Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)
Ôn Kỳ Chí nhìn chằm chằm vào chấm đỏ đang di chuyển đến gần trên bản đồ. Hắn bình tĩnh chấm dứt cuộc họp rồi về văn phòng, bảo trợ lý mang tới một cốc nước đá và yên lặng chờ đợi Phó Gia Minh đến.
Phó Gia Minh đỗ xe xong, hung hăng xông vào văn phòng. Anh ném mạnh lọ thuốc trúng ngay giữa trán Ôn Kỳ Chí.
“Anh uống nước đi, bên ngoài nóng lắm.”
Ôn Kỳ Chí sờ trán, nhặt lọ thuốc rơi trên đất lên. Hắn cầm cốc nước từ từ tiến lại gần Phó Gia Minh, tiện tay khóa cửa luôn. Trước cơn thịnh nộ của anh, hắn vẫn bình tĩnh lắm. Dù bị anh đẩy ra, hắn vẫn không oán trách câu nào.
“Mẹ kiếp, cút xa tao một chút!”
Ôn Kỳ Chí đã uống lọ thuốc ấy nửa năm, Phó Gia Minh vẫn không nhận ra có gì không đúng. Cho đến gần đây, anh vô tình tìm được một hộp vitamin lớn trong tủ quần áo, nhìn kỹ thì giống hệt viên thuốc Ôn Kỳ Chí vẫn uống. Con mẹ đồ ngốc thối này càng ngày to gan.
“Bác sĩ nói rồi mà anh, cơ thể em vẫn cần bổ sung vitamin.”
“Bổ con cu mày ấy! Chết đến nơi rồi mà còn dám lừa tao?”
“Anh không tin có thể gọi điện hỏi, ngay bây giờ luôn.”
“Mày nghiện giở trò rồi đúng không? *** mẹ mày Ôn Kỳ Chí!!”
Thấy hắn còn muốn chối quanh, Phó Gia Minh càng giận hơn. Anh cũng không biết cụ thể mình giận hắn chuyện gì, nhưng anh cứ bực thôi.
“Phó Gia Minh…”
“Mày còn dám chối à!?”
“Phó Gia Minh, nếu em không uống thuốc nữa, anh có còn yêu em như trước nữa không?”
“Tao còn chưa yêu mày đủ à!? Mày còn muốn tao nịnh nọt thế nào nữa hả sếp Ôn?”
Anh đã chiều theo những trò chơi quái đản trên giường của hắn, chuyển nhà cũng đã chuyển rồi. Phó Gia Minh quen sống một mình, thế mà đồng ý dọn đến ở cùng hắn qua ngày. Thằng điên này không những chưa thỏa mãn, còn lấy thân thể mình ra đùa cợt anh. Chẳng có người nào lại không biết một vừa hai phải làm trò thấp kém như vậy cả.
“Em có thể xin lỗi, anh đừng giận nữa.”
“Xin lỗi cái đầu mày ấy! Cút xa tao ra!”
Ôn Kỳ Chí giữ chặt lấy cổ tay anh, Phó Gia Minh thô bạo dẫm lên hai chân hắn. Hai đứa trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Ôn Kỳ Chí tốt tính “xuống nước” hoà giải trước.
“Xin lỗi, em sai rồi.”
“Cút!”
“Phó Gia Minh, em thừa nhận em không nên nghi ngờ anh, không nên đùa giỡn chuyện bệnh tật. Em cảm ơn anh đã quan tâm đến em. Em biết anh yêu em rồi mà, sau này…”
“Ai yêu mày? Ai yêu mày hả?! Mày cút ngay đi, tao không có thời gian…”
Hai đứa đều là người cứng đầu, nhưng Phó Gia Minh rõ ràng khó dỗ hơn, chủ yếu là vì Ôn Kỳ Chí luôn bất lực trước anh. Con đĩ này luôn biết nói lời ngon tiếng ngọt làm hắn mê muội, rõ ràng anh rất yêu hắn, còn giở trò giận lẫy để hắn ôm anh, dỗ anh. Chỉ cần mạnh mẽ hôn môi một cái, người anh đã mềm xèo như bông, ăn vạ trên người hắn không đứng nổi.
“Mày có buông tao ra không?”
“Không buông. Anh uống ngụm nước lạnh cho bình tĩnh đã, để em xin lỗi anh đàng hoàng.”
