Một Đôi Trời Sinh - Hàm Ngư 626 Hào

Chương 18




Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Sau khi lên Đại học, Phó Gia Minh học hành nghiêm túc hơn rất nhiều. Cũng không phải là do anh đột nhiên yêu thích học tập, mà anh chỉ thích chơi thôi. Chuyên ngành của anh là Visual Communication, với môn học “ăn chơi” nhất là nhiếp ảnh. Anh vẫn luôn tìm đủ các loại lý do trốn học, thế mà cuối kỳ vẫn có thành tích tốt đến nỗi dám “battle” điểm số với các Giáo sư. Chương trình học của ngành nghệ thuật rất phong phú, sinh viên đến từ khắp nơi trên Thế giới, các giáo sư chẳng những không chán ghét cậu trai ngỗ nghịch người Trung Quốc này mà còn tán thưởng tinh thần tự do của anh. Nhưng thích thì thích đấy, cuối kỳ thầy cô vẫn cười tủm tỉm đánh trượt Phó Gia Minh vì thiếu điểm chuyên cần, khiến anh bực đến bốc khói.

Nỗ lực như thế mà vẫn phải học lại, Phó Gia Minh uất ức mà không khóc nổi, thế là tối đó anh đến quán bar thả lỏng, uống hết ly này rồi đến cốc khác.

Người phương Tây đã tiệc tùng hàng trăm năm nay, họ biết cách cuồng hoan một cách sảng khoái nhất. Họ sẽ dùng nước ép trái cây để mê hoặc vị giác của bạn, sau đó dùng Vodka để thả lỏng thần kinh của bạn. Bạn được bao bọc trong tiếng nhạc điên cuồng và những quả cầu sáng chớp loé liên tục, bên cạnh là mấy chiếc quần lót cũn cỡn để lộ da thịt trần trụi cùng áo thun mỏng đến nỗi có thể nhìn xuyên thấu đầu ti. Những người da trắng tóc vàng này cũng quá biết chơi rồi đấy, Phó Gia Minh không thể tin được có một ngày mình sẽ phát tởm với những bữa tiệc như này.

Khi anh lết ra ngoài đường nôn đầy lên đất, Uông Húc cuối cùng cũng đến nơi. Phó Gia Minh nằm sõng soài trên ghế sau như chiếc bánh nướng xẹp lép, yếu ớt đến nỗi cảm tưởng véo anh một cái cũng chảy nước ra. Thằng bạn chí cốt gọi anh dậy, đưa điện thoại đến bảo anh nghe, trên màn hình là khuôn mặt to đùng của Ôn Kỳ Chí, trông hắn lúc này hệt như con gà trống đang tức đến sùi bọt mép.

Phó Gia Minh nhìn thoáng qua rồi tắt máy. Anh thật sự không có tinh thần nói chuyện phiếm, chuyện bị đánh trượt môn làm anh buồn chết đi được, anh quyết định sẽ ra đảo hoang “chữa lành” trong kỳ nghỉ.

Phó Gia Minh mang theo hành lý lên máy bay, chỉ vài ngày sau anh đã đặt chân lên một vùng biển ấm áp. Anh không biết điện thoại của mình bị cài định vị, cho nên khi Ôn Kỳ Chí hùng hổ đuổi đến đảo nhỏ, mặt anh dại ra.

Hai đứa gặp nhau ở khách sạn duy nhất trên hòn đảo nhỏ. Khi hắn gõ cửa Phó Gia Minh vừa mới tỉnh ngủ. Mãi đến buổi chiều hôm sau anh mới điều chỉnh được trạng thái jet lag, lúc này đúng độ hoàng hôn. Ôn Kỳ Chí phủ màu ráng chiều, mệt mỏi phong trần bước vào với một rương quà tặng.

“Quà tặng gì cơ?”

