Một Đời Vui Vẻ - Huyết Nguyệt Lạc Vi

Chương 33: Bóng đè




Editor: Gà - LQĐ

Sự thật chỉ có một. Hơn nữa thường là tàn khốc.

Hạ Ly bắt đầu chán ghét sự thật này—— Vân Trinh Uyển và ba cô là tình yêu thời đi học! Người phụ nữ cô hận lâu như vậy, người cô nghĩ đã cướp ba cô, hại mẹ cô vẫn đắm mình vào công việc mà không còn hứng thú với đàn ông ... Vậy mà lại là kẻ bị hại đáng thương nhất! Quỷ Vân Yên thích khóc có gương mặt thiên sứ đó, ưỡn ẹo đáng chết kia lại là...

Theo ý của Kỳ Giang Xuyên, Vân Trinh Uyển có đủ lý do để hại cô, cũng có động cơ đạp đổ nhà họ Hạ, thứ cô thiếu, chẳng qua là khả năng đảo loạn thiên hạ mà thôi. Tuy nhiên, năng lực này có thể dựa vào người tài ba bù đắp, cũng không quá khó.

Nhưng nghĩ không ra, cô nên dựa vào ai?

Hạ Ly mơ màng, tựa như ngủ mà không phải ngủ, trong đầu toàn là những thứ ngổn ngang này, đuổi cũng không đuổi đi được. Cô muốn rời giường, nhưng lại bị bóng đè, một nửa người giống như là thi thể, trầm trầm nằm một bên, cổ dường như bị đè. Cô sợ hãi chỉ muốn thoát khỏi loại hỗn độn này, cả người lại không làm được gì, lại kêu không ra tiếng.

Cuối cùng đầu cô khẽ giật, cả người như mệt lả, há to miệng thở hổn hển, kêu thành tiếng.

Bên ngoài, đèn sáng lên, cô nghe anh hỏi: "Sao thế?"

Tiêu Phượng Nam thính ngủ nhất, một chút tiếng động cũng sẽ đánh thức anh. Hình như nghe được Hạ Ly buồn bực gọi, mới tới xem một chút.

"Không có, mới vừa bị bóng đè, hô một tiếng nên tỉnh dậy." Hạ Ly dụi mắt, cách cánh cửa sơn hồng mộc nói với anh: "Anh vẫn chưa ngủ à, bị đánh thức sao?"

"Anh chưa ngủ." Anh cách cửa nói, có chút giọng mũi. Bây giờ là đầu thu, dễ bị cảm lạnh lắm.

"Chờ em mở cửa." Hạ Ly sửa sang lại áo ngủ, lại phủ thêm một chiếc áo sơ mi. Đêm khuya cánh cửa cổ xưa vang lên tiếng đặc biệt quỷ dị, khiến hai người hơi kinh hãi. Trong lúc nhất thời đáy lòng cũng vô cùng rõ ràng nhưng không nói gì.

"Tại sao anh còn chưa ngủ?" Hạ Ly xoay người để anh vào, vừa tiện tay lấy chén trà lạnh, một tay lại bị nắm chặt: "Trà qua đêm, không nên uống."

"Ừm." Hạ Ly đáp lại, rút tay về. Mặc anh lôi kéo.

"Anh không ngủ được." Tiêu Phượng Nam ngồi trên cái ghế salon hoa mỹ có chút kiểu cách thời đại Victoria. Anh vẫn mặc áo tắm, không biết không kịp thay, hay anh trực tiếp mặc cái này ngủ? Hạ Ly ngơ ngác nghĩ. Lại cảm giác mình thật sự muốn cười hơn.

"Em không ngủ được, bây giờ cũng không muốn ngủ. Thật đáng chết, đã nhiều năm chưa bao giờ bị 'bóng đè', hôm nay lại tới." Cô nói.

"Đừng sợ, có lẽ do ban ngày quá mệt mỏi." Tiêu Phượng Nam an ủi, bàn tay sờ đầu của cô: "Hoặc là con ma này do kiếp trước bị em ban cho cái chết, hôm nay trả thù. Aha, bản chất vẫn sợ em, cho nên không cần sợ!"

"Do em ban cái chết... Anh nghĩ em là Hoàng đế à?" Hạ Ly không nhịn được phì cười: "À, đến anh, sao lại không ngủ được? Ban ngày mệt mỏi vậy mà."

