Một Đời Vấn Vương

Chương 3: 3: Trùng Phùng





Sau vài giây chết đứng trước sự xuất hiện của tôi, anh ta cuống cuồng quay mặt vào trong kéo khóa qu@n.
"Bảo bối nhỏ" bên cạnh anh ta bản lĩnh hơn tôi tưởng.
Cô gái đó chỉ bất ngờ một lúc, rồi bình tĩnh kéo xuống chiếc váy hở bạo đã bị vén lên đến thắt lưng, trốn ra phía sau Hà Uy với ánh mắt đáng thương, hễ chỉ cần là đàn ông nhìn thấy bộ dạng yếu đuối đó, đều sẽ cam tâm tình nguyện dang hai tay ra che chở.
Anh ta quay lại nhìn tôi, áo sơ mi màu xanh da trời vẫn còn mở toang cúc.

Nực cười ở chỗ chiếc áo mà anh ta đang mặc trên người là do chính tay tôi cẩn thận chọn lựa, tặng anh ta làm quà kỷ niệm nửa năm yêu nhau.
Tôi thầm cười cay đắng, quả thật giống như một trò hề.
"Phù Vân, sao em lại ở đây?"
Anh ta lắp bắp hỏi.

Nhoài người đến định nắm lấy tay tôi nhưng bị tôi cự tuyệt, biểu cảm tội lỗi trên mặt anh ta khiến tôi thấy kinh tởm vô cùng.
Cơn phẫn nộ trong lòng kiềm nén một lúc lâu cuối cùng nó cũng bùng nổ, bằng tất cả sức lực có được tôi tát một cái đau điếng lên mặt Hà Uy, khóe môi anh ta rách thịt, chảy máu, đầu vẹo sang một bên.
Cô gái đó xót xa ôm mặt Hà Uy, nổi giận với tôi:
"Cô làm cái gì vậy chứ?"
Lập tức lột bỏ lớp mặt nạ hiền lành:
"Nếu đã bị cô phát hiện thì tôi cũng nói thẳng, Hà Uy không còn tình cảm với cô nữa, người anh ấy yêu chính là tôi, làm ơn buông tha cho anh ấy đi.

Nếu không phải vì cô..."
Tôi nhướn mày, cười mỉa mai, đôi mắt mờ nước:
"Nếu không vì gì cơ? Vì anh ta chưa đạt được mục đích nên chưa đá tôi đi ư? Khốn kiếp."
Cô gái ôm cánh tay anh ta, thút thít:
"Hà Uy, em không cần đi Hawaii, em chỉ cần anh là đủ, mau dứt khoát chia tay với cô ta đi."
"Im miệng."
Anh ta lạnh lùng quát lớn, tròng mắt đen sâu nảy lửa như đe dọa.

Tay ôm môi đỏ máu, chạy đến trước mặt tôi:
"Em yêu, nghe anh giải thích đã, tất cả chỉ là hiểu lầm."

Hai chữ "em yêu" thốt ra từ miệng anh ta như một thứ gì đó làm dơ bẩn tai tôi, ngứa ngáy khó chịu.

Nghĩ thế nào tôi cũng không thể ngờ trên đời này lại tồn tại loại người trơ trẽn như vậy.
Một giây sau đó, anh ta càng khiến tôi kinh ngạc hơn.
Không chút do dự Hà Uy chỉ thẳng tay vào mặt cô gái kia:
"Là cô ta quyến rũ anh, em đừng nghe những gì cô ta nói.

Anh chỉ yêu mỗi mình em thôi.

Em phải tin anh."
Tôi cười rộ lên một cách đầy châm chọc, đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
Nhìn vào gương mặt tối sầm của cô gái phía sau:
"Cô đã nghe rõ những gì anh ta nói chưa? Bất ngờ lắm phải không?"
Thoáng nhìn cô ta đang đứng chết lặng một bên, tôi lắc đầu ngán ngẩm:
"Giây trước anh ta còn thèm khát xác th1t cô đến thế nào, thề non hẹn biển thế nào, giây sau anh ta đã biến cô thành kẻ xấu, phủi sạch tội lỗi lên đầu cô."
Thật tình mà nói trông thấy bộ dạng sụp đổ của cô ta, cơn đau trong lòng tôi dịu đi nhiều.

