Editor: Gà
Trong lúc nhất thời Hạ Ly đặc biệt nóng hàng. Nếu cái giá để cầu hôn có thể so sánh với con gái của Hoàng đế, hiện giờ nghiễm nhiên đã thành Thần phi Tiên tử rồi. Chẳng qua Tiêu Phượng Nam, không có chút động tĩnh nào, chịu thương chịu khó làm trâu làm ngựa cho nhà họ Hạ.
"Thật ra thì Hứa lão gia tử nói cũng không sai, em ở nhà họ Hạ vẫn chỉ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, còn không bằng ra ngoài thôi. Cũng tránh cho mình phiền lòng." Tiêu Phượng Nam nói như vậy.
"Anh muốn dẫn em đến nơi nào?" Hạ Ly bĩu môi: "Cho dù nhà họ Hạ còn vài căn nhà cũ khác, nhưng cũng vẫn là địa bàn của nhà họ Hạ, dẫn đi hay không đi hoàn toàn không có gì khác biệt, dù sao vẫn ở dưới mí mắt của người ta."
"Chuyển đến chỗ anh đi." Tiêu Phượng Nam nói, rất nghiêm túc: "Ít nhất không có quan hệ gì với nhà họ Hạ và nhà họ Hứa. Hơn nữa, không phải em ưa thích trạch viện của nhà anh sao? Mặc dù không phải là ba tầng năm tầng gì, cũng không có sân viện và vườn hoa, nhưng cũng coi như tao nhã."
"Anh nghiêm túc?" Hạ Ly nghiêng đầu, cười: "Nhưng mà, em không muốn ở cùng với lão nhân gia không thích em. Tránh cho ông thấy em thì phiền lòng."
"Ông nội cũng chỉ ở tạm nơi đó. Nhà của ông không tệ, nhưng trừ có chuyện quan trọng thì mới ra ngoài, ông thích ở một mình. Ngày đó cũng vì nghe nói em muốn đến, mới cố ý chạy về." Tiêu Phượng Nam nói vậy.
"À, vì muốn thấy em nên mới cố ý chạy về sao?" Hạ Ly đột nhiên nhớ đến lời của mẹ cô——
......
"Tiểu Ly, con để ý ánh mắt nhà họ Tiêu như vậy, chẳng lẽ đây là điều kiện tiên quyết để con và Tiêu Phượng Nam yêu đương kết hôn sao?" Hứa Đan Thanh suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Tuy gia thế nhà họ Tiêu không tệ, nhưng mà... Tiêu Phượng Nam nó không nuôi nổi con. Trừ khi cậu ta chịu ở rể nhà họ Hạ, nếu không mẹ đây kiên quyết phản đối."
......
Bị phản đối.
Tuy nhiên, dường như ông nội Tiêu Phượng Nam xem nó như việc lớn để xử lý. Hạ Ly đột nhiên cảm thấy thái độ mình đối với Tiêu Phượng Nam thật rất làm người thất vọng.
"Vậy... Em chuyển qua?" Hạ Ly cẩn thận nói, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: "Anh sẽ không có âm mưu gì chứ?"
Tiêu Phượng Nam hung hăng gõ đầu cô: "Anh có thể làm gì? Nếu anh muốn ăn em, đã sớm ăn hết rồi! Hạ Ly thật đúng là không có lương tâm mà!"
Hạ Ly sờ đầu, buồn bã nhìn nàng một cái: "Cái gì mà Hạ Ly không có lương tâm? Nói sẽ chuyển qua mặc anh bắt nạt, mà anh còn nói em như vậy!"
Tiêu Phượng Nam cười khẽ: "Dựa vào câu nói này, mới nói Hạ Ly không có lương tâm."
Ngày đó Hạ Ly lập tức thu dọn hành trang nháo muốn đến nhà của Tiêu Phượng Nam, ông Hạ chỉ nói nhớ chăm sóc bản thân cẩn thận, cũng chi trước tiền tiêu vặt cho Hạ Ly. Vân Trinh Uyển vốn không có lập trường, chẳng qua ngoan ngoãn giúp đỡ tiễn chân. Vân Yên sợ hãi lắc tay Hạ Ly, nói muốn chị thường xuyên trở về vân vân. Hạ Ly liếc mắt qua: Đây là cái gì? Giáo phường tấu khúc ly biệt, cung nga rơi lệ à? Bà đây không phải là rơi vào nỗi khổ lấy chồng phương xa, dĩ nhiên sẽ thường xuyên trở về! Đừng nghĩ tôi không ở đây thì có thể âm mưu đùa bỡn tôi!
Mấy câu nói chặn đứng làm Vân Yên phẫn nộ dừng lại, mắt nước mắt lưng tròng nhìn cô, làm Hạ Ly vô cùng buồn bực.
May thay, sau khi dọn đến chỗ Tiêu Phượng Nam, thấy bức tường ở cổng đã có dây leo xanh mượt bò đầy, tâm trạng cô bỗng tốt hơn một chút.
