Một Đời Trầm Luân

Chương 24: 24: Bánh Đậu Đỏ





Ngự hoa viên..
An Lâm đang trò chuyện cùng mấy người bằng hữu thì bất chợt trượt chân xém một tí là rơi xuống hồ nước.

May thay lúc này lại có một bàn tay nhanh chóng kéo cậu lại.
- Tham kiến Lang đại nhân!
Các cung nữ thái giám thấy gã liền vội vàng hành lễ.
- Không cần quy củ như vậy đâu!
Gã mỉm cười đỡ cậu đứng thẳng, rồi dịu dàng nhìn cậu nói.
- Ngươi cẩn thận một chút, thời tiết hiện tại rất lạnh!
- Đa..

đa tạ Lang đại nhân!
An Lâm ngượng ngùng, hai vành tai đỏ lên nhanh chóng.
"Cũng có chút đáng yêu.."
Gã thích thú nhìn vẻ mặt cậu ngượng ngùng.

Vừa trông ngốc nghếch lại vừa có gì đó thu hút đến lạ.
- À phải rồi! Lang đại nhân, chút nữa..

ngài có bận gì không?
Cậu gãi gãi đầu, sau đó ngập ngừng hỏi.
- Ừm chốc lát ta không có việc gì bận..

chắc là khoảng 1 canh giờ nữa!
- Vậy sao? Vậy nô tài có thể..


mời ngài một chút điểm tâm không ạ?
- Điểm tâm sao? Cũng không tệ, lát nữa mang đến chỗ của ta! Bây giờ ta đi trước! Cáo từ!
- Cáo từ..
Đôi mắt cậu lấp lánh nhìn theo hướng gã rời đi.

Nó cứ thế lưu luyến bóng lưng gã như trân bảo trên đời.
- Ngài có muốn dùng chút điểm tâm không ạ?
- Sau một canh giờ thì đến tìm ta!
- Haha!
Mấy cung nữ và nô tài vừa thấy gã rời đi liền lên tiếng trêu chọc khiến An Lâm ngại quá hóa giận.
- Nè! Các ngươi vừa phải thôi nha!
- Thôi nào Lâm Lâm à, ai mà không biết ngươi mê đắm Lang đại nhân chứ? Mà cũng đúng thôi, ngài ấy vừa có sắc vừa dịu dàng như vậy ai mà không động lòng cơ chứ!
Một nô tì cảm thán.
- Được rồi, Lâm Lâm mau đi làm điểm tâm cho người ta đi! Đừng có để ngài ấy phải chờ đó!
Cả đám cứ thế nói cười vui vẻ mặc cho An Lâm đã ngượng đến mức muốn tìm cái hố tự chui xuống luôn rồi.
* * *
- Hoàng thượng, người thật sự định đi đến phía Nam sao?
Vĩnh Thái Phi nhìn y tìm câu trả lời.

Ban nãy cũng là y ra hiệu cho cậu ta lên tiếng.
- Ừ, dẫu sao chuyện ở phía Nam nhất định phải giải quyết càng sớm càng tốt!
Y xem kỹ lại tấu chương lúc nãy Lang Kiều dâng lên.

Ánh mắt sát sao không bỏ qua một chữ nào.
- Hoàng thượng, ta có thể hỏi người một câu không?
Vĩnh Thái Phi nhìn y, biểu cảm có chút ngập ngừng.
- Ngươi cứ hỏi đi!
- Rốt cuộc là vì sao người lại không tin tưởng tên Lang đại nhân kia? Tuy ta không ở trong cung nhiều nhưng ta thấy hắn hoàn thành việc của chính mình rất tốt.

Trên dưới triều đình cũng không ít kẻ ngưỡng mộ hắn.

Vả lại, lúc ta cùng A Nghiêm đi điều tra đã có không ít dân chúng ca ngợi hắn!
Vĩnh Thái Phi vừa nói vừa nhớ lại những lời mà các bá tánh chuyện trò với nhau.

Họ có vẻ rất ca tụng vị Lang đại nhân này.
- Ngươi nói có rất nhiều dân chúng ca ngợi Lang Kiều?
Y nhíu mày, đặt tấu chương sang một bên.

Vẻ mặt rõ ràng là thể hiện có điều gì đó không ổn.
- Đúng vậy! Bộ có gì sao?
Thấy thái độ của y hơi lạ, Vĩnh Thái Phi liền nghi hoặc.

