Cố Thiến Thiến vì sao muốn khóc, chỉ sợ chính cô cũng không biết, có thể là ánh mắt đầy hơi nước, có thể là lo lắng sợ hãi chuyện gì đó, cũng có thể chính cô muốn khóc để tra tấn anh.
“Anh đi ra ngoài, tôi muốn tắm rửa.”
An Thế Trúc: “…”
Anh buồn bực đứng dậy, mắt của cô là cái vòi rồng sao, nói khóc liền khóc, anh còn không ăn nổi dáng vẻ này của cô.
“Đem cửa khép lại!”
An Thế Trúc “Oành” một tiếng đóng cửa lại, anh quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm cánh cửa trắng như tuyết, trong đầu tất cả đều là thân thể nõn nà của cô, làm đàn ông mà không làm được bước này thì thật sự vô dụng, cô thích khóc thì cho cô khóc đi, khóc một chút cũng sẽ không chết, anh đã cứng rắn quyết tâm, kết quả vì một câu của cô lại thỏa hiệp mềm lòng, thật ra anh cũng không định làm gì cô ở trong này, nhiều nhất chỉ lấy tay làm cô…
Bây giờ anh hoài nghi điều ấy cũng không có cách nào hoàn thành.
Càng nghĩ càng buồn bực, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Trần Khải Sơn gọi anh đi ăn đồ nướng. An Thế Trúc quét mắt về phía phòng tắm, thấy cô hận không thể khiến anh biến mất vậy, An Thế Trúc mang theo ví tiền di động, xoay người đi ra ngoài.
Cố Thiến Thiến tắm rửa xong thì cân nhắc đêm nay sẽ ra sao bây giờ, không thể thuê một căn phòng mới nữa, nhưng ngủ cùng anh, vẫn có chút gì đó không ổn.
Cô quấn khăn tắm lên người xong đi ra, vậy mới phát hiện ra An Thế Trúc không ở đây.
“Người đâu?” Cô nói thầm một câu, muốn gọi điện thoại cuối cùng lại cầm điện thoại quăng về trên giường, cũng đã 10 giờ, người còn đi đâu vậy. Cô lấy áo ngủ ra mặc vào, rồi ở trên giường xem TV, càng xem càng nhàm chán, lại không muốn ngủ, cuối cùng vẫn nhắn tin cho An Thế Trúc: “Tôi ngủ đây.”
Đợi vài phút cũng chưa có tin nhắn trả lời, Cố Thiến Thiến chán đến chết lại cầm điện thoại mở QQ, nhìn thấy Ngôn Tĩnh còn online, quyết định chọc cô ấy một chút.
“Thế nào? Có bị ăn luôn không?”
Cố Thiến Thiến ngầm bực, nói cái gì thế này. Hậm hực trả lời một câu: “Đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy!!!”
“Không thể nào, An học trưởng chẳng lẽ không làm được?”
“Đi chết đi!” Cố Thiến Thiến đang muốn ném bom qua, bỗng nhiên nghe thấy cửa có tiếng vang, vội vàng lấy tay quăng điện thoại đến một bên, đắp chăn lên giả vờ ngủ.
Phía cửa có bật một cái đèn nhỏ, bên trong tối như mực, An Thế Trúc nhìn lướt qua qua chỗ giường: “Cố Tiểu Xuyến?”
Không có người trả lời, anh hạ mắt, màn hình điện thoại còn sáng, giả vờ ngủ cũng giả vờ không được, anh cũng lười vạch trần cô, vào phòng tắm rửa mặt đơn giản một chút, mới đi về phía giường.
Cố Thiến Thiến lui vào trong chăn vẫn không nhúc nhích, đổi lại không lo bị anh phát hiện cô giả vờ ngủ, nhưng cô cũng nhìn không thấy tình cảnh gì bên ngoài, chỉ nghe thấy anh đi tới gần người cô. An Thế Trúc cúi đầu nhìn người nào đó đang quấn chăn như nhộng, xoay người cầm điện thoại màn hình đã tối lên, màn hình lập tức sáng lên một cái, mấy chữ nhảy vào trong mắt của anh.