Tôi thừa nhận mình bụng dạ hẹp hòi, và tại thời khắc này tôi cũng chẳng cảm thấy hổ thẹn chút nào về điều đó, bởi trái tim tôi cũng làm bằng máu thịt, biết yêu thương, kỳ vọng, cũng biết oán hận, ghen tuông.
Tôi cố ý nhấn mạnh lời nói, thể hiện rõ ràng sự khinh bỉ:
"Yên tâm, tra nam tiện nữ các người rất xứng đôi, tôi đây tác thành cho các người."
Tôi bước lại gần, vỗ vỗ tay lên chiếc vai mềm như tơ tằm của cô ta:
"Loại người vô sỉ này cũng chỉ có mình cô muốn tranh giành, tôi không có hứng thú."
Nói xong, tôi đi lướt qua và phủi sạch bàn tay vừa chạm vào cô ta, ra đến cửa thì bị Hà Uy chặn lại.
Không nương tình, tôi đạp thật mạnh vào chân anh ta bằng giày thể thao đế răng cưa, khiến anh ta nhăn nhó đau đớn.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi nhanh xuống cầu thang mà vẫn còn nghe văng vẳng tiếng Hà Uy gọi với ở phía sau.
Biết anh ta đang đuổi theo, tôi nói với nhân viên phục vụ rằng anh ta là người làm hỏng cửa nhà vệ sinh trên tầng hai.
Những chuyện vừa xảy ra khiến đầu óc tôi nhức nhối khó chịu, hai tai ù ù không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào xung quanh, cứ thẳng một hướng cửa mà bước.
Khi vừa đi ra khỏi quán cà phê, tôi quay đầu nhìn thấy tên khốn kiếp đó khập khiễng chạy đến cửa thì bị nhân viên của quán giữ lại, họ đòi anh ta bồi thường vì đã phá hoại tài sản của quán.

Mớ rắc rối cầm chân Hà Uy, anh ta lúng túng nhìn hai nam nhân viên đứng chắn cửa, rồi lại nhìn chằm chằm theo tôi.
Tôi xấu tính cảm thấy thật hả hê trong bụng.
Trên đường về nhà tôi nhận được cuộc gọi từ Thời Mộng, lúc nhìn thấy số điện thoại của cô ấy, tôi mới giật mình nhớ ra:
"Thôi chết.

Mình đã quên mất nhóm bạn học cũ."
Bỏ đi một nước mà không nói lời nào, có lẽ họ đang rất giận tôi.

Nhưng thú thật hiện giờ tôi chẳng còn chút tâm trạng gì cả, dù có quay lại cũng chẳng sao làm giả được nụ cười trên môi mình.
Tôi không muốn ai trông thấy dáng vẻ ảm đạm của tôi lúc này, càng không muốn đối mặt với tên Hà Uy bạc bẽo đó nữa.
Nấn ná suy nghĩ một hồi, tôi bắt máy.
"Phù Vân, cậu đi đâu vội thế? Vừa nãy trong quán tôi gọi tên cậu mãi mà không thấy phản ứng, có việc đột xuất à?"
Trong điện thoại, Thời Mộng không tỏ ra khó chịu, mà vẫn cứ hòa nhã hỏi tôi một cách thân thiết.
Mới vừa rồi tôi còn tự hào cho rằng bản thân rất mạnh mẽ, ấy vậy mà khi nghe thấy giọng nói của Thời Mộng, khóe mắt tôi đã dội lên hơi lạnh, cay sè.
Bỗng nhiên tôi hóa thành một đứa trẻ, khao khát cô ấy có thể xuất hiện ở đây ngay bây giờ, cho tôi mượn tạm bờ vai nhỏ bé đó, khóc thật lớn, thật lâu, để trôi sạch buồn tủi, đau đớn trong tim.
Nhưng lại lo với tính cách nóng nảy của cô ấy, nếu như biết được chuyện giữa tôi và Hà Uy, nhất định Thời Mộng sẽ làm ầm lên một trận.
Mà tôi đã bắt đầu thấm mệt rồi, chuốc thêm phiền não sẽ khiến tôi phát điên lên mất.
Vậy là...tôi quyết định không nói gì về chuyện này với Thời Mộng, nếu cô ấy hỏi đến Hà Uy, tôi sẽ nói không hợp nhau nữa, nên đã chia tay.
Giấu nhẹm cảm giác muốn khóc trong cổ họng, tôi gượng cười như thể chưa có chuyện gì xảy ra:
"Tớ chợt nhớ có chút việc quan trọng cần giải quyết ngay bây giờ, đi vội nên quên nói với mọi người.

Tớ xin lỗi cậu.

Cậu giúp tớ chuyển lời với mọi người, hẹn họ khi khác, cho tớ xin lỗi."
Thời Mộng bỗng dưng im bặt, tôi lại thấy bất an.


Lo sợ cô ấy sẽ nghe ra được tâm trạng của tôi không tốt.
Nhưng thật may là một lúc sau đó cô ấy đã lên tiếng:
"Được.

Vậy cậu lo chuyện của mình trước đi."
Trước khi tắt máy, Thời Mộng căn dặn tôi:
"Phù Vân, chúng ta đã làm bạn nhiều năm như vậy rồi, thật lòng tớ xem cậu như người thân của mình.

