Một Đôi Trời Sinh - Hàm Ngư 626 Hào

Chương 16




Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Một ngày sau sau khi Phó Gia Minh rời đi, Ôn Kỳ Chí đã tìm đến nhà của anh. Hắn là người thông minh, nghĩ ra nhiều cách, hầu như muốn gì cũng có thể dễ dàng đạt được, ngoại trừ việc khiến con đĩ này đổi ý.

Hắn đứng trước khu dân cư làm thủ tục đăng ký vào thăm, lúc quản lý gọi điện cho chủ hộ để xác nhận, Phó Gia Minh vẫn đang mắng hắn trong điện thoại, liên tục chất vấn hắn đến đây làm gì.

Ôn Kỳ Chí không trả lời, đợi xe trung chuyển chở đến biệt thự nhà họ Phó, hắn mới thong thả ung dung mở cặp sách lấy đồ ra.

“Áo, tất, quần lót… Con mẹ anh đều vứt ở phòng ký túc xá của tôi! Phó Gia Minh, anh có thấy tởm không đấy!?”

Ôn Kỳ Chí lấy hết quần áo bên trong túi ra ném lên giường của Phó Gia Minh. Hai đứa đóng cửa lại cãi nhau. Ôn Kỳ Chí lớn tiếng gào rống, con đĩ nhà anh chẳng quan tâm đến cái gì cả, cũng chẳng thèm muốn cái gì cả, nói vứt là vứt, không đắn đo chút nào.

“Tôi đã nói là không cần rồi! Ôn Kỳ Chí, đừng có kiếm chuyện nữa!”

“Anh nói không cần là không cần được à?! Vì sao! Vì sao!!”

“Không nói chuyện tử tế được thì cút. Anh mày không cần mày dạy dỗ.”

“Tôi dạy dỗ anh? Một năm này tôi dạy được anh cái gì?! Tôi bảo anh đừng hút thuốc anh có thôi không? Tôi bảo anh học bài đi anh có học không? Tôi bảo anh chờ tôi, nhưng con mẹ anh vẫn rời đi!! Phó Gia Minh, anh có còn lương tâm không đấy!!”

“Tao làm gì mày à? Tao ép mày làm gì à? Ôn Kỳ Chí, mày có hiểu thế nào là “dễ đến nhanh đi” không? Chính mày đòi làm simp mà không có ý thức tự giác, đừng con mẹ gì cũng đổ hết lên đầu của tao.”

“Tôi là simp? Con mẹ thằng nào gọi tôi chồng ơi trên giường? Con mẹ thằng nào dụ dỗ tôi ở nhà vệ sinh trường học? Thằng nào quấn lấy tôi cả ngày đòi làm tình?! Đĩ rách! Chó cái! Anh mà dám đi thì tôi giết anh!”

Phó Gia Minh tức đến mức bật cười. Không biết đồ ngốc thối này lấy dũng khí ở đâu mà dám đôi co với anh, giờ thì còn đòi giết người nữa? Nghe sao nghiêm túc thật đấy.

Nghĩ thế trong đầu, Phó Gia Minh đột nhiên bình tĩnh. Anh chợt cảm thấy Ôn Kỳ Chí cũng khá đáng thương, ngoài chỉ số thông minh cao ngất ngưởng cùng thành tích học tập xuất sắc thì hắn chẳng có gì cả. Thật tiếc khi kẻ nhà quê như hắn lại lỡ phải lòng loại người như anh, dẫu sao thì cả thân phận lẫn sở thích của hai đứa đều chẳng có liên quan gì đến nhau. Mà trong cuộc đời này, ngoài chuyện làm tình, còn có nhiều thứ đáng giá lắm.

“Ôn Kỳ Chí, đứng dậy thôi nào.”

“Tôi không cho anh lên tiếng! Phó Gia Minh…  Anh không được phép nói gì ở đây… Không phải anh thích thế lắm sao… Không phải anh thèm *** lắm sao…”

Hắn đè Phó Gia Minh trên giường rồi thô bạo nắc. Làm tình đúng thật rất thoả mãn, Phó Gia Minh cũng rất thích lên giường với Ôn Kỳ Chí. Nhưng một ngày có đến 24 giờ, hai đứa không thể nào làm tình mãi mãi như thế.

Sau trận mây mưa, Ôn Kỳ Chí khóc nức nở bò dậy từ trên người anh. Hắn quỳ dưới mặt đất khẩu giao cho anh, để anh xuất vào trong miệng mình, sau đó hai đứa ôm nhau như thường ngày rồi vừa tắm rửa vừa hôn môi.

Bước ra khỏi phòng tắm, tâm trạng của Ôn Kỳ Chí ổn định hơn rồi. Hắn gấp gọn quần áo mà mình mang đến rồi dọn giường cho Phó Gia Minh. Hai đứa ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa cuối giường. Cuối cùng Phó Gia Minh cũng kiên nhẫn nói chuyện tử tế với hắn.