Uống chút rượu vào, về chút rượu này đối với An Thế Trúc mà nói, chẳng khác gì uống nước cả, anh không biết là bỗng nhiên rượu có tác dụng, hay là vì câu nói “An học trưởng chẳng lẽ không làm được?” kích thích đến anh, hôm nay anh thỏa hiệp với cô, anh và cô có thời gian cả đời, có thể từ từ sẽ đến, bây giờ thì anh hận không thể đem nhóc con chết tiệt này lăn qua lăn lại chà đạp, vừa vặn uống vào chút rượu, loại chuyện rượu say loạn tính này cũng rất bình thường, chẳng những có thể thoải mái thở ra một hơi, thuận đường còn có thể chứng minh một chút xem mình có “được” hay không.
Anh nhìn chằm chằm người nào đó, híp mắt nở nụ cười, giả vờ ngủ sao, có bản lĩnh thì giả vờ cả đêm cho anh.
Anh bật một cái đèn nhỏ ở đầu giường, ánh đèn mờ nhạt rọi xuống, không khí mang theo một loại mờ ám, tay anh dừng trên chiếc chăn bạc trên giường, từ một cái khe chăn dò xét vào.
Cố Thiến Thiến rối rắm nghĩ, tiếp tục giả vờ ngủ, hay là giả vờ bị anh làm tỉnh. Tiếp tục giả vờ ngủ, hiển nhiên sẽ làm người nào đó càng thêm không kiêng nể gì, nhưng cô tỉnh, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản anh? Ra vẻ tỉnh lại càng dễ gặp chuyện không may hơn.
Vậy vẫn nên tiếp tục giả vờ ngủ đi! Nói không chừng anh cảm thấy không có ý nghĩa, sờ soạng hai cái là xong. Cố Thiến Thiến nghĩ tốt đẹp như vậy.
Cố Thiến Thiến nằm nghiêng ngủ, thật ra còn lo An Thế Trúc sẽ phát hiện ra cô giả vờ ngủ, nào biết vận khí không tệ, sườn anh chạm vào sau lưng cô, cũng không chạm vào người cô, chỉ là đẩy cái chăn màu bạc trên người cô ra, chui vào.
Tay anh thật nóng, còn có một mùi rượu nhàn nhạt, Cố Thiến Thiến càng thấy may vì mình giả vờ ngủ, cô còn đang cảm thán giả vờ ngủ thật tốt, tay anh đã hất váy ngủ của cô đến bụng, Cố Thiến Thiến thầm kêu không ổn, rút kinh nghiệm xương máu nghĩ, về sau không thể mua váy ngủ, rất tiện nghi cho người nào đó .
“Ngủ còn mặc nội y, cũng không sợ bị ung thư vú.” Anh tự nhủ nói một câu, giọng nói hàm hồ, giống như có chút say.
Cố Thiến Thiến ở trong lòng đáp lại một câu: Ai cần anh lo!
Ngủ cùng anh, cô không mặc sẽ không có cảm giác an toàn, được không? Nút thắt rất nhanh đã bị tháo ra, anh ở váy ngủ của cô sờ soạng hai cái, đã kéo được khóa kéo ở thắt lưng ra. Cố Thiến Thiến nhịn không được mà đấu tranh tư tưởng, có vẻ anh muốn cởi đồ của cô, nhưng tỉnh lại thì anh sẽ không cởi đồ của cô nữa sao, cô thật hoài nghi, vậy vẫn là nhìn kỹ trước hẵng nói.
Cô bị ôm lên một nửa, váy ngủ áo ngực lưu luyến mấy chục giây rồi rời khỏi người cô, cô bị thả lại vị trí ban đầu, cô lo tới lòng cũng không yên, tay anh đã để ở quần lót cô.
Cô thống khổ nghĩ, bây giờ phải làm sao? Vẫn là câu nói kia, cô tỉnh lại thì anh sẽ không cởi nữa chắc?