"Gần đây có chút mất ngủ, ha hả. Dường như lại trở về lúc đi học, nơm nớp lo sợ phải đến trường, lưng đeo cặp, đôi khi dù có liều mạng cũng không thi được hạng nhất, trở về sẽ bị mắng. Anh đối với việc này thật... chỉ có sợ hãi và lo lắng. Khi đó mới thường xuyên bị mất ngủ." Tiêu Phượng Nam dừng một lát, liếm đôi môi khô: "Hai năm qua đã có ít tình trạng bị mất ngủ, mà bây giờ lại bắt đầu. Dường như... Bất kể cố gắng thế nào, đều không thể làm người ta hài lòng."

"Anh muốn cho ai hài lòng?" Ánh mắt tĩnh mịch của Hạ Ly chuyển vòng trên người anh: "Anh chỉ cần khiến em hài lòng là được. Những người còn lại, cũng kệ con mẹ nó đi."

"Em có thể tùy hứng như vậy nhưng anh không dám." Trong nụ cười của Tiêu Phượng Nam đã có chút giễu cợt: "Bao nhiêu người muốn xem, thư sinh nghèo bám víu cành cây cao thì sẽ thế nào nếu bị đại tiểu thư bỏ rơi, anh không bao giờ dám xem thường nữa. Trước đó yêu người kia, cho dù bỏ ra tất cả cũng là chuyện đương nhiên. Người được yêu không cần cảm động, cũng không cần phải hiểu trong lòng người kia thống khổ ra sao, không cần quý trọng, dù sao cũng không chạy được... Người đi yêu, phải làm là chỉ cần mỉm cười, cho dù phải miễn cưỡng thế nào —— giống như được ban thưởng vậy."

Hạ Ly cười lạnh theo anh: "Đều không phải là của em à, quyến rũ người yêu của mình thôi mà. Bây giờ bảo anh không nhẹ nhõm tự tại. Anh còn chưa yêu em."

Khóe môi Tiêu Phượng Nam nhếch lên, thuận miệng nói ra câu phản đối vô cùng buồn nôn: "Vậy à, làm gì có việc nói không yêu là không yêu. Anh hơi buông lỏng tay một chút, chỉ sợ ngay cả cơ hội đến gần em cũng không có."

"Tiêu Phượng Nam, có phải anh bị thứ gì đánh phủ phục rồi?" Hạ Ly nắm áo choàng tắm của anh để kéo gần anh lại: "Những lời này, hoàn toàn không giống với lời anh sẽ nói. Chà, em cảm thấy so với lúc mới gặp, anh không tự tin hơn nhiều. Không biết từ khi nào, nhìn cái vẻ mặc kệ sóng dữ vẫn không hoảng sợ này của anh, còn tưởng rằng anh kiêu ngạo bình tĩnh lắm, ha!"

"Dù sóng lớn vẫn không hoảng sợ cũng là đàn ông mà." Anh nheo mắt lại, ánh mắt trong sạch.

"Đừng có nheo mắt, ánh mắt anh nhỏ xíu à." Hạ Ly buông lỏng tay ra, cười hì hì nói: "Ở với anh rất có cảm giác thành tựu, Tiêu Phượng Nam, anh tuyệt không khoa trương, lại rất bí hiểm. Cả anh em cũng thu được, có phải nghĩa là em càng bí hiểm hơn không?"

"Bây giờ mới ngại ánh mắt anh nhỏ, thật đáng thương." Tiêu Phượng Nam che một con mắt cười: "Hạ nữ vương bí hiểm, tới ban thưởng cho anh một nụ cười tà mị đi, sau đó anh phải về ngủ, ngày mai còn có cuộc họp."

Hạ Ly nhướng cao lông mày, mỉm cười nhếch môi: "Chà, cười tà mị. Được rồi, tâm trạng tốt hơn nhiều! Em cũng buồn ngủ, ngày mai tiếp tục không lý tưởng. À, đúng rồi! Lúc ăn cơm có chị lớn ở đó, em khó mở lời... Tiêu Phượng Nam, anh biết Kỳ Giang Xuyên không?"

Tiêu Phượng Nam đang đứng dậy muốn đi chợt sửng sốt, sau đó cười: "Kỳ Giang Xuyên là ai, anh không biết."

Hạ Ly gật đầu: "Không biết thì tốt."

Tiêu Phượng Nam vươn tay ôm cô vào lòng: "Uổng công anh nửa đêm đến an ủi em, lại là vì người đàn ông khác nên ngủ không yên?"