Ở thành phố A này, hai chúng ta chính là gia đình, nếu gặp vấn đề khó khăn gì không thể giải quyết, cần được giúp đỡ, cậu nhất định phải nhớ đến tớ đầu tiên, biết không?"
Sống mũi tôi xộc lên mùi cay nồng, như vừa mới ăn phải một quả ớt rất to, rất đỏ.
Chính vì tôi cũng xem Thời Mộng là người thân, nên mới không đành lòng nhìn cô ấy lo lắng cho tôi.
"Thật cảm ơn cậu, Thời Mộng, vì cậu đã xem tớ là người nhà." Tôi muốn nói như thế với cô ấy, nhưng không biết vì sao chẳng thốt được chữ nào.
Quả thật con người rất kỳ lạ, chỉ giỏi nói những lời tổn thương nhau.

Những câu tình cảm và chân thật nhất từ đáy lòng, lại không tài nào mở miệng được.
Sự cảm động và hụt hẫng đan xen trong tôi sắp không kiềm được nữa, nếu nói tiếp tôi e bản thân sẽ chẳng tài nào giấu nổi Thời Mộng, vậy nên giả giọng thờ ơ:
"Sao hôm nay cậu nói nhiều thế? Sến chết đi được."
"Xí."
Thời Mộng đáp lại tôi bằng một từ cụt ngủn.

Tôi nói tiếp:
"Tớ đang lái xe, không tiện nghe điện thoại, sẽ liên lạc cho cậu sau."
"À, vậy cậu đi đường cẩn thận.

Tớ tắt máy đây."
Tôi nuốt nước mắt vào trong, đừng để bộ dạng hèn mọn này của tôi rơi vào ánh nhìn của người nào trên đường, như thế thật mất mặt.
Điện thoại như chẳng muốn nghỉ ngơi, nó lại reo lên dồn dập, làm phiền sự an tĩnh tôi cần.

Tôi mặc kệ và vứt nó vào một xó.
Một hồi lâu, nó vẫn không chịu im lặng.
Tôi quyết định cầm lên xem thử rốt cuộc là ai lại gọi dai như thế.
Và lần này chẳng phải người nào xa lạ, chính là kẻ mà tôi không muốn nhắc nhớ đến nhất bây giờ.

Lịch sử hiển thị hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ đầu số của Hà Uy.
Tôi định tắt nguồn điện thoại để anh ta không thể liên tục gọi làm phiền, nhưng lại vô ý làm rơi nó xuống sàn xe, nên phải khom người nhặt lên.
Đang loay hoay thì một bóng người vụt ra trước đầu xe tôi.

Quá bất ngờ tôi cấp tốc đạp phanh.
Nhưng cuối cùng vẫn không dừng kịp.
Đầu tôi đập mạnh vào vô lăng, ê nhức dữ dội.
Người đó ngã xuống, mất hút trước đầu xe sau một tiếng "gầm."
Hai tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy, rịn đầy mồ hôi, mặt tái xanh không còn chút sắc máu.
Tôi hỏi cả trăm lần trong đầu:
"Xảy ra tai nạn rồi, người đó không sao chứ?"
Trong giây phút hoảng loạn cực độ, tôi không còn nhớ nổi đã chạy vận tốc bao nhiêu trước khi đâm phải người đó, thậm chí còn quên cả vừa rồi bản thân đang định làm gì.
Tôi nhanh chóng mở cửa xe và chạy ra xem thử, cầu trời là người đó không sao.
Một người đàn ông dáng dấp cao gầy bất tỉnh trước đầu xe, anh ta mặc áo thun màu hoa cỏ Lau, quần jean dài, nằm nghiêng mặt ngược hướng tôi đang đứng.
Vùng đầu bị tổn thương, máu chảy thành dòng đỏ thẫm lăn xuống trán.
Tôi hoảng sợ chạy tới gần, lay anh ta:
"Anh gì ơi, anh có sao không?"
Người nằm dưới đường không hề có phản ứng.
Tôi kéo mạnh vai và lật anh ta nằm ngửa, khi nhìn thấy mặt của người đàn ông tôi như chết lặng.
Trời ạ, là Tịch Đông.
Tôi không tin nổi vào mắt mình, cẩn thận nhìn kỹ một lần nữa, thậm chí tôi còn nghi ngờ vì quá sợ hãi mà bản thân đã sinh ra ảo giác, hoa mắt.
Nhưng mà tôi không thể không kích động, quả thật chính là anh.
Lúc đỡ Tịch Đông vào xe, tôi thấy trên tay anh nắm chặt một chiếc hộp nhỏ, không chịu buông rời mặc dù đã tạm mất đi ý thức, bên ngoài hộp phủ lớp vải bằng nhung màu đỏ ánh tím rất mịn.
Từ trong đó rơi ra một chiếc nhẫn, tôi nhặt lên, nhìn thấy bên ngoài không có gì đặc biệt, mặt trong có khắc dòng: "Một Đời Vấn Vương" bằng phông chữ Dancing Script.

Nét chữ đậm nhạt hài hòa, mềm mại như mỹ nhân múa lụa bay.

Lồng vào chữ "Vấn Vương" là hình khắc của một áng mây.
Tôi trả lại nó vào chiếc hộp, giúp anh đặt trong túi quần.

Rồi lập tức lái xe đưa anh tới bệnh viện gần nhất..