Một Đời Nắm Tay

Chương 42: 42: Xin Lỗi Anh Đã Tới Trễ






Là thành phố du lịch, thành phố L không chỉ nổi danh về cảnh đẹp, mà còn là điểm quay phim nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước.
Ngay tối hôm đó, Tân Nhã ngồi chuyến bay từ thành phố S tới sân bay thành phố L.
Cô ta vừa nhận lời tham gia một bộ phim cổ trang, vài ngày nữa sẽ bắt đầu khởi quay.
Giá trị con người của Tân Nhã bây giờ đã khác xưa.

Đi cửa VIP, theo sau có năm sáu nhân viên công tác.

Sau khi lên xe bảo mẫu mới cởi kính râm xuống, quay sang nói với quản lý bên cạnh: "Mọi người về khách sạn đi, tôi muốn tới chỗ khác một chút."
Dưới những tình huống bình thường, thân là nghệ sĩ không thể đi lung tung trong lúc công tác.

Thế nhưng người quản lý Bùi tỷ này đối với yêu cầu "tùy hứng" kia của Tân Nhã, lại không hề tỏ vẻ ngăn cản.
Ai nấy đều biết giá trị con người Tân Nhã bây giờ, và việc bắt được bộ phim cổ trang này là từ đâu tới.
Đắc tội ai, cũng không thể đắc tội kim chủ.
Thế là xe bảo mẫu đưa Tân Nhã tới điểm đến trước, sau đó mới quay đầu đi về khách sạn.
"Ngày mai bắt đầu nghi thức khởi động máy, đừng tới trễ." Trước khi xuống xe, Bùi tỷ cố ý dặn một câu.
Tân Nhã đeo lại cặp kính râm, đáp một tiếng, tay cầm tấm thẻ vàng giới hạn của Hoàng Đình bước vào thang máy chuyên dụng.
Club cao cấp danh giá nhất thành phố L này thuộc sở hữu của hai anh em Thẩm gia.

Nhân vật nổi tiếng của thành phố L ở cả hai giới hắc bạch.
Vị Tân Nhã đang ôm đùi hiện giờ là nhị thiếu gia nhà họ Thẩm – Thẩm Tĩnh.
Sau khi bước vào, cô ta vốn tưởng sẽ lên phòng trên tầng cao nhất, không ngờ nhân viên lại dẫn tới một gian phòng VIP.
Tân Nhã giơ tay vuốt vuốt mái tóc, nhìn vào cửa kính ngắm lại lớp trang điểm của mình.
Trước khi xuống máy bay cô ta đã trang điểm lại, nhưng vẫn sợ phút cuối có gì sơ suất khiến vị kia nhìn không thuận mắt.
Trong phòng ánh đèn mờ ảo.

Tân Nhã đi vào, liền thấy bên người Thẩm Tĩnh có một cô gái ngồi cạnh, cả người mềm nhũn như kẻ không xương dán lên người hắn.

Đối diện với bọn họ là một người đàn ông mặc vest chỉnh tề.
Trong lòng Tân Nhã hơi khựng lại, câu nệ đi tới.
Sự xuất hiện của cô ta cũng không thu hút nhiều sự chú ý.

Mãi đến khi bàn xong chuyện, người đàn ông mặc vest mới đứng dậy rời khỏi phòng.

Lúc này Thẩm Tĩnh mới dời tầm mắt lên trên người Tân Nhã, đồng thời vỗ vỗ cô gái bên cạnh, ra hiệu cô ta rời đi.
Chiến trường của phụ nữ, đôi khi chỉ cần một vẻ mặt khinh thường.
Cửa phòng đóng lại, Tân Nhã điều chỉnh cảm xúc của mình.

Bên kia đã vang lên giọng nam trầm thấp.

"Tới trễ thế?"
Tân Nhã cười cười, lắc mông đi qua: "Máy bay trễ giờ.

Vừa đến nơi là em phi ngựa không dừng vó tới gặp anh đấy."
Thẩm Tĩnh nhìn gương mặt xinh đẹp thuần khiết kia của cô ta, trong lòng không khỏi có chút rục rịch.

Giơ tay lên miết chiếc cằm nhọn để nhìn rõ hơn.
Vẻ ngoài của Thẩm Tĩnh khá nữ tính, đặc biệt nhất là đôi mắt xếch vừa dài lại hẹp kia.

Hắn ngang ngược có tiếng ở thành phố L.
So sánh với Thầm Úc anh trai hắn, Thẩm Tĩnh chính là một tên ăn chơi trác táng.

Có rất nhiều lời đồn đãi ra vào về người này, tóm gọn lại là một tay chơi gái hào phóng.

Thành tích khoa trương nhất là hai ngày ngủ tới năm cô.
Dù thế đám phụ nữ theo đuổi hắn vẫn rất nhiều, tre già măng mọc lớp này ngã xuống lại có lớp khác vùng lên.
Không nhất thiết phải chiếm được người, nhưng chấm mút được gì đó cũng đủ rồi.
Tân Nhã ngồi im không nhúc nhích, mặc cho Thẩm Tĩnh bóp cằm mình.

