
-Anh ấy rất tốt. Cháu mới hay làm anh ấy lo lắng thôi.
-Thế thì tốt. Phụ nữ tốt nhất nên gặp người đàn ông có thể lo lắng , muốn lo lắng cho mình.
Mạch Hiểu Nặc không nén nỗi hiếu kỳ nữa, cô nhìn mẹ anh e dè hỏi
-Cha anh ấy…
Nghe tới đây mẹ anh thở dài. Bà dừng tay ánh nhìn có vẻ xa xăm.
-Ông ta không biết có Tiểu Tước tồn tại. Cũng nhiều năm rồi, ông ấy cũng có gia đình riêng. Họ ở một thế giới khác với chúng ta, bác không muốn Tiểu Tước trở nên như họ.
-Anh ấy biết không ạ?
-Khi Tiểu Tước hiểu chuyện, bác đã kể cho nó nghe. Cho nó lựa chọn tiếp tục ở đây hoặc đi tìm cha mình.