Hạ Ly từ trong khuỷu tay anh nheo mắt nhìn anh: "Anh cảm thấy có thể sao?"

Tiêu Phượng Nam không nói lời nào, nửa nằm nửa dựa cười với cô, đây mới thực sự là ‘cười tà mị’ đây. Này, đã là lần thứ hai dụ dỗ. Hạ Ly bốp vỗ vào cánh tay của anh, tự tránh ra tới: "Không được cười với em như vậy!"

Quả nhiên anh không cười nữa, vươn tay với cô: "Cái gì cũng không muốn. Cuối thu chúng ta kết hôn, được không?"

Hạ Ly không để ý đến bàn tay đang vươn ra của anh: "Kết hôn à..."

"Ừ." Anh cười cô: "Chúng ta đã đính hôn, kết hôn không phải là chuyện đương nhiên sao? Cái này còn phải suy nghĩ ư?"

Chẳng qua Hạ Ly là nhìn chằm chằm móng tay bị gãy của mình.

Rõ ràng là thứ sinh ở trên người mình, bị gãy, lại không lấy lại được. Cứ như tình yêu hoa mỹ ngắn ngủi đó của cô... Cô và Tiêu Phượng Nam, có phải sẽ có kết quả như thế không?

Dù sao, Kỳ Giang Xuyên ưu tú và thâm tình... Cuối cùng đoạn tình cảm này chẳng qua cũng chỉ vô tình chết đi.

...

Năm ấy cô nói với anh ta mình thích sự xung động và mờ ảo của cappuccino, anh ta lập tức đổi quầy rượu thành quán cà phê; cô nói cô thích nhạc Bach, vì thế trong tiệm cà phê của anh ta luôn mở nhạc Bach; cô nói thích vẻ thỉnh thoảng lạnh lùng của anh ta, thế nhưng anh ta lại hết lần này tới lần khác cười cho cô nhìn...

Suy nghĩ đột nhiên bị một nụ hôn cắt đứt, anh điều chỉnh đầu cô mút môi cô, đầu lưỡi linh xảo chui vào miệng cô, tìm được đầu lưỡi bị thương của cô, hung hăng cắn xuống. Mượn hưng phấn và khoái cảm, nên sẽ không đau lắm. Nhưng mà, hôn xong, sẽ vô cùng sung tấy khó chịu.

"Mới vừa rồi rõ ràng vẫn không sao, nhớ tới người đàn ông kia lại biến về loại vẻ mặt này, Hạ Ly, em cố ý?" Tiêu Phượng Nam thở hỗn hển nói, đè cả người cô dưới thân. Mập mờ run rẩy biến thành kích tình cọ xát, anh cắn cổ cô, cởi quần áo cô: "Em nghĩ đến anh ta... Thân thể của anh có thể cho em mượn tạm."

"Này, càng nói càng buồn cười đấy!" Hạ Ly một quyền đánh vào lưng anh: "Ưm... Em là loại người đó sao... Không muốn, anh đáng chết!"

"Cách hiệu quả mà cũng truyền thống nhất để giải quyết là nhân cơ hội đoạt lấy." Cánh tay anh chống lên thu hẹp khoảng cách, áo tắm rớt ra, lộ ra nửa bả vai, làn da tao nhã, vô cùng ướt át.

"Vậy còn truyền thống cái quỷ đấy! Bây giờ em không muốn làm nữa!" Hạ Ly tại lăn lộn trong không gian nhỏ này, cố gắng bĩu môi: "Quả nhiên thứ đàn ông muốn bắt được luôn là thân thể. Dù sao nhất định em phải đợi đến đêm tân hôn làm tiếp."

"Em chưa muốn làm, hay không muốn làm với anh?" Dáng vẻ anh đã đoán được mọi chuyện của Tiêu Phượng Nam thật sự đâm bị thương ánh mắt Hạ Ly.

"Đi ra ngoài!"

Cô nghĩ, cô trung trinh với anh, nhưng lại bị sỉ nhục   —— bị hoài nghi theo cách độc ác nhất. Trong mắt anh, cô chỉ là người phụ nữ hư thân, ở với người này, nhưng lại muốn thân thể của người đàn ông khác.

"Xin lỗi."

Anh nghĩ, anh thâm tình với cô, nhưng vẫn không sánh bằng tình nhân mới lạ kích thích, cô nói thích, chẳng qua cũng chỉ là để đối phó với cảm xúc dâng trào khi đó mà thôi.