Cô giống như vô tình gặp phải động đất, muốn “cảnh cáo” người nào đó, đáng tiếc người nào đó dường như căn bản không phát hiện, nâng mông của cô lên một chút đem mảnh vải cuối cùng trên người cô kéo xuống một nửa.
Cố Thiến Thiến chết lặng nghĩ, không phải lõa thể một chút sao, cũng không phải chưa từng lõa thể…
Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, dường như anh đang cởi quần áo của mình, Cố Thiến Thiến cảm thấy vẫn nên tiếp tục giả chết đi, so với cường bạo lúc tỉnh, vẫn là cường bạo lúc mê mang tỷ lệ thấp hơn một chút…
Ngực của anh dán lên người cô, cái 衤 (*) chọc phía sau lưng cô.
(*) 衤: Cái ấy của đàn ông.
Nóng, cơ thể anh thật nóng.
Hơi thở của anh không ngừng thở vào cổ cô, mùi rượu xông vào mũi.
Có câu gọi là gì nhỉ, rượu say loạn tính! Cô âm thầm nhéo mình một cái, cô cũng có thể tính là dạng hoạt sắc sinh hương(*) đi, An Thế Trúc có vẻ cũng thuộc loại khí huyết dương cương.
(*)Hoạt sắc sinh hương: Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ.
Củi khô bốc lửa…
Không, củi ẩm bốc lửa! Nhưng cho dù là củi ẩm, cô cũng bị nóng bỏng của anh đốt cháy.
Đối với cái “Người chết” này, anh chẳng lẽ còn có thể làm gì, Cố Thiến Thiến lấy lời này tự an ủi chính mình, nụ hôn của anh từ một bên gáy của cô một đường đi xuống dưới, hôn ở khắp trên lưng, cô cố gắng không động đậy, nhưng ở trong mắt An Thế Trúc, lưng của cô cong lên, còn run run rất đáng thương.
Anh mỉm cười, chụt một tiếng hôn ở trên lưng của cô.
Cố Thiến Thiến nghĩ: Thật sự là muốn chết a a a a a!
Cô bị anh xoay người, trực tiếp ghé vào trên giường, Cố Thiến Thiến không nói gì mở mắt ra, nằm ngay đơ người vẫn nóng rực như vậy…
Mông bị hôn một cái, Cố Thiến Thiến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cô cố nén không nhúc nhích, chân căng đến thẳng tắp, động tác này hơi mạnh, nhưng dường như anh một chút cũng không phát hiện, vẫn tiếp tục hôn.
Hơi thở bóng bỏng như có như không như thổi vào lòng của cô, Cố Thiến Thiến cầm lấy ga giường dưới thân, tự nói cho chính mình một câu, nhịn! Cũng không tin anh có thể làm gì cô…
Hơn nữa, cái tình cảnh này bây giờ làm sao cô có thể tỉnh lại đây? Chẳng phải là tự nói cho anh biết, cô luôn luôn giả vờ ngủ, anh cởi đồ của cô, từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn giả bộ ngủ, cô sẽ giải thích ra sao…
Thật sự là muốn chết a a a a a a!
Anh bỗng nhiên nâng thắt lưng của cô lên, đặt cái gối đầu ở dưới lưng cô, sau đó banh rộng chân cô ra.
Lạnh lẽo…
Thật sự là muốn chết a a a a a a!
Cô rất muốn ở trên mặt mình viết vài chữ: Người này đã chết!
Cô trầm lặng nằm úp sấp, nửa ngày An Thế Trúc cũng không có động tĩnh gì, cô đang buồn bực, bỗng nhiên nghe thấy anh hàm hồ nói vài câu, nghiêng người tựa đầu bật đèn lên, ánh sáng mãnh liệt đâm vào mắt cô có chút đau.
Đấy là mấy lời rất hàm hồ, kết hợp với động tác của anh, chung quy cô đã hiểu rõ ràng anh nói gì đó.
Anh nói: "Thấy không rõ lắm..."