Tiêu Thanh hiểu được sự lo lắng của Hoàng Uyển Như, hắn cũng cười một chút rồi nói.
“Nàng biết cái gì gọi là dịch dung?” Tiêu Thanh cười hỏi.
“Dịch dung? Có biết một chút, ta từng nghe kể qua.” Hoàng Uyển Như trầm tư trả lời.
Nàng từng nghe qua thuật dịch dung nhưng cả hai đời nàng còn chưa thấy qua, cùng lắm cũng chỉ nghe nói mà thôi.
“Nhưng có liên quan gì đến chuyện đến Băng Hồn Cốc?” Nàng vẫn chưa hiểu.
“Chỉ cần nàng có một lý do ở trong cung Phúc Kiến hoặc ở một nơi nào đó hơn nửa năm là đủ.” Tiêu Thanh đưa ra một kế hoạch cho nàng.
“Nửa năm? Quá dài, rất khó.” Hoàng Uyển Như trầm tư, cảm thấy chuyện này quá bất khả thi.
Dù sao nàng cũng là Công chúa, làm sao có thể cứ ở trong cung hơn nửa năm không bước chân ra ngoài.
“Ta cứ ở một nơi không ra ngoài là chuyện không thể.” Hoàng Uyển Như lắc đầu không đồng ý.
“Vì vậy mới cần dịch dung.
Chỉ cần tìm người thay thế nàng ở đây hơn nửa năm là đủ, dù sao chúng ta có nhân lực có thể truyền tin đi đi về về.” Tiêu Thanh cũng đã nghĩ cách cho nàng.
Nhưng một người thay thế cũng không ổn lắm.
Chưa nói đến tranh đấu trong cung, chỉ nói đến việc phải đối phó với đám tiểu thư cùng công tử quan gia, còn có Mẫu hậu cùng Phụ hoàng, người thế thân rất dễ bị nhận ra.
“Cũng không được ổn, mọi người sẽ rất nhanh phát hiện.” Hoàng Uyển Như vẫn lắc đầu không hài lòng.
“Chính vì vậy mới cần một lý do, có thể ở chốn Phật tự, có thể bị cấm túc hoặc bằng cách nào đó, người thế thân vẫn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chỉ là không tiếp xúc quá nhiều.” Tiêu Thanh giải thích.
“Dù sao ở Băng Hồn Cốc nàng có thể học chút y thuật phòng thân, còn thêm chút công phu.
Vẫn sẽ thoải mái hơn khi ở trong cung này.” Hắn ta lại nhấn mạnh.
Chuyện này với Hoàng Uyển Như quả thật có ma lực vô cùng to lớn, nhưng phải giữ bí mật, lại phải âm thầm.
“Được rồi, ta sẽ tìm cách xem sao.” Nhất thời Hoàng Uyển Như chưa nghĩ ra cách nào hay cả.
“Chuyện của Phong gia bên kia, Phong Hạo Nguyên có lẽ đến lúc lộ ra bê bối được rồi.
Hắn ta tốt nhất nên sớm lộ mặt thật tránh gây hại cho người khác.” Hoàng Uyển Như có chút mềm lòng.
Nàng muốn để tên Phong Hạo Nguyên kia sống không bằng chết, nhưng hôm nay nàng có nghe mọi người bàn tán Phong gia bên kia đã cho bà mai tới muốn mai mối sớm ngày rước dâu.
Với phẩm hạnh của vị Phong công tử kia, Hoàng Uyển Như không muốn có thêm người chịu khổ.
Chí ít nàng chịu một đời đã là đủ rồi, không nên để cuộc đời tươi đẹp của người khác bồi vào.
“Sớm quá không?” Tiêu Thanh khó hiểu.
“Không có hắn, ta cũng sẽ có cách kéo đổ Phong gia.” Nàng tự tin nói.
“Lần sau nàng nên mặc ấm một chút, quá lộ liễu.” Nói xong Tiêu Thanh vụt nhanh qua cửa sổ.
Hoàng Uyển Như tức giận mắng vô sỉ, nàng đành đứng dậy đóng chặt cửa sổ.
Quả thực hôm nay nàng mặc có chút mỏng manh rồi.
Suy nghĩ về Băng Hồn Cốc cứ thế quanh quẩn lấy nàng, làm nàng phải một lúc lâu mới vào giấc ngủ.
Với Hoàng Uyển Như đó là một đêm vô cùng thoải mái nhẹ nhàng, với ai đó thì đêm nay là một đêm kinh hoàng khó có được.
Vừa tờ mờ sáng, Hoàng Điệp mở mắt, cả người hắn đau nhức ê ẩm, toàn thân như không còn chút sức nào.
Hắn gượng người đứng dậy nhưng không thể.
“Chết tiệt.”
Hoàng Điệp cảm thấy bản thân không thể nào phóng túng quá mức được, nhất là khi chuyện chưa thành đã làm ra sự việc này.
Nếu đồn ra ngoài thì danh tiếng của hắn coi như bỏ đi, chưa kể bao nhiêu mối quan hệ hắn xây dựng với các vị tiểu thư kia cũng xem như công cóc.
Hắn quay sang nhìn người bên cạnh.
Lưu Linh Nhã bị hành hạ cả một đêm đến mức ngất xỉu, mấy lần nàng ta tỉnh lại vẫn còn trong trạng thái bị hành hạ.
Hiện tại e rằng nàng ta còn không có sức để tỉnh dậy, phủ Thượng thư bên kia cũng chỉ kéo dài được thêm một chút mà thôi.
