Một Đời Trầm Luân

Chương 63: Thái Nam và A Luân (1)




Nghe thấy tên phụ thân của mình khiến hắn thoáng bất ngờ. Làm sao Lâm gia gia biết điều đó. Tuy ông ấy là người nuôi dưỡng hắn nhưng Triều Thái Thái lúc hắn còn nhỏ đã nói không được nói ra thân phận cho người khác nghe. Nếu không chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Vả lại, Lâm gia gia khi ấy thấy hắn trông đáng thuơng, nhếch nhác nên cũng không đành lòng lên tiếng hỏi về xuất thân của hắn. Ông chỉ biết vỏn vẹn đứa trẻ này mất hết gia đình. Là một hài tử đáng thương, tội nghiệp.

Vả lại ông ấy rất ít khi quan tâm chuyện triều đình. Mấy quan lại của vùng ông còn chả biết đến. Thế mà đột nhiên lại nhắc đến cha hắn một người đã mất từ rất lâu. Điều này quả thật khiến Triều Thái Phong cảm thấy nghi hoặc.

- Ân, đó là tên của phụ thân ta...gia gia có chuyện gì hay sao?

Nghe thấy câu trả lời của hắn. Nước mắt Lâm gia gia không hẹn mà rơi xuống. Khuôn mặt nhăn nheo không kiềm được xúc động mà cứ thế rơi lệ.

- Gia gia...

- Hóa ra...hóa ra là trùng hợp như vậy...A Phong, A Phong thật sự là hài tử của Thái Nam!

Nghe cách xưng hô của ông. Triều Thái Phong đột nhiên cảm thấy dường như ông có quen biết với phụ thân hắn.

- Người....biết ông ấy sao?

- Phải! Ta biết hắn! Bọn ta đã từng là bằng hữu rất thân cận!

Ánh mắt ông lóe lên tia hoài niệm. Cứ như bao ký ức thời niên thiếu phút chốc ùa về trong tâm trí lão nhân gia lớn tuổi.

- Gia gia, ta có thể mạo muội hỏi một chuyện không?

Cao Thừa An nhớ đến gì đó liền khẽ chau mày. Thật sự trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?

- Cháu cứ hỏi đi.

Lâm gia gia vẫn chưa kiềm được xúc động.

- Có phải hai người còn có một bằng hữu nữa hay không?

Nghe y hỏi cả Lâm gia gia và Triều Thái Phong đều thoáng bất ngờ. Hắn nhìn y không khỏi nhớ đến câu hỏi ban sáng ở quán trọ y hỏi người họ Kỳ kia.

"Cô nương có nhắc đến ngày phụ thân cô đưa kiệu có đến hai người phải không?"

- ....Đúng vậy! Ta đến đây cũng là vì chuyện đó..

Lâm gia gia không nghĩ sẽ giấu giếm gì bọn họ. Chuyện mấy mươi năm trời rồi, cuối cùng cũng có thể nói ra. Thái Nam và A Luân trên trời, có lẽ cũng sẽ mãn nguyện.

- Trước tiên, ta muốn hỏi cháu tiểu An. Bức thư này, là ai đưa cho cháu?

Lâm gia gia đặt bức thư lên bàn. Dĩ nhiên Cao Thừa An dễ dàng nhận ra đó là lá thư mà Lưỡng Nguyệt đã đưa cho y. Và y cũng thật sự khó tin làm sao có kẻ lại có nét chữ y chang mẫu hậu của mình.

- Là mẫu thân của ta! Nó có chuyện gì sao?

Thấy y thẫn thờ nhìn vào lá thư trên bàn Triều Thái Phong liền đáp thay.

Nghe hai từ "mẫu thân", sắc mặt Lâm gia gia rõ ràng tệ đi thấy rõ. Ông nhìn cả hai ngưòi, sau đó nói.

- Nét chữ này là của A Luân! Cũng là người bằng hữu còn lại của bọn ta. Vả lại...

Ông thoáng ngập ngừng, rồi nhìn qua Triều Thái Phong đối diện.

- A Luân và Thái Nam là một đôi với nhau!

Lâm gia gia cứ tưởng hắn sẽ sốc với thông tin này. Nhưng vẻ mặt Triều Thái Phong lại vẫn như cũ mà lạnh nhạt, thơ ơ. Giống như, hắn đã biết trước.

Triều Thái Phong thấy ông nhìn mình với vẻ bất ngờ liền lên tiếng giải thích.

- Người đàn bà đó đã nói kể cho ta nghe...

Lúc Lưỡng Nguyệt kể chuyện xảy ra năm đó, đã từng nhắc đến ý trung nhân trong lòng của phụ thân. Chỉ là không ngờ cuối cùng bọn họ lại có quen biết với Lâm gia gia.

- Nét chữ này của người tên A Luân kia thì cớ gì ông ấy lại viết nội dung như vậy?

Cao Thừa An chau mày nhìn ông. Nét chữ này rất giống với mẫu hậu y. Còn nữa, tại sao ông ấy lại phải viết những nội dung như vậy cho người đàn bà Lưỡng Nguyệt đó?

- Chuyện này....kể ra thì thật oan nghiệt...

Lâm gia gia thở dài. Ánh mắt nhìn vào một điểm không tiêu cự.

- Năm đó, ba người bọn ta là bằng hữu thân thiết. Vốn dĩ lúc đầu chỉ có ta và A Luân. Nhưng sau đó A Luân vô tình gặp được Thái Nam bị ngã ở ven rừng. Lúc đó là y đã cứu hắn. Cũng vì vậy mà nảy sinh ra mối lương duyên oan nghiệt này...

Năm đó hai người cứu Triều Thái Nam là vì xuất phát từ lòng tốt của người với nhau. Tiếp xúc lâu dần họ cứ tưởng Triều Thái Nam là công tử giàu có. Vậy mà không ngờ thân phận thật lại là con trai của tướng quân triều đình.

Khi ấy, người chăm sóc ngày đêm cho hắn là A Luân. A Luân vốn mồ côi từ nhỏ. Được mẫu thân của Lâm gia gia thu nhận. Sau đó liền trở thành bằng hữu tốt với ông. Tính tình A Luân vốn hiền dịu, lại có chút rụt rè. Vì thế có nhiều lần bị Thái Nam dọa cho sợ hãi. Nhưng tiếp xúc một thời gian. Người kia cũng dần trở nên hiền dịu hơn. Rồi từ từ hai người không biết từ lúc nào đã nảy sinh tình cảm không nên có.

Lúc ông biết được sự thật cũng sốc lấy một phen. Thậm chí là cảm thấy khó chấp nhận.

Dẫu vậy hắn và y vẫn quyết tâm không rời xa nhau. Dẫu cho ánh mắt của mọi người có khinh bỉ họ cỡ nào đi chăng nữa

A Luân vốn thích biểu diễn hí kịch. Chưa kể y lại giỏi về tài may vá. Vì thế liền ngày đêm chuẩn bị may cho mình và hắn một bộ hỷ phục cưới. Họ không thể đường hoàng cưới nhau. Vậy thì coi như là mượn vở kịch này thay cho tâm nguyện của họ.

Nhưng vở kịch chưa bắt đâu, hỷ phục chưa hoàn thành thì sóng gió đã đến....

Khoảng chừng mười mấy ngày sau đó, Thái Nam vì việc trong nhà nên phải trở về. Chỗ ở của bọn họ lại có tính tình cổ hủ. Biết được tình cảm của y dành cho hắn liền hùng hỗ chạy đến muốn đánh đuổi y. Khi đó bọn họ quá đáng đến mức bắt A Luân đi xem thầy chữa bệnh. Thậm chí còn nhục mạ y đủ điều không khác gì một kỹ nữ thấp kém.

A Luân dù vậy vẫn cắn răng không cho phép ai đưa mình đi đâu. Dù có bị đánh chảy máu, bầm dập vẫn ngoan cường nói với bọn họ y không có bệnh. Y rụt rè nhưng không hèn nhát. Y biết bản thân không làm sai, nên không cần phải sợ đám người đó.

Cũng vì vậy mà Lâm gia gia liền cảm thấy hổ thẹn với y. Là bằng hữu với nhau đáng ra ông phải đứng về phía y và hắn mới phải. Do đó ông cũng không ngần ngại mà thay y ra mặt dẫu cho bá tánh chung quanh có chửi rủa thế nào.

Rồi cứ thế qua vài tháng sau. Đám bá tánh cũng lười quản y. Chỉ là khi thấy y xuất hiện đều phỉ nhổ thậm tệ. Mà y lại vờ như điếc không để tâm đ ến họ.

Chỉ là khoảng thời gian đó, Triều Thái Nam không xuất hiện. Cả một động tĩnh nhỏ cũng chẳng thấy. Cho đến môt hôm, Lâm gia gia đang đi dạo cùng y ngoài chợ thì bàng hoàng nghe được tin tức chấn động...