Hạ Ly ở căn phía tây, cái này do chính cô chọn, nghe nói vị trí tốt như vậy sẽ đưa đến số đào hoa. Tiêu Phượng Nam cười cô, hoa đào đều là tai họa, vậy mà còn mơ mộng hão huyền.
Lò sưởi kiểu tây âm tường, nghĩ đến cách bài trí phía sau. Đèn treo hình nhánh, ghế sa lon thời Victoria, mọi thứ như hòa một thể với căn phòng thanh khiết kiểu Trung Quốc này.
"Ở đây vốn là phòng của mẹ anh." Tiêu Phượng Nam nói vậy.
Bàn gỗ cứng thời Minh, tủ gỗ Bách Bảo, rồi lại là kiểu bài biện Trung Quốc.
"Sau đó ba anh ngại không đủ văn khí, quá xa hoa, mới thêm mấy món này." Tiêu Phượng Nam tiếp tục giải thích.
"Rất thoải mái mà!" Hạ Ly nằm vật xuống chiếc giường lớn KING-SIZE của mình: "Bên ngoài "Là đình tạ ngập hương cỏ, cây xanh biếc một màu, bên trong là "Mặt trời đỏ rực không chìm vào màu xanh thẳm, thiên nhiên yên lặng như tờ, u ám mà yên lặng"! Tiêu Phượng Nam, nhà các anh đối với sự hòa hợp vào văn học cao siêu như thế!"
"Cao siêu không thấy, nhưng dụng tâm lương khổ lại là thật." Tiêu Phượng Nam cười nói: "Không ngờ em trừ Đường thi Tống từ, vậy mà còn biết cả《 Don Juan 》[1]."
[1] Don Juan (một nhân vật trong tác phẩm thơ cùng tên của Lord Byron): là một nhân vật huyền thoại dân gian ở châu Âu từ thời trung cổ. Còn trong văn học và nghệ thuật lần đầu tiên cái tên này xuất hiện trong một vở kịch của nhà soạn kịch Tây Ban Nha Tirso de Molina có tên “Gã quyến rũ người Sevilla và vị khách bằng đá” (El burlador de Sevilla y convidado de piedra - The Trickster of Seville and the Stone Guest). Nội dung của vở kịch này là một câu chuyện có thực ở Sevilla thế kỷ XIV. Nguyên mẫu của nhân vật huyền thoại này là Don Juan Tenorio – một chàng trai quý tộc ở Sevilla.
Don Juan vốn là một chàng trai dũng cảm, táo bạo và có phần vô đạo đức. Chàng đã dành cả cuộc đời mình cho việc tìm kiếm những thú vui nhục dục. Tình yêu, bạo lực và những cuộc đấu táo bạo của chàng làm cả thành phố Sevilla kinh hoàng. (Tham khảo thêm: http://chuyentinhhaynhat.blogspot.com/2016/11/ong-gioang.html)
"Có gì kỳ lạ đâu, đều do ông nội dạy dỗ! Dạy dỗ!" Hạ Ly cầm gối đầu lên nện vào người anh: "Anh có thể đọc thơ Don Juan không, Tiêu tài tử?"
"Con gái bây giờ, đọc thơ đã không lừa gạt được rồi." Tiêu Phượng Nam cười nhạt nói: "Em phải nghe đoạn đó?"
"Chỉ cần đoạn đó!" Hạ Ly cười bí hiểm.
Tiêu Phượng Nam ngồi xuống giường lớn của cô:
......
Rái cá biển không có sầu lo, cũng không yêu cầu thề ước,
Bản thân cũng không thề, bởi vì nàng chưa từng nghe qua
Một thiếu nữ chung tình sẽ bị người lừa gạt,
Hoặc phải can đảm hứa hẹn mới có thể hòa hợp;
Nàng tinh khiết lại ngu ngốc như một chú chim nhỏ,
Đang khoái hoạt bay cùng bạn lữ của mình,
Chưa bao giờ từng nghĩ sẽ thay lòng,
Cho nên không hề nhắc đến một chữ trung trinh.
Nàng yêu, cũng được người yêu thương tha thiết; nàng tôn sùng,
Cũng được người sùng bái: Đó là thiên tính của tự nhiên,
Để cho linh hồn nồng nhiệt quyện vào lẫn nhau,
Nếu linh hồn có thể chết, nó đã chết cùng nồng say
Nhưng thần trí bọn họ lại dần thanh tỉnh,
Chẳng qua khiến tình cảm bị đốt cháy, thêm một lần chìm sâu;
Rái cá biển dán vào ngực chàng,
Dường như nó cũng đã không thể tách khỏi nhịp đập của chính mình. [2]
[2] Trích trong tập thơ ‘Don Juan’ – Lord Byron, mình không tìm thấy bản dịch nên tự dịch luôn vì thế nó không hay cho lắm. Nếu bạn nào biết bản dịch thì có thể chia sẻ cho mình với nha ^^
......