Rõ ràng Phó Gia Minh vẫn chưa tỉnh ngủ nên anh mới có thể hỏi câu ngu ngốc như thế. Ôn Kỳ Chí cười lạnh không nói gì, chỉ dứt khoát trói chặt con đĩ này trên giường. Lúc Phó Gia Minh tỉnh táo thì đã quá muộn rồi, anh bị lột trần truồng, trói còng tay, bên cạnh đầy những món đồ chơi tình dục trông sao giống hệt dụng cụ tra tấn. Có vẻ như đồ ngốc thối này giận thật rồi.

“Anh còn dám mắng tôi đúng không? Phó Gia Minh, có phải anh sẽ mãi mãi không nhớ lời tôi nói!?”

“Con mẹ mày Ôn Kỳ Chí! Thả anh mày ra!”

Ôn Kỳ Chí trói chặt Phó Gia Minh, chỉ không bịt miệng anh thôi. Hôm nay hắn muốn bắt con đĩ chó này quỳ xuống nhận sai rồi xin lỗi mình.

“Nhận sai? Anh mày làm gì mà phải xin lỗi mày!”

“Tôi cho anh mạnh mồm này! Tôi cho anh chửi này!!”

Ôn Kỳ Chí quỳ xuống bóp chặt cằm Phó Gia Minh. Con đĩ này đi bar uống say đến bất tỉnh, trong máy còn đầy ảnh chụp những kẻ thác loạn lăn lộn hôn hít dưới đất, dùng miệng truyền rượu cho nhau. Cách một lớp màn hình mà Ôn Kỳ Chí cũng có thể cảm nhận được mùi vị tởm lợm đấy, buồn nôn chết đi được.

“Sao mày lại có mật khẩu điện thoại của tao!? Sao mày biết tao đang ở đâu!?”

“Thế anh nói anh có sai không?”

“Tao làm gì mà phải nhận sai với mày?”

“Con mẹ anh có thác loạn bên ngoài không? Có lên giường với thằng nào không!!”

“Cút con mẹ mày đi!!”

Ôn Kỳ Chí là đồ ngốc thối luôn tự cho mình là đúng. Phó Gia Minh không thể chịu nổi hành vi biến thái của hắn, càng không thể tiếp thu tình yêu vặn vẹo của hắn. Anh đi du học một năm, Ôn Kỳ Chí dây dưa với anh đúng một năm, ban đầu còn dịu dàng ôn hoà lắm, không hiểu sao đến bây giờ lại kiểm soát anh nghiêm trọng như thế này. Phó Gia Minh mệt rồi, không muốn chơi với hắn.

“Anh cứ nói thế là xong được à? Lúc quyến rũ tôi sao anh không bảo thế! Lúc nói yêu tôi sao anh không bảo thế! Phó Gia Minh, anh đã thề rằng sẽ mãi mãi yêu tôi! Anh có hiểu thế nào là yêu không đấy?!”

Hai đứa chán ghét chì chiết nhau như thế. Ôn Kỳ Chí chẳng thể chịu nổi Phó Gia Minh luôn làm theo ý mình. Anh thật sự quá thèm khát tự do, tự do đến nỗi khiến hắn sợ hãi! Hắn cũng chẳng muốn trở nên cố chấp như thế, nhưng không có cách nào cả. Hai đứa bên nhau 2 năm rồi, Phó Gia Minh vẫn không đủ yêu hắn. Lúc tâm trạng tốt anh sẽ nghe điện thoại, còn khi buồn chán anh cứ nói đi là đi. Anh giống như ngọn gió mà hắn không thể nắm được trong tay, vậy nên Ôn Kỳ Chí ở bên kia đại dương chỉ có thể hèn mọn cầu xin anh đừng thổi đến nơi người khác. Cho dù đã trói chặt anh lại, Ôn Kỳ Chí cảm thấy người bị giam cầm chính là hắn.

