Một Đời Trầm Luân

Chương 23: 23: Đám Phản Động





Ngày hôm sau..
Cốc! Cốc!
- Hoàng thượng, đã đến giờ thức dậy!
Một cung nữ kính cẩn bên ngoài nói vọng vào.

Nghe tiếng gọi, y từ từ mở mắt.

Đầu óc vẫn còn choáng váng do men rượu hôm qua.
Y phục của y..

là ai đã thay giúp y? Và..

người giúp y trở về tẩm cung của mình là ai?
Y lắc lắc đầu cố gắng nhớ lại chút chuyện vào tối hôm qua.

Lúc đó..

có ai đó đã xuất hiện.

Bóng dáng ấy..

giọng nói thoáng qua ấy..

là hắn hay sao? Càng cố nhớ, các mảnh ký ức càng rời rạc.


Y không nhớ rõ quá trình trở về cung, mà chỉ nhớ đến các hình ảnh xảy ra sau đó..
Nếu thật sự là hắn có phải y đã..
Bất giác cả gương mặt y đỏ bừng lên.

Bàn tay cũng nắm chặt lấy ga giường.
Cao Thừa An, ngươi làm cái trò gì vậy?
Vừa cưỡng hôn vừa khóc, y có khác nào vừa ăn cướp vừa la làng không chứ?
- Hoàng thượng..
Cung nữ bên ngoài vẫn kiên nhẫn gõ cửa và gọi.
- Ngươi đem thau nước vô đây rồi đi làm việc đi!
Y choàng tỉnh trong suy tư rồi nói vọng ra với cung nữ bên ngoài.
- Vâng ạ!
* * *
- Hoàng thượng, tình hình hiện tại của phía Nam có chút bất ổn! Một số kẻ nổi loạn bắt đầu vùng lên chống đối! Binh lính của chúng ta đã đi kiểm tra xung quanh nhưng cuối cùng lại chẳng tìm được tên nào cả!
Lang Kiều chắp tay khai báo sự tình mấy ngày qua.

Còn Cao Thừa An thì nhìn tấu chương trước mặt.

Ánh mắt khẽ lướt xuống Lang Kiều đang ở đối diện mình bên dưới.
Chỉ mới về cung thôi, tên này làm việc phải gọi là mau lẹ..

hay thật chất là đang có âm mưu gì đó?
- Chuyện này các khanh gia nghĩ sao?
Y dời tầm mắt xuống các quan lại hai bên.

Chuyện của gã, y sẽ điều tra cho rõ ràng.
- Theo thần, chúng ta nên ghi lệnh truy nã các đối tượng phản nghịch! Như vậy sẽ khiến cho phạm vi của bọn chúng bị thu hẹp!
Một viên quan lớn tuổi đứng ra nói.
- Lang đại nhân nghĩ sao?
Y nhìn gã khẽ hỏi.

Đây cũng có thể xem là đang thăm dò thái độ của gã.
- Cách này của Tống đại nhân quả thật có thể dùng được nhưng mà..
Gã tỏ vẻ chần chừ, hai mày cũng thoáng trùng xuống.
- Ngươi cứ nói tiếp đi!
- Trên tấu chương cũng có ghi hiện tại một bộ phận không chỉ là kẻ phản nghịch mà còn có cả một số lớn dân thường bắt đầu có ý định bao che giúp đỡ cho đám người đó.

Lệnh truy nã ban ra e rằng cũng chẳng thể giải quyết được chuyện gì!
Nghe gã nói xong, những vị quan khẽ đưa mắt nhìn nhau một cái.

Gã nói không sai.

Nếu làm như vậy chỉ e là bứt dây động rừng, còn có thể k1ch thích đám phản nghịch đó làm những hành động điên rồ.
- Hành vi của đám người đó chỉ nhắm tới người của triều đình thôi sao?

Trong đây ghi rất rõ, bọn chúng chỉ tập trung mục tiêu là quan lại, binh lính của triều đình, còn những người dân bình thương lại hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào cả.
Như vậy rõ ràng là đang muốn tuyên chiến với triều đình.

Tuyên chiến với đương kim thánh thượng!
- Vậy theo Lang đại nhân, chúng ta cần làm gì?
- Thứ cho thần nếu có phần mạo phạm nhưng chuyện này nhìn ở góc độ nào cũng quá rõ ràng thứ đám phản nghịch kia hướng tới là gì! Nếu muốn giải quyết thì không phải là khó.

Nhưng giải quyết triệt để và nhanh chóng e là chỉ có thể sử dụng một biện pháp!
- Đó là?
- Theo thần nghĩ, hoàng thượng nên đích thân ra mặt, cho dân chúng một sự trấn an nhất định!
- Hoang đường! Hoàng thượng đường đường là thiên tử sao có thể tự mình ra mặt!
Một vị quan lập tức bác bỏ ý kiếm của gã.

Hoàng thượng là người cao quý sao có thể xuất đầu lộ diện tự bản thân đi trấn an dân chúng? Rõ ràng là hoang đường cực điểm!
- Ngài nói vậy ta lại không tán thành! Nước muốn mạnh không chỉ ở ngân khố mà còn ở cả lòng người.

Ngài cũng thấy rồi đó, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà đã có không ít người dân đứng về phía bọn phản động.

Nếu đến lúc nhân dân đồng loạt đứng lên tạo phản khi ấy chắc chắn mọi chuyện sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Theo ngài vậy thì việc hoàng thượng đi trấn an dân chúng và việc nguy cơ bị nhân dân phản động thì cái nào sẽ quan trọng hơn? Vả lại, chưa hẳn là cần ngài ấy phải tự mình bố cáo thiên hạ.

Cứ trực tiếp đến phía Nam một thời gian ngắn xem xét tình hình, nếu ngày càng tệ thì nhanh gọn giải quyết!
- Chuyện này..
Vị quan kia im lặng.

Vẻ mặt có chút phức tạp.

Những lý lẽ Lang Kiều đưa ra không phải không có lý.

Thậm chí là nó còn rất chuẩn xác.


Nhưng mà nói thế nào thì chuyện này vẫn có chút không ổn.

Nếu làm không ra chuyện chỉ e là sẽ để lại tiếng xấu cho đời sau.

Do đó không chỉ ông ta mà cả những người khác cũng có thái độ như vậy.
- Lang đại nhân nói cũng có lý.

Nhưng dù sao hoàng thượng vừa mới trở về cung không bao lâu.

Có lẽ nếu muốn làm theo lời Lang đại nhân cũng phải chờ thêm vài ba ngày nữa.
Lạc Phù Nghiêm từ nãy đến giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng.

Và dĩ nhiên những lời này là do phu nhân của nhà hắn chỉ dẫn.
- Lạc đại nhân nói không sai! Như vậy đi, Lang đại nhân khanh cứ việc sắp xếp trước những thứ cần thiết.

Khoảng ba ngày sau trẫm sẽ xuất cung đi về phía Nam một chuyến!
Là mưu đồ hay thật chất là bọn phản nghịch thật sự, thậm chí có chăng kẻ đứng sau tất cả là Lang Kiều đi chăng nữa..

chỉ có thể tận mắt quan sát mới có thể kiểm chứng.
Chưa kể, phía Nam là nơi đông dân cư sinh sống.

Nếu thật sự là Lang Kiều đứng phía sau giựt dây và bọn phản động ngày càng bành trướng chắc chắn sẽ có chuyện lớn diễn ra.
Do đó dù có thế nào, y vẫn phải xuất cung một chuyến!.