"Oa! Thật sự đọc được, em nhặt được bảo bối rồi!" Hạ Ly bò qua, từ phía sau ôm lấy anh: "Tiêu Phượng Nam, còn có gì anh không biết không, thừa dịp bây giờ em còn chưa đổ gục, mau nói cho em biết!"
"Anh chẳng biết gì cả." Anh quay đầu lại ôm lấy cô, thuận thế ngã xuống giường: "Anh chẳng biết gì hết, nhưng vì em cái gì cũng có thể học."
"Ha ha. Đến tột cùng anh từng có bao nhiêu bạn gái rồi? Nói thế, vậy mà một chút xíu cũng không đỏ mặt nha!" Hạ Ly tránh né nụ hôn trên cổ của anh, nhột nên cười khanh khách.
"Anh yêu em, em biết tâm ý của anh, chẳng qua không muốn thừa nhận mà thôi." Cánh tay Tiêu Phượng Nam chống lên tạo khoảng cách với cô: "Em chưa bao giờ chịu nói thích anh."
"Em..." Hạ Ly sững một chút, cuối cùng vẫn không nói ra.
"Anh chờ em." Tiêu Phượng Nam nói, đưa lưng về phía cô: "Hạ Ly, em cũng không phải là người tùy tiện trong tình cảm. Hoặc có lẽ sẽ dễ dàng nói ra từ thích kia, nhưng, em hiểu anh có ý gì."
"Em hiểu..." Hạ Ly gật đầu: "Em biết."
Ở nơi đây, thật ra thì có vài phần cảm giác đình viện thật sâu. Hạ Ly khoác áo đơn, trong nắng hoàng hôn lại có chút lạnh. Tiêu Phượng Nam đã ‘bán mình’ cho nhà họ Hạ, bởi vì có trâu ngựa này, ông Hạ thanh nhàn hơn, chỉ còn lại anh ngày đêm canh giữ. Mặc dù rất được tín nhiệm, nhưng sau lưng sự tín nhiệm chính là trách nhiệm bận rộn không thôi. Bọn họ ăn mòn tiểu bối không có địa vị không có đài phía sau này ở giới kinh doanh, vô cùng nghiền ép.
"Không thể cho nó có cơ hội bắt nạt tiểu Ly!" Hạ lão gia tử thoát khỏi nguy hiểm mỗi lần tỉnh lại sẽ nhấn mạnh một lần.
Hạ Ly sờ mồ hôi trên cánh tay, cởi áo khoác xuống, chỉ mặc một bộ váy mỏng.
Tiêu Phượng Nam còn chưa trở về. Có lẽ lại đang làm thêm giờ.
Đêm hè, bóng trăng loang lỗ ở ngọn cây, bóng cây chập chờn như một con quái thú đáng nghi, đánh về phía cô. Hạ Ly không sợ quái thú, cô chỉ sợ nhà họ Hạ phân tranh không ngừng nghỉ. Một chút xíu tiền tài mà thôi, người người tranh bể đầu chảy máu, một chút đường lui cũng không chừa lại cho mình. Tội gì chứ?
Người mình hắt bát nước dơ vào người của mình, làm đến quên trời đất. Bọn họ nghĩ cô không biết nguồn gốc của những thứ tin tức kia, buồn cười! Một chú nhỏ thôi, vậy mà dám dùng cách thức nham hiểu này với cháu gái. Đào móc ra được một người rồi, nhưng sau lưng không biết còn bao nhiêu nữa!
Vân Trinh Uyển đối với việc chia tài sản, bây giờ còn chưa tỏ rõ thái độ. Tóm lại bất kể như thế nào cũng sẽ có một phần của bà ta, dù sao bà ta cũng gả cho ba của Hạ Ly, xem như là người nhà họ Hạ rồi. Nhưng mà, Vân Yên thì sao? Dựa theo quy củ nhà họ Hạ, người khác họ chắc chắn sẽ không lấy được một phần nào. Mẹ cô ta vừa không sinh thêm con, còn cô ta chỉ là một người khác họ.
Kết quả như thế, Vân Trinh Uyển sẽ không thèm để ý sao? Khó đấy!
Nghĩ như vậy, Hạ Ly lại phiền não. Người đàn bà Vân Trinh Uyển này chính là khắc tinh của nhà họ Hạ bọn họ!
Điện thoại vang lên, có lẽ là Tiêu Phượng Nam báo với cô tối nay sẽ không trở về? Hạ Ly chà xát cánh tay hơi lạnh, móc điện thoại ra nghe.
"Đã trễ thế này, không về cũng không nói sớm được à!" Hạ Ly oán trách, nghiễm nhiên là giọng nói của một thiếu nữ khuê phòng.
"Hạ Ly, là anh." Không phải là giọng của Tiêu Phượng Nam. Hạ Ly siết chặt điện thoại, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi.