Một Đời Trầm Luân

Chương 96: NT7: Cảnh ca ca và tiểu Thái Dương (1)




Thái tử à, hoàng thượng và nam hậu đang chờ người!

Một cung nữ cúi đầu hành lễ nói. Trước mặt nàng là một tiểu hài tử trông vô cùng nghịch ngợm khi đang không ngừng ngồi nặn tuyết. Thật là, thái tử như vậy sẽ cảm mất. Mà đám người hầu bọn họ nhất định sẽ bị phạt cho mà coi...

- Ách xì! Được rồi, các ngươi ồn quá!

Tiểu thái tử khịt mũi một cái. Sau đó cung nữ kia liền vội vã đắp lên áo choàng cho người. Kế đó cả hai liền đi đến chỗ của Triều Thái Phong và Cao Thừa An đang đợi.

- Thần nhi tham kiến phụ hoàng và bá phụ!

Tiểu thái tử ngoan ngoãn hành lễ. Thái độ lễ phép thật sự khiến người ta ưa thích không thôi!

- Tiểu Dương ngoan thật nha, mau qua đây ăn đi!

Cao Thừa An dịu dàng nhìn con mình nói. Tuy không phải thân sinh nhưng họ thật sự rất yêu quý đứa trẻ này.

Đứa nhỏ vốn là con của Châu An và thê tử nhưng hai người cảm thấy đứa bé có duyên với mình nên có ý muốn nhận làm nhi tử. Mà hai phu phụ Châu An cũng không có ý kiến. Vả lại bọn họ đã chuyển đến sống luôn trong cung. Có thể ngày nào cũng được nhìn thấy con trai nhỏ của mình. Chưa kể, Cao Thừa An và Triều Thái Phong cũng không giấu giếm chuyện cha mẹ ruột của đứa trẻ. Do đó, từ khi có nhận thức, Cao Thái Dương đã vốn biết thân sinh của mình là ai. Đứa trẻ cũng vô cùng hiếu thuận với họ.

- Chút nữa chúng ta sẽ đến thăm phụ mẫu của con!

Triều Thái Phong nhàn nhạt lên tiếng. Hắn vốn dĩ là người kiệm lời chỉ khi ở cạnh Cao Thừa An thì mới có ngoại lệ mà thôi. Do đó trong mắt Cao Thái Dương người bá phụ này có phần hơi đáng sợ.

- Dạ, thần nhi đã biết!

Cao Thái Dương ngoan ngoãn gật đầu. Đứa nhỏ cũng nhớ phụ mẫu và đệ đệ rồi.

- Càng nhìn càng thấy tiểu Dương đáng yêu quá đi!

Cao Thừa An không ngăn được sự yêu thích. Hài nhi của y quả nhiên là vô cùng khả ái mà! Nghĩ nghĩ liền không ngăn được mà đưa tay bẹo má đứa nhỏ. Khụ, dáng vẻ bay giờ nào có uy nghiêm của một vị vua đâu chứ.

- Được rồi, ngươi như vậy làm sao thằng bé ăn được? Còn nữa, ngươi mau ăn đi, dạo này ốm đi rồi!

Triều Thái Phong ôn nhu nhìn ái nhân của mình. Sau đó gắp lấy gắp để đồ ăn cho y. Mà Cao Thái Dương một bên chỉ có thể chóng cằm thở dài.

Haiz, lại nữa rồi, ở đâu cũng thấy mấy cảnh này cả...ở chung với phụ hoàng và bá mẫu nè, rồi ở chung với phụ mẫu cũng không khác gì. Tiểu Dương khổ quá mà!

- Mà nè tiểu Dương, có phải con rất nhớ Cảnh ca ca hay không? Ta bật mí cho con nhé, sanh thần của con cả nhà huynh ấy sẽ về kịp đó!

Cao Thừa An nháy mắt trêu chọc con trai mình. Quả nhiên nghe thấy lời của y đứa nhỏ liền lập tức đỏ mặt.

- Ai bảo con nhớ huynh ấy chứ? Con...con mới không thèm!

Cao Thái Dương bị nói trúng tim đen liền lắp bắp nói. Khụ, không có nhớ đâu! Cao Thái Dương không thèm nhớ cái tên khó ưa đó!

Thấy biểu hiện của đứa nhỏ hai phu phu nhìn nhau cười nhạt. Ai dà, cái này cũng tính là duyên phận thật. Cảnh ca ca mà bọn họ nhắc đến là đứa trẻ được Lạc Phù Nghiêm và Vĩnh Thái Phi nhận nuôi. Đứa nhỏ đó tên là Lạc Phi Cảnh, lớn hơn hài tử của bọn họ một tuổi. Tính tình thì ừm....rất là nghịch ngợm thường xuyên bị Vĩnh Thái Phi nhéo lỗ tai mà vẫn không chừa.

Ấy vậy mà hai đứa nhỏ rất hợp ý nhau nha. Lúc mới bập bễnh một hai tuổi Cao Thái Dương đã rất bám theo Lạc Phi Cảnh. Lúc nào cũng vậy, hai cái đầu nhỏ ngày nào cũng sát rạt với nhau. Sau đó cùng nhau tìm trò quậy phá. Mà chủ mưu đương nhiên là con trai của phu phu họ Lạc rồi.

Bây giờ hai đứa nhỏ một đứa mười một đứa chín tuổi. Nhưng mà đã một năm rồi lại không gặp nhau do gia đình họ Lạc đang đi ngao du tứ hải. Và may mắn làm sao thời gian họ về sẽ kịp với sanh thần của Cao Thái Dương. Tuy ngoài mặt con trai mình nói là thế nhưng Cao Thừa An hiểu rõ đứa nhỏ quan tâm Cảnh ca ca của mình thế nào. Lúc mà Cảnh ca ca của nó rời đi nó còn phụng phịu giận dỗi. Phải kêu đến mẫu thân của nó tới dỗ cũng không có ăn thua gì. Nghĩ lại thật sự quá mệt mỏi.

Sau khi cả ba dùng bữa xong liền sánh bước đi đến chỗ của phu phụ Châu An. Họ nói chuyện với nhau rơm rả vui vẻ. Kế đó còn không quên trêu chọc đứa nhỏ nhà mình về chuyện của Cảnh ca ca khiến Cao Thái Dương đang bồng bế đệ đệ ngượng đến nỗi không ngóc nổi mặt.

"Tên Lạc Phi Cảnh đáng ghét, tại huynh tất cả! Ta không thèm chơi với kẻ như huynh nữa!!!"

Tiểu Thái Dương trong lòng hậm hức muốn dậm cả chân đến nơi nhưng vì đang bế bồng đệ đệ yêu quý nên không dám manh động.

Ai dà, thật là một tiểu hài tử đáng yêu hiểu chuyện mà!