“Linh Nhã, nàng dậy đi! Linh Nhã.” Hắn vừa gọi lớn vừa lay người nàng.
Chợt hắn cảm thấy có gì đó không đúng, đây không phải là gian phòng của hắn, đây là đồng cỏ cách gian phòng kia một đoạn rất xa.
Làm sao bọn họ có thể ở đây chứ? Mà trên người bọn họ bây giờ chỉ còn vài mảnh vải rách hôm qua vì vận động quá độ mà ra.
“Lưu Linh Nhã, nàng dậy đi, nhanh lên.” Thất Hoàng tử càng nhanh chóng lay tỉnh Lưu Linh Nhã.
Phải tìm cách đi khỏi đây, nếu như có người nhìn thấy thì sợ rằng không ổn.
“Ưm… thiếp… đau.” Lưu Linh Nhã xoay người.
Trên người nàng ta chi chít dấu vết h0an ái, làn da vốn trắng noãn nên các dấu vết kia càng hiện lên rõ ràng đến chói mắt.
“Chúng ta mau trở lại nếu không sẽ có chuyện.” Hắn ta lo lắng.
“Chàng… đêm qua… hu hu hu… ta làm sao có mặt mũi nhìn người ta.” Lưu Linh Nhã nhớ tới một màn kia, khiếp sợ không thôi.
Dù sao nàng ta cũng là khuê nữ, lại chưa từng trải sự đời, ai biết được đêm đầu tiên lại ở nơi tối tăm chật chội, còn bị Thất Hoàng tử hành hạ bao nhiêu trò.
Nàng ta sợ tới mức muốn khóc.
Nàng ta không nhớ đã bị hành hạ bao lâu, chỉ biết nhiều lần nàng ta mệt tới mức ngất đi.
Nhưng lại có lúc đau tới mức tỉnh lại, rồi lại ngất đi.
Cứ như thế rất nhiều lần, cho tới khi nàng ta lịm đi vì quá mệt, mở mắt ra trời đã sáng.
“Được, được, ta sai.
Dù sao chúng ta cũng đã gạo nấu thành cơm, còn e ngại sao.
Trước mắt phải đi khỏi đây.” Hoàng Điệp nhìn Lưu Linh Nhã khóc lóc có chút chán ghét.
Hắn còn đang nghi ngờ do nàng ta gài bẫy để gạo nấu thành cơm, còn nàng ta thì vờ trách móc hắn.
Nhưng hiện tại phải thoát khỏi đây, đôi co với nàng ta cũng không làm gì được.
“Thiếp… không thể… đứng dậy.” Lưu Linh Nhã thút thít nói.
Hoàng Điệp bối rối, hiện tại hắn chỉ miễn cưỡng chống đỡ bản thân, cũng không còn cách khác, làm sao có thể lo được cho Lưu Linh Nhã.
Nếu hắn phóng tín hiệu thì thuộc hạ sẽ tới ngay, nhưng nàng ta tương lai sẽ là Trắc phi của hắn.
Một đám nam nhân nhìn thấy thân thể người của hắn còn ra thể thống gì.
Suy nghĩ một hồi, nhìn xung quanh hắn thấy chỉ còn cách gọi người, đành thả tín hiệu lên.
“Nàng nhanh quấn người lại đi.
Sẽ có người đến cứu chúng ta.” Hắn nhanh chóng dùng hết tất cả vải rách che chắn thân thể của Lưu Linh Nhã.
Còn hắn vẫn đang lõa th ể, vải trên người chỉ che được nơi cần che mà thôi.
Hắn còn sợ bị nhìn thấy, đành bứt cỏ cao xung quanh để che chắn người Lưu Linh Nhã và hắn.
Rất nhanh một tốp người áo đen đã tìm đến, nhìn chủ tử trong bộ dạng chật vật cảm thấy có chút không biết làm sao.
“Bẩm chủ tử, thuộc hạ đến muộn, mong chủ tử trách phạt.”
“Nhanh, đưa quần áo cho ta.” Thất Hoàng tử bây giờ không quan tâm nhiều, muốn thoát khỏi cảnh xấu hổ này càng sớm càng tốt.
“Ta xin lỗi, là ta quá đà, cũng do nàng…” Hắn không quên an ủi vỗ về Lưu Linh Nhã.
“Thiếp…”
“Nàng nên về, ta sẽ sắp xếp người đưa nàng về.” Hắn không cho Lưu Linh Nhã nói hết câu.
“Các người nhanh chóng thu xếp, đổi cho Lưu tiểu thư một kiện y phục rồi đưa nàng ta về phủ.
Mọi chuyện phải ổn thỏa.”
“Còn các người đưa ta về cung.
Nhanh!”
Phân phó xong, hắn lập tức rời đi, để lại Lưu Linh Nhã đang trong bộ dạng không dám nhìn người.
Một tên thuộc hạ quay mặt đưa đồ đến cho Lưu Linh Nhã, những kẻ còn lại đều quay đi.
Dù là vậy thì Lưu Linh Nhã cũng cảm thấy vô cùng bị sỉ nhục, làm gì có chuyện phải mặc đồ trước mặt đám người này chứ, còn là nam nhân, nhưng nếu không thay y phục thì nàng ta làm sao đi.
Nuốt ấm ức, nàng ta đành phải thay y phục trước thanh thiên bạch nhật, sau đó giả vờ ho vài tiếng ý báo đã xong.
Bọn họ một đường đưa nàng ta về phủ, âm thầm sắp xếp, không kinh động bất kỳ ai trong Lưu gia.
Nhưng họ không biết rằng, mọi hành động của bọn họ đều có người giám sát chặt chẽ..