Tối qua Phó Gia Minh đã trao đổi với ba mẹ rồi, mùng 5 tháng sau là ngày khởi hành chính thức. Sau kỳ nghỉ hè này, anh sẽ đến trang viên của gia đình bắt đầu một cuộc sống mới ở bên kia đại dương, ngoại trừ môn Tiếng Anh và Tiếng Pháp, anh còn phải học tập rất nhiều khoá học nền tảng. Cuộc sống của anh thật sự quá phong phú, mỗi ngày làm hết việc này lại đến việc nọ. Ôn Kỳ Chí không thể hiểu được ham muốn tự do của anh, vậy nên Phó Gia Minh chỉ nói vài từ khoá quan trọng, tránh cho hai đứa cãi nhau lần nữa.

“Cậu cũng đừng quá giận. Tôi đã nói rồi mà, sau này có cơ hội thì chúng ta tiếp tục, đâu cần phải chấp nhất như thế? Cậu thấy có đúng không Ôn Kỳ Chí?”

“Đúng cái gì mà đúng!? Phó Gia Minh, anh cứ nhất định phải đi à?”

“Ừ, phải đi.”

Ôn Kỳ Chó hận anh chết mất, nhưng hẳn chẳng thể làm được gì. Hắn đã khóc cạn khô nước mắt, vậy mà con đĩ này chẳng mềm lòng. Hiện tại chỉ có cách nắm chặt tay anh và khiến anh không rời đi được.

“Nhìn chung tôi đối xử khá tốt với cậu mà nhỉ? Ôn Kỳ Chí, tự cậu nghĩ lại xem. Trong một năm vừa qua, có phải tôi cho cậu ăn ở miễn phí hay không? Có phải tôi cho phép cậu thích đến lúc nào thì đến, thích đi lúc nào thì đi không? Con mẹ cậu gõ cửa là tôi ra mở, cậu còn muốn gì nữa?”

“Tôi không muốn gì cả, dù sao thì anh không thể cứ thế mà đi như vậy.”

“…”

Ngốc thối, nói gì cũng không thèm nghe, năm nay còn cố chấp hơn năm ngoái, càng ngày càng con mẹ nó phiền.

Phó Gia Minh hít sâu một hơi, anh cố vùng ra hai lần nhưng đều thất bại. Bây giờ nhìn lại anh mới để ý đến thân thể cao to cường tráng của Ôn Kỳ Chí. Hắn thực sự đã trưởng thành rất nhiều.

“Cậu cho tôi một giải pháp đi. Chúng ta không thể cứ ngồi đây lãng phí thời gian như vậy.”

“Tôi đã nói rồi, anh đợi tôi một năm. Tới lúc đó tôi sẽ nộp hồ sơ xin visa, rồi đưa anh cùng đi nước ngoài.”

“Không thể nào, đổi cách khác.”

“Không có cách khác, chỉ có cách này thôi.”

“…”

“Phó Gia Minh, anh nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc thì anh có thích tôi không?”

“Không thích.”

“Anh lừa tôi! Anh thích tôi mà!!”

“Cậu điên à? Cứ phải cãi nhau mới được à?”

Khóc, khóc, khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, đúng là đồ vô dụng. Phó Gia Minh sắp phát điên mất thôi, không những anh không bỏ được cục phiền toái này mà hắn sắp phát triển thành khối u luôn rồi!

“Ôn Kỳ Chí, tôi không muốn cãi nhau với cậu…”

“Anh tưởng tôi muốn lắm à? Anh ngủ với tôi cho đã rồi chạy! Trên đời này làm gì có chuyện nào tốt như thế!!”

“Tôi nói lần cuối, cậu cho tôi một giải pháp đi, không thì đừng có đến đây nữa… Đừng hòng nhắc đến chuyện để tôi đợi. Tôi không đợi cậu, tôi cũng không đợi bất cứ ai, cậu đừng có mà mơ tưởng hão huyền.”

“Anh cứ nhất định phải đi đúng không? Chắc chắn sao? Không thể thay đổi?”

“Chắc chắn! Cậu còn nói chuyện vô nghĩa nữa thì cút!”

“Vậy anh thừa nhận anh thích tôi đi.”

“…”

Thấy anh không lên tiếng, Ôn Kỳ Chí biết chắc con đĩ này đang ủ mưu trong đầu. Anh ngủ với hắn xong đá hắn luôn, chẳng có ý thức trách nhiệm gì!

“Nói nhanh lên, Phó Gia Minh. Không nói tôi không cho phép anh đi.”

“Cậu tha cho tôi được không?”

“Thế thì anh có nói hay không!”

“Thích cậu, hài lòng chưa?”

“Ừ… vậy thì anh cứ nói tiếp đi, nói chỉ yêu em, mãi mãi không bao giờ thay lòng.”

“Đừng có mà được voi đòi tiên.”

“Đĩ rách! Anh rốt cuộc có nói hay không!”

Phó Gia Minh tức chết đến nơi rồi, con mẹ đồ ngốc thối này nữa, quấy rầy anh từ sáng đến đêm. Trời đã tối rồi, cãi nhau cả ngày làm anh mệt chết, toàn thân nhức nhối, thế mà vẫn chưa đuổi được cái đồ cứng đầu này đi.