Dân chúng ca ngợi Lang Kiều là điều quái lạ lắm sao?
- Không có gì! Chắc là..

ta nghĩ nhiều thôi..
Cao Thừa An lắc đầu, giấu nhẹm đi suy nghĩ vừa mới nhóm lên trong lòng mình.


Y cũng mong là do chính mình nghĩ nhiều mà thôi.

Nếu không chỉ sợ là mọi thứ đã quá trễ..
* * *
- Lang đại nhân, đây là điểm tâm nô tài làm cho ngài! Tuy là không đặc sắc cho lắm nhưng mong ngài sẽ nhận!
An Lâm cầm đ ĩa bánh trên tay vừa đi vừa không ngừng lặp lại câu nói sao cho phù hợp và thể hiện được tấm lòng nhất.
Sao cậu cứ thấy bản thân giờ đây y như tiểu hài tử vậy chứ? Càng nghĩ, càng cảm thấy hồi hợp.

Chỉ là đưa điểm tâm rồi cảm tạ ngài ấy thôi mà..

cớ gì mà phải xoắn hết cả lên?
"Ể..

Lang đại nhân đang làm gì vậy?"
Vừa bước đến gần, An Lâm liền nhìn thấy gã đang ngồi ngắm nhìn thứ gì đó.

Cậu tò mò định lại gần xem thử thì bất chợt, gã xoay đầu, vừa thấy cậu liền mỉm cười nói.
- An Lâm, ngươi đến rồi sao?
- Dạ! Nô tài..

nô tài có đem điểm tâm đ ến cho ngài!
Lời thoại trong đầu cậu phút chốc không cánh mà tự bay đi hết.
- Bánh Đậu Đỏ sao? Ngươi cũng thích món này?
Gã nhìn thức ăn trên tay cậu cầm, vẻ mặt liền lộ ra sự thích thú.
- Vâng ạ! Lúc trước khi còn nhỏ, thái giám tổng quản thường hay đem món này đến cho nô tài!
Lúc trước khi vừa mới nhập cung, cậu lúc nào cũng lon ton đi theo tổng quản.

Có người còn trêu chọc nói cậu thật chất là nhi tử của ông.

Nhưng tổng quản cũng chẳng để tâm mà chỉ dạy bảo cậu những nguyên tắc cần thiết.

Lúc đó cậu đã vô thức bám víu vào ông như một phụ thân hiền từ cho tới khi hoàng thượng thu nhận cậu rồi ông cũng mất vì bạo bệnh thì sự ỷ lại ấy mới kết thúc.
- Người mà ngươi nói là tổng quản trước đó?

Thấy ánh mắt cậu ánh lên tia hoài niệm, gã bỗng sinh ra chút tò mò về chuyện của cậu.
Nghe gã hỏi, An Lâm liền không chân chừ mà gật đầu thay cho lời nói.
- Vậy món này là ngươi tự làm sao?
- Vâng ạ! Nhưng mà tay nghề của nô tài không được giỏi cho lắm..
- Cũng không tệ!
Đến lúc cậu nói xong, gã đã cầm lấy một miếng bánh cắn thử.

Đúng là có hơi thiếu chút mùi vị.

Nhưng chung quy cũng là rất tốt rồi!
- Ngày hôm nay ngươi làm bánh Đậu Đỏ cho ta, vậy để sau này tới lượt ta làm cho ngươi ăn thử, ngươi thấy sao?
- Vậy sao được ạ! Ngài là đại nhân sao có thể làm cho nô tài..
Cậu nhanh nhảu từ chối, nếu như vậy chắc chắn sẽ bị lời ra tiếng vào.

Cậu thì không sao chỉ lo là ảnh hưởng đến hoàng thượng và Lang đại nhân mà thôi.
- Có gì mà không được chứ! Chỉ là một đ ĩa bánh mà thôi!
Gã nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình với cậu.
- Nhưng mà..
- Quyết định vậy đi, nếu ngươi sợ thì coi như đây là bí mật giữa ta và ngươi, dù sao đây cũng không phải là bí mật đầu tiên của chúng ta!
Gã mỉm cười, khẽ cúi người nói bên tai cậu.

Không biết vô tình hay cố ý mà cánh môi gã khẽ động đến vành tai mềm mại.
Bí mật mà gã đang nhắc đến là chuyện đêm trăng hôm đó.

Lần đầu tiên mà hai người gặp nhau...