Phó Gia Minh uống hai ngụm nước đá hạ hoả. Ôn Kỳ Chí đột nhiên đẩy anh ngồi xuống ghế Giám đốc, quỳ xuống vuốt ve đùi của anh, mặt mày dâm đãng cởi quần anh ra.
“Mày làm cái quái gì giữa ban ngày ban mặt thế!”
“Xin lỗi anh đấy.”
“Cút! Mày đừng có…”
Giằng co qua lại mấy phút, Phó Gia Minh vẫn không địch nổi sức mạnh của hắn. Ôn Kỳ Chí nắm lấy thằng em của anh xoa nhẹ mấy cái, Phó Gia Minh vừa đau vừa sướng tê dại cả người, Ôn Kỳ Chí chớp lấy cơ hội tháo cả giày thể thao của anh ra.
“Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”
“Không thể.”
“…”
Phó Gia Minh bị hắn sờ nắn chỗ hiểm, tức đến mấy cũng không dám trút ra. Thằng này bị điên rồi à? Sao cứ phải tìm kiếm kích thích trong chuyện này?
“Sếp Ôn, ban ngày ban mặt trốn trong phòng làm việc bú cu cho trai, không sợ bị tố cáo à?”
“Anh còn nói kiểu đấy em sẽ *** anh tại chỗ luôn.”
“Đừng cắn nữa! Mẹ kiếp, cấm cắn… A…”
Ôn Kỳ Chí liếm nhẹ lên đầu dương v*t của anh. Phó Gia Minh nhắm mắt duỗi căng hai chân, thằng simp này mút giỏi ghê.
“Cởi quần ra đi, em liếm *** cho anh.”
“Không được! Mày chỉ muốn làm tao thôi!”
Dù bị phát hiện cũng chẳng sao, Ôn Kỳ Chí tiếp tục hành động.
“Anh sợ cái gì? Ở đây không có camera đâu, anh cứ để em…”
Hắn còn muốn nói tiếp, Phó Gia Minh đã ưỡn hông lấp kín miệng hắn. Ôn Kỳ Chí bị động tác dâm đãng của anh kích thích càng thêm hưng phấn, dương v*t cứng rắn dựng lều, ra sức ngậm liếm rồi nuốt sâu. Chẳng mấy chốc Phó Gia Minh đã xuất tinh rồi.
“Ôn Kỳ Chí… Thật là…”
Phó Gia Minh cao trào đến nỗi trống rỗng đầu óc, quên béng lí do tại sao mình đến đây. Anh còn đang chìm đắm trong cơn cực khoái, bỗng nhiên bị Ôn Kỳ Chí nhấc bổng đè lên bàn làm việc.
“Phó Gia Minh, anh có muốn thử ở ngoài không?”
“Hả?”
“Làm tình trên xe.”
“…”
“Làm ở đây một lần, tí về nhà mình làm trên xe.”
Sau khi bị mút đến xuất tinh một lần trong văn phòng, đầu óc Phó Gia Minh dần trở nên choáng váng. Anh nắm lấy cà vạt Ôn Kỳ Chí lộn trái lộn phải, bị hắn hôn đến đầu óc mụ mị chỉ biết kêu dâm, cuối cùng cắn chặt vai hắn lên đỉnh, bắn ướt cả quần tây của Ôn Kỳ Chí.
Hai đứa quấn quýt nhau làm tình, Ôn Kỳ Chí lén lút xoa dịu “vảy ngược” của anh. Mãi đến lúc đang làm chuyện ấy trong xe, Phó Gia Minh mấy thấy có gì sai sai. Anh cưỡi trên người Ôn Kỳ Chí, nhíu mày suy tư, cảm giác mình vừa bị lừa một vố.
“Đang nghĩ gì thế?”
Ôn Kỳ Chí ôm eo anh, bú mút đầu ti anh. Phó Gia Minh cúi xuống vả vào đầu hắn một cái. Anh lạnh lùng cười khẩy, nhận ra mình đã bị hắn đưa vào tròng.
“Em đã nhận sai rồi mà, anh tha thứ cho em được không?”
“Vì sao? Cậu giấu tôi nửa năm, làm hai lần đã hoà nhau rồi à?”
Phó Gia Minh càng nghĩ càng tức. Anh chưa bao giờ ngu như thế, bị thằng điên này quay vòng như đứa ngốc.
