Một Đời Vấn Vương

Chương 37: 37: Hạ Đường Huyết





Tôi trở về nhà với bộ dạng thất thần.

Tịch Đông đang ngồi xem tivi trên sô pha, thấy bóng người bước vào anh ngoảnh đầu nhìn:
"Em về rồi."
Tôi vội quay mặt đi cởi giày đặt lên kệ, tiện thể điều chỉnh lại biểu cảm khó coi của mình tránh để anh phát hiện.
Tịch Đông đứng dậy, đi đến nắm tay tôi kéo vào nhà bếp:
"Hôm nay anh có làm rất nhiều món mà em thích."
Nụ cười trên môi anh vẫn rực rỡ như ánh mặt trời, niềm hạnh phúc giản đơn hiện lên trong đáy mắt.
Nhìn mâm cơm còn nóng hổi bày dọn chu đáo, tôi chợt nhận ra mình đã quen mỗi ngày có kẻ đợi người chờ, quen giấc ngủ đêm đêm được ru bằng thân nhiệt ấm áp của anh.
Không nỡ phá tan bầu không khí vui vẻ này, tôi gượng gạo cong khóe môi:
"Trông ngon quá."
Như phát hiện ra điều gì, Tịch Đông dịu dàng vuốt má tôi:
"Em mệt sao? Anh thấy sắc mặt em không được tốt lắm."
Những lời định nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng, tôi có nên trực tiếp hỏi anh? Hoặc cứ bình tĩnh cho Tịch Đông thêm chút thời gian, vì vốn dĩ đây là vấn đề khó xử.
Hà tất cố ép buộc anh lựa chọn, điều này không phải quá tàn nhẫn hay sao?
Nội tâm giằng co hồi lâu, đối diện với hàng nghìn cảm xúc ầm ĩ trong lòng, cuối cùng tôi vẫn quyết định cho anh thêm một cơ hội:
"Tịch Đông, anh còn chuyện gì chưa nói với em không?"
Đồng tử đen sâu an tĩnh bỗng nhiên co lại, anh nhìn tôi một lúc như bất ngờ trước câu hỏi này rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Giây sau gương mặt tuấn tú chợt giăng một màn sương dày u ám:
"Sao em hỏi vậy?"
Tôi dời tầm mắt xuống sàn nhà:
"Mấy ngày nay tự nhiên em cảm giác vô cùng bất an, anh thường xuyên đi sớm về muộn, nên em..."
Tôi chẳng giỏi giả vờ, đầu óc đã rối bời như cuộn chỉ, đứng ấp úng mãi, khó khăn lắm mới ngăn được nước mắt không trào ra.
Tịch Đông dường như nhìn thấu, anh cúi thấp xuống ráo riết tìm thứ gì đó bên trong đáy mắt tôi, dịu giọng hỏi:
"Em vẫn còn để bụng vị khách hàng tên Hi Nhiễm trong điện thoại của anh sao?"
Tôi âm thầm cười cay đắng.

Cho tới thời khắc này mà anh vẫn không chịu nói thật, rốt cuộc lý do là gì?
Người đàn ông tôi yêu tha thiết ở sau lưng tôi ra sức giấu giếm sự tồn tại của một người phụ nữ khác.


Tim tôi đau nhói.
Tịch Đông thở dài, dang tay ôm vai tôi dỗ dành:
"Anh và cô ta thật sự chỉ là quan hệ khách hàng thôi, em đừng suy nghĩ linh tinh nữa."
Tịch Đông giục:
"Nhanh đi tắm rồi ra ăn cơm, anh chờ em."
"Anh chờ em, anh chờ em", tôi niệm thầm ba từ này trong cơn tức giận.

Lần nào cũng thế, anh rất giỏi gieo vào lòng người ta một mối hi vọng, nhưng khi nào bắt đầu, khi nào kết thúc chuỗi ngày đợi mong ấy đều là do anh làm chủ.
Ngọn núi lửa trong tôi đã sôi sục quá lâu, đến lúc nên phun trào rồi:
"Tại sao anh lại nói dối?"
Giọng tôi nhẹ như gió đêm, lạnh lùng và tuyệt vọng.
Thấy thần sắc tôi thay đổi đột ngột, Tịch Đông lo sợ:
"Em nói gì vậy?"
Môi tôi run run bởi cố kiềm chế cảm xúc:
"Đường Hi Nhiễm đã tới tìm em."
Gương mặt tuấn tú bỗng nhiên đông cứng, chưa bao giờ tôi trông thấy anh sửng sốt đến vậy.