“Mãi mãi yêu cậu.”

“Anh nói cho rõ vào, Phó Gia Minh sẽ yêu Ôn Kỳ Chí mãi mãi.”

“Phó Gia Minh sẽ yêu Ôn Kỳ Chí mãi mãi.”

“Anh vừa hôn em, ôm em vừa nói.”

Không lay chuyển được Ôn Kỳ Chí, Phó Gia Minh đành ngồi lên người của hắn, vừa cắn cổ vừa thủ thỉ lời yêu với hắn. Tên ngốc thối này chưa gì đã cứng luôn. Phó Gia Minh đảo mắt liên tục, ôi nhìn cái đức hạnh này, trông sao có khác gì anh đâu!

“Phó Gia Minh… Em sẽ nghĩ ra cách… Anh đừng đi mà…”

“Cách gì? Ngoài việc ** *** tôi, cậu còn làm gì được à?”

“*** chết anh! *** dâm! Không phải anh thích em lắm sao? Em sẽ *** chết anh!”

Phó Gia Minh càng thô tục thì Ôn Kỳ Chí càng hưng phấn. Hắn ôm anh ** một lần trên giường, cả hai đều ra sức vô cùng. Lúc sắp bị bắn tinh vào cơ thể, Phó Gia Minh dâm đến không chịu nổi, vặn vẹo lắc mông, dáng vẻ muốn ngậm t*ng trùng lắm rồi.

“Phó Gia Minh, anh gọi chồng đi! Gọi em là chồng em bắn cho anh…”

“Chồng ơi, chồng xuất tinh vào người anh nhé… Ôn Kỳ Chí giỏi quá…”

Hai đứa thở hổn hển ngừng lại. Lúc Ôn Kỳ Chí đỏ mặt hôn lên môi anh, Phó Gia Minh không từ chối mà ngoan ngoãn đáp trả nụ hôn. Xong chuyện, Ôn Kỳ Chí lại rửa ráy sạch sẽ cho anh. Đến khi cả hai đã mặc gọn quần áo nằm trên giường, Ôn Kỳ Chí vẫn chẳng nỡ rời đi.

“Mùng 5 tháng sau tôi bay, cậu đi về nghĩ cách. Nếu nghĩ ra cách làm tôi hài lòng, tôi có thể miễn cưỡng phối hợp với cậu thử xem.”

“Chỉ còn 28 ngày nữa thôi…”

“Con mẹ nó tận 1 tháng lận. Cậu đang khóc tang cho ai nghe đấy?”

“Phó Gia Minh, anh đừng đối xử như thế với em được không?”

“Làm cũng làm rồi, khóc cũng khóc rồi. Anh mày hôm nay bị mày hành cả ngày, mày cố tình trả đũa đấy hả?”

Lúc rời đi Ôn Kỳ Chí vẫn lải nhải không ngớt. Phó Gia Minh mệt đến suýt ngất xỉu, tiễn hắn về xong nằm vật xuống giường, chưa đến 5 phút, điện thoại lại reo. Đúng là chẳng có ai đáng ghét hơn Ôn Kỳ Chí, người ta không chịu nghe máy mà vẫn tiếp tục gọi đến. Anh lật úp xuống từ chối mười mấy cuộc, cuối cùng cũng không chịu được nữa.

“Phó Gia Minh, sao anh lại không nghe điện thoại?”

“Nói chuyện chính, đừng vòng vo.”

“Em nghĩ ra cách rồi. Ngày mai em sẽ đến nhà anh, anh nhớ đứng ở cửa đợi em. 9 giờ sáng mai đấy, không cho phép tới muộn.”

“…”

Cứ ở gần Phó Gia Minh là hắn sẽ ngu đi, xa anh một chút liền khôi phục lại trí thông minh. Ôn Kỳ Chí vừa ra khỏi khu biệt thự đã nghĩ được một phương án mới. Chuyện xấu duy nhất là Phó Gia Minh chẳng có ở đây. Những lúc không có Phó Gia Minh, Ôn Kỳ Chí nhớ nhung anh chết đi được. Chỉ gọi điện nghe tiếng thở anh thôi, hắn cũng đã cảm thấy rất ngọt.

“Phó Gia Minh, anh nhớ em không?”

“Không.”

Hắn mới đi được có 10 phút, vết sưng trên mông anh vẫn còn chưa biến mất đây này. Phó Gia Minh đau đầu chết đi được, nhắm mắt lại chỉ muốn nghỉ ngơi.

“Vậy bây giờ anh có thể bắt đầu nhớ em. Em lên xe đây, anh đừng tắt máy nhé.”

“…”

Phó Gia Minh ngủ rồi, nhưng Ôn Kỳ Chí chẳng hề nhận ra. Hắn cầm điện thoại bên tai lẳng lặng lắng nghe tiếng hít thở của Phó Gia Minh. Từ giây phút này, hai đứa yêu nhau.

Lời tác giả:

Tình yêu của người trẻ tuổi là phải chua chua ngọt ngọt, mấy chuyện cẩu huyết cứ để lớn rồi tính.