“Phó Gia Minh, thực ra anh cũng có lỗi mà.”
“Tôi có lỗi với cậu? Hôm nay không nói năng rõ ràng, lát về nhà tôi cắt lưỡi.”
“Anh không đủ yêu em, khiến em thiếu thốn cảm giác an toàn. Anh chơi game với Uông Húc, nói chuyện nhiếp ảnh với thằng chuối kia. Anh chỉ không chịu quan tâm tới mỗi em. Anh có biết hôm nào em cũng đợi anh chủ động không? Anh có tìm hiểu xem em thích gì không? Khi bên nhau anh có mua quà cho em bao giờ chưa? Chỉ có mình em chúc mừng ngày kỉ niệm, anh đã bao giờ quan tâm em muốn gì chưa?”
Càng nói càng thái quá, Phó Gia Minh nghe mà mặt đỏ tai hồng. Anh kêu ầm lên, bịt tai lại, bị lời cáo trạng của Ôn Kỳ Chí làm cho xấu hổ đến nỗi toàn thân nóng bừng.
“Đủ rồi, đủ rồi! Đừng nói nữa!”
“Anh đối xử với em như thế, vậy mà em chưa từng trách anh… Phó Gia Minh, em uống vitamin nửa năm nay rồi, thế mà hôm nay anh mới nhận ra, sự lơ là của anh đối với em…”
“Đừng nói nữa! Tôi biết rồi!”
“Em cứ phải nói tiếp! Anh không đủ yêu em, hôm nay anh còn đánh em nữa, anh phải xin lỗi em!”
“Phắn! Ai là người sai trước?”
“Là anh chứ còn ai! Mặt anh đỏ hết lên rồi kia, còn dám không thừa nhận?!”
Ôn Kỳ Chí vặn tay anh, Phó Gia Minh vừa xấu hổ lại vừa tức giận. Thằng điên này ngày càng giỏi trò đổi trắng thay đen, dù nói thế nào thì hắn cũng là người đúng ở đây.
“Vốn dĩ là em đúng. Anh nói xin lỗi em một câu khó lắm à?”
“Xin lỗi cái đầu cậu ấy!”
“Phó Gia Minh, anh xin lỗi em đi, rồi lát nữa mời em đi ăn tối, mua quà cho em nữa, khi nào em hài lòng thì sẽ…”
“Cậu nằm mơ đấy à? Đợi tôi dỗ cậu chắc?”
“Anh dỗ em thì có sao đâu? Dỗ em một lần có chết không?! Em là chồng của anh, sao anh đối xử với em tệ bạc thế!”
“…”
Ôn Kỳ Chí cũng là một người cứng đầu, càng nghĩ càng tức, nói đến lời cuối thì phồng mang trọn má, ấn anh lên ghế da hung hăng ** ***, khiến Phó Gia Minh thở hổn hển xin tha mới hả giận.
“Anh xin lỗi em đi.”
“Xin lỗi… xin lỗi được chưa!”
“Anh nói yêu em đi.”
“Yêu cậu…”
“Mua quà cho em nữa.”
“Tôi đéo biết cậu muốn cái gì!”
“Anh pha cho em một cốc trà sữa là được, cho khoai môn đậu đỏ vào, làm xong thì đút em uống.”
“…”
“Phó Gia Minh, anh có làm không?”
“Làm thì làm! Sao cậu lại nhỏ nhen thế hả?”
Ôn Kỳ Chí là người có thù tất báo, hắn nhớ rõ mồn một tất cả mọi chuyện liên quan đến Phó Gia Minh. Phó Gia Minh kéo quần lên, mặt anh vẫn ửng đỏ, tức giận nắm tay hắn về nhà. Càng ngày thằng điên này càng khó đoán, có khi anh sẽ chết trong tay của hắn vào một ngày nào đó cũng nên. Tâm địa của hắn nhỏ hơn cả hạt vừng, phiền phức chết đi được.
Lời tác giả:
Sau khi về nhà, Phó Gia Minh giận dữ nấu đậu đỏ. Ôn Kỳ Chí vui lắm, chụp ảnh bóng lưng anh, đăng một bài post chỉ có James mới có thể xem:
“Anh ấy nói tối nay sẽ nấu cơm cho tôi.”