Ít giây sau Tịch Đông bình tĩnh lại, anh hỏi:
"Cô ta đã nói gì với em?"
"Đường Hi Nhiễm nói cô ta là vợ chưa cưới của anh, một tháng trước hai người đã gặp lại nhau, chính là thời điểm anh kéo vali rời khỏi căn nhà này, làm em cứ ngỡ anh đã đến sống ở chỗ thuê trọ mà Thời Mộng tìm cho."
Nước mắt tôi lăn dài, xung quanh trở nên nhòe nhoẹt:
"Bác Tịch đã biết anh đang ở Thiên Điểu, ông rất trông ngóng anh cùng Đường Hi Nhiễm quay về Mỹ."
Tịch Đông nín lặng, đứng hóa đá nhìn tôi rất rất lâu.
"Tại sao anh không nói cho em biết?" Giọng tôi uất ức.
"Anh xin lỗi."
Tịch Đông bước lên ôm chặt lấy, má kề sát vào mái tóc xoăn mềm, bàn tay to lớn giữ sau đầu tôi:
"Anh sợ em suy nghĩ nhiều, sợ em bị tổn thương."
Tôi đánh thùm thụp vào vai, vào lưng anh, nức nở:
"Anh giấu giếm em như vậy, để em trở thành một kẻ ngốc lẽ nào không đáng thương sao?"
Tôi đẩy Tịch Đông ra, nói trong nước mắt:
"Có lẽ cô ta đã kể hết cho anh nghe chuyện trong quá khứ, bao gồm những việc liên quan đến em?"

Tịch Đông im lặng, không hề phản ứng gì, nhưng thái độ đã cho thấy anh đang mặc nhiên thừa nhận.
"Anh định sẽ thế nào?"
Tịch Đông ngẫm nghĩ một lúc, vô cùng khó xử:
"Anh định trở về Mỹ một chuyến gặp ba để ông ấy được yên tâm."
Tôi gật gật đầu trong cay đắng, mỗi một đoạn tim gan đều đau đớn như bị cắt lìa, biết lấy tư cách gì để giữ chân anh.

Nhưng có một điều tôi biết rõ, lần này anh rời đi là vĩnh viễn không thể trùng phùng.
Câu nói của Thời Mộng lại văng vẳng vào tai tôi: "Nhiều năm không gặp, lòng người và thế sự, cả hoàn cảnh đôi bên cũng đều thay đổi, chúng ta chẳng thể đoán được."
Phải.

Tôi đã trăm nghĩ nghìn nghĩ, cũng không nghĩ được chữ "đợi" của anh chỉ là yêu thích nhất thời.

Một suy hai đoán, cũng không đoán được Tịch Đông đã có vợ chưa cưới.

Nhanh như chớp mắt tôi trở thành kẻ thứ ba, xấu xa và hèn mọn.
Đường Hi Nhiễm sao cô xuất hiện muộn như thế, nếu một tháng trước người cô gặp là tôi thì tốt nhường nào.
Tôi bần thần xoay lưng lại muốn bỏ chạy, Tịch Đông đột nhiên giữ vai tôi:
"Phù Vân, sau khi gặp được ba và nói chuyện của chúng ta thật rõ ràng với ông ấy, anh nhất định sẽ quay về đón em."
Giọng tôi mệt mỏi, không mang chút mong đợi nào:
"Anh định nói gì với ông?"
"Người anh yêu thật lòng là em, anh muốn cưới em làm vợ danh chính ngôn thuận."
Tôi lắc đầu và cười đau khổ, nghe cứ như trò hề, cũng chẳng nhớ từ bao giờ lời hứa của anh không còn cho tôi niềm tin nữa.
Tịch Đông kiên định nhìn tôi:
"Anh nhất định sẽ có cách giải quyết, em phải tin tưởng ở anh."
Dứt khoát rời khỏi vòng tay anh, tôi lặng lẽ đi về phòng.

Đêm hôm ấy chúng tôi ngồi co ro trong thế giới của riêng mình, chỉ cách một bức tường dày, ở hai phòng có hai con người đang thao thức.
Sáng hôm sau là cuối tuần, Thời Mộng đột nhiên đến tìm, nói muốn cùng tôi ra ngoài mua sắm.
Đi ngang qua ngọn đồi gần trường trung học, tôi bắt gặp dưới chân đồi tập trung rất nhiều người, tất cả đều mặc đồng phục của bên tổ chức sự kiện.

Thời Mộng ham vui dừng xe lại, phấn khích nhìn chiếc cổng được kết bằng bong bóng, xung quanh trang trí đèn led màu.

Dọc theo lối đi trải thêm sỏi thủy tinh.

Nhân viên trang trí cho biết bên dưới được lắp đặt hệ thống đèn, khi bật lên ánh sáng sẽ phản chiếu qua những viên sỏi, tạo ra con đường mòn đẹp như mơ.
Ai nấy đều bận rộn chạy đi chạy lại, Thời Mộng hiếu kỳ đến trò chuyện cùng một nữ nhân viên đang ngồi xử lý những bó hoa hồng nhung:
"Cho hỏi ở đây có chuyện gì mà trông náo nhiệt vậy?"
Cô gái ngẩng gương mặt phổng phao lên nhìn chúng tôi, đôi mắt to tròn nép sau vành mũ lưỡi trai:
"Chỗ này được một người thuê trang trí làm nơi để chuẩn bị cầu hôn bạn gái."
Thời Mộng tỏ ra hứng thú ngồi xổm xuống cùng:
"Khi nào thế?"
"Tôi nghe nói là tối nay sẽ cầu hôn."
Vừa trả lời cô gái vừa cười rất tươi, không giấu được sự ngưỡng mộ trong lòng:
"Nhìn người ta mà cảm thấy vô cùng ganh tị, anh chàng đó vừa đẹp trai còn lãng mạn.