“Ừ… Ôn Kỳ Chí… Cậu nói đúng…”

Nếu cả hai đều tra tấn nhau, vậy tại sao không thể buông tay? Phó Gia Minh không cảm thấy hai đứa bắt buộc phải dây dưa với nhau như vậy. Chẳng có khoảnh khắc tốt đẹp nào sẽ tồn tại vĩnh viễn, vậy nên không cần phải cố chấp bên nhau.

“Thế thì anh giết tôi đi.”

Ôn Kỳ Chí cởi trói cho Phó Gia Minh rồi đặt chiếc dao gọt hoa quả trên bàn vào tay anh. Con dao này nhìn rất sắc bén, vừa khéo có thể cắt ngang cổ.

“Phó Gia Minh… Anh đừng có tra tấn tôi nữa… Không muốn bên nhau thì anh giết tôi đi, dù sao tôi cũng không thích anh.”

“Con mẹ cậu điên rồi à!”

“Anh không dám đúng không? Thế thì tôi tự đâm, chết rồi không quấn lấy anh nữa.”

Ôn Kỳ Chí đưa dao lên cổ mình, Phó Gia Minh lao ra ngăn cản, hai đứa cứ thế vật lộn trên mặt đất. Phó Gia Minh cưỡi trên người Ôn Kỳ Chí tát hắn, véo hắn. Ôn Kỳ Chí bị ngạt đến mặt đỏ tai hồng nhưng không phản kháng cũng không nói lời nào. Phó Gia Minh đấm vào mũi của Ôn Kỳ Chí, hắn gầm một tiếng rồi ** anh. Phó Gia Minh đấm vào hai vai hắn, Ôn Kỳ Chí nâng eo nắc lút cán.

“Phó Gia Minh… Anh đừng đánh em… Em đau lắm…”

Thực sự đau lắm, đau hơn cả lần hắn bị đánh hội đồng trong hẻm nhỏ. Ôn Kỳ Chí cảm thấy mình sắp chết rồi, không phải do dao đâm mà là vì bị Phó Gia Minh ép chết.

“Ôn Kỳ Chí! Tao giết mày!”

Phó Gia Minh cũng đỏ mắt lên. Anh nắm chặt con dao nhỏ trong tay, không có dũng khí cầm lên nhưng cũng chẳng có ý định buông xuống…

Lạch cạch một tiếng, dao nhỏ rơi xuống đất. Một trong hai người đá văng con dao ra xa, đụng vào cửa gỗ vang lên tiếng bịch. Hai đứa nằm trên mặt đất thở hổn hển, trông còn dơ bẩn hơn những ảnh chụp dâm loạn trong điện thoại của Phó Gia Minh. Họ quay cuồng làm tình trên thảm khách sạn, Ôn Kỳ Chí thậm chí còn bôi máu khắp *** của Phó Gia Minh, nắc vào cơ thể anh rồi vuốt ve hỗn hợp nước dâm và máu tanh tưởi khắp người của anh. Hai đứa quay cuồng trên tấm thảm xám xịt, trên người toàn là máu tươi.

Ôn Kỳ Chí đè hai vai anh làm tình một cách thô bạo. Phó Gia Minh nhắm mắt, mặt anh ướt đẫm nước mắt của Ôn Kỳ Chí. Im lặng một lúc lâu, hai đứa cao trào. Họ kéo tay nhau gọi tỉnh đối phương, Ôn Kỳ Chí bắn rất nhiều tinh dịch trong cơ thể của Phó Gia Minh, anh ngửa cổ rên rỉ, hổn hển đến sắp không thở nổi.

Hai đứa làm tình đến tận sáng sớm mới kiệt sức dừng lại. Phó Gia Minh mệt mỏi đến nỗi không thể động đậy, Ôn Kỳ Chí cũng chảy khô nước mắt, ôm anh ngủ trên giường. Hai đứa quên cả đắp chăn, cứ như vậy trần truồng ôm nhau với cơ thể nhầy nhụa tinh dịch và máu tươi.