Anh ta chi một khoản rất hào phóng, mỗi khâu trang trí đều yêu cầu phải chỉnh chu, tỉ mỉ."
Nữ nhân viên giơ lên một đóa hoa hồng:
"Như thứ này cũng vậy, phải dùng hoa tươi và được cắt tỉa sạch sẽ, sợ bạn gái vô tình bị gai nhọn làm bị thương."
Cô gái chỉ l3n đỉnh đồi:
"Đặc biệt là trên đấy, nơi gần gốc cây Tử Đằng, được anh chàng đó đích thân trang trí và xem qua, hoành tráng hơn nhiều so với dưới này.

Đủ thấy anh ta yêu bạn gái của mình đến nhường nào."
Nữ nhân viên tặc lưỡi thở dài:
"Đáng tiếc bạch mã hoàng tử chỉ dành cho công chúa, còn tôi chỉ có nhìn mà ngưỡng mộ thôi."
Nói rồi cô gái tiếp tục làm công việc của mình.
Thời Mộng cười cười đến choàng vai tôi:
"Thế nào? Cậu cũng cảm thấy ganh tị đúng không?"
Tôi xua tay, cười nhạt nhẽo:
"Ganh tị gì chứ."
"Đừng có giả vờ nữa, tớ cũng là phụ nữ sao không thấu tâm tư của nữ nhân được, bao nhiêu là xấu hổ đều hiện hết lên mặt cậu rồi kìa."
Tôi ngượng ngùng sờ má mình:
"Nào có, cậu lại trêu tớ."
Thời Mộng bị tôi đá đùa một cái, cô ấy cười hớn hở chạy lùi ra xa.
Đột nhiên hình dáng Thời Mộng trước mặt tôi nhòe đi, cảm giác chân không thể giữ được thăng bằng, tôi bắt đầu choáng váng.
Thời Mộng đang đùa giỡn vui vẻ bỗng chuyển sang hốt hoảng, cô ấy lập tức chạy tới, miệng liên tục nói gì đó mà tôi chẳng còn nghe rõ, có lẽ là gọi tên tôi.


Sau đó thì ngất lịm.
Khi tỉnh lại tôi phát hiện mình đang nằm ở bệnh viện, Thời Mộng ngồi bên cạnh giường với sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, không giống là tức giận, càng không giống lo lắng quá độ.
Tôi chống khuỵu tay ngồi dậy, đầu vẫn còn cảm thấy khó chịu.

Thời Mộng rót ly nước cho tôi, ánh mắt hơi u ám:
"Cậu thấy sao rồi?"
Tôi đón lấy:
"Mình không sao.

Chỉ là hạ đường huyết thôi mà, cậu đâu cần tỏ ra căng thẳng thế."
"Vu Phù Vân, cậu ngồi cho vững, nghe tớ nói."
Giọng cô ấy quá nghiêm túc, suýt nữa đã khiến tôi sặc nước:
"Có chuyện gì ư? Tớ cần nhập viện à?"
Tôi thản nhiên sửa lại gối lót lưng:
"Đừng lo, trước giờ sức khỏe mình yếu ớt, chuyện hạ đường huyết là thường xuyên.

Uống thuốc, tĩnh dưỡng vài hôm sẽ không sao nữa."
Thời Mộng bực mình:
"Ngữ giọng của cậu càng ngày càng giống tên họ Tịch đó."
Tôi im lặng siết ly nước trong tay.

Thời Mộng nghiêm giọng:
"Cậu đã có thai được một tháng rồi."
Tôi cười và "ừ" với cô ấy, chưa kịp hình dung ra mình vừa mới nghe gì.
Khi câu nói đó lần nữa chạy qua đại não, tôi mới chợt bàng hoàng, ngồi hóa đá nhìn Thời Mộng rất rất lâu, gần như nín thở.
Cô ấy ngồi chéo chân trên ghế, hai tay khoanh trước ngực tiếp tục nói:
"Bác sĩ bảo do cơ thể người mẹ suy nhược nên mới sinh ra triệu chứng mệt mỏi, chóng mặt.

Cậu cần nghỉ ngơi nhiều hơn."
Ý thức đóng băng trong giây lát hồi phục, tôi run run hỏi lại:
"Cậu nói gì cơ?"
Thời Mộng nhoài người tới gần, chậm rãi thốt ra từng chữ:
"Cậu có thai được một tháng rồi."
Tiếng nổ lớn đùng đoàng vang lên trong đại não, hai tai bắt đầu ù đi, tôi cũng chẳng rõ mình có đang hô hấp không nữa..