Mãi tới khi hắn buông tay mới âm thầm thở phào một cái, thân thiết áp người tới.
"Người ta rất nhớ anh đó ~"
Thẩm Tĩnh cười, giơ tay kéo người tới trên người mình.
...
Sau khi kết thúc, Tân Nhã tới phòng vệ sinh một chuyến.

Soi gương dặm lại lớp trang điểm một hồi, rồi sau đó hứng một vốc nước súc miệng.
Lấy quan hệ giữa cô ta và Thẩm Tĩnh, Tân Nhã không thể hỏi được bất kỳ chuyện gì của hắn.

Nhưng không hỏi, không có nghĩa là không để ý.
Bên cạnh hắn có người phụ nữ khác là một chuyện, bắt gặp tại trận trong lòng nghẹn khuất lại là một chuyện khác.

Đi theo Thẩm Tĩnh mấy tháng, Tân Nhã đã nắm thóp được tính tình hắn ta bảy tám phần.

Thẳng thừng mà nói, chính là một thái tử gia, thích gái gú, cũng làm ra không ít chuyện hoang đường.
Cái tính xấu xa không thể kiềm chế trong con người hắn khiến Tân Nhã yêu mê mệt.
Nhưng cô ta cũng không hoang tưởng đến mức nghĩ mình có thể khống chế được con người này.

Cho nên, hưởng thụ cảm giác sung sướng xác thịt và thăng tiến sự nghiệp từ hắn là lựa chọn thông minh nhất.
...

Nhân sinh có một số chuyện chính là trùng hợp như thế, thời điểm trở về phòng bao, Tân Nhã gặp phải nhóm người Trì Tĩnh.
Ba trong bốn người từng gây chuyện với cô ta, quả thực là trùng hợp chết đi được.
Tân Nhã nhếch môi, ông cha ta có câu gì ấy nhỉ?
À, phép vua thua lệ làng!*
*Convert là "Cường long áp bất quá bọn rắn độc!", hàm ý câu này cũng na ná giống với câu "Phép vua thua lệ làng" bên mình, nên Chanh ghi thế cho mọi người dễ hiểu nhé.
- -
Nghiêm Hạo vốn định mang mọi người tới phòng riêng, nhưng Hà Nhuế lại sửa lại chủ ý.
Đến đây vốn để nhìn phong tục lối sống của con người thành phố L, cho nên mọi người không thuê phòng riêng mà đổi lại xuống phòng khách nơi lầu một.
Lầu một của Hoàng Đình là quán bar, tiếng nhạc ầm ĩ bên tai không dứt, tràn ngập cả tầng lầu.
Mấy người vừa bước từ trên lầu xuống, trước mặt đã xuất hiện năm sáu người đàn ông mặc tây trang đen, tên dẫn đầu vừa vặn đụng phải Nghiêm Hạo.
"Mù à?"
Người phía sau nhìn Nghiêm Hạo, chửi một câu.
Nghiêm Hạo liếc nhìn qua, cười cười: "Ngại quá."
Nói xong vốn định trực tiếp đi qua, không ngờ lại bị hai tên kia ấn lên tường, mặt ăn một cú đấm đau điếng.
"Không hiểu quy củ đúng không?"
Ba người còn lại đột nhiên bối rối, Hà Nhuế hô to một câu: "Mấy người làm cái gì đấy!"
Sắc mặt Lương Duệ Tư trầm xuống, sải bước đi qua ngăn lấy quyền thứ hai sắp rơi xuống.

Anh ta giữ chặt cánh tay của người kia, cũng không đánh trả, cứ như vậy đứng che trước mặt Nghiêm Hạo.
"Người anh em đây là có ý gì thế."
Những người này vừa nhìn là biết tay côn đồ chuyên nghiệp.

Hơn nữa nhìn tình huống trước mắt mà nói, bọn họ thoạt nhìn giống như đang cố ý gây sự.
Phe họ nhiều người, bên này lại có hai cô gái, động thủ không phải là quyết định sáng suốt.

Khóe miệng Nghiêm Hạo đã rỉ máu, anh ta dùng lưỡi liếm sạch, cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Người ta rõ ràng đã cố ý gây sự, nào có chuyện thuận theo ý anh?
Tên mặc tây trang nghe thấy lời kia của Nghiêm Hạo không có biểu tình gì, đương nhiên cũng không có ai trả lời.
Giằng co vài giây, mấy tên này bắt đầu tính toán kéo Nghiêm Hạo và Lương Duệ Tư tới chỗ khác.
Bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu đau đớn, tay Trì Tĩnh bị một người đàn ông trong đó dùng sức bóp chặt, đồng thời cướp đi điện thoại trên tay cô.
Ánh mắt Lương Duệ Tư hoàn toàn lạnh xuống.

Anh ta liếc mắt nhìn Nghiêm Hạo một cái, sau đó vọt tới bên người Trì Tĩnh, xốc lấy cổ áo tên kia, tung một cú đấm.
Đồng thời Nghiêm Hạo cũng bắt đầu hành động.

Thừa dịp bọn hắn phân tâm liền giãy thoát, sau đó nháy mắt ra hiệu với Hà Nhuế, rồi bắt đầu phản kích.
Ý Nghiêm Hạo là để hai cô có cơ hội chạy thoát, Hà Nhuế hiểu.


Cố gắng trấn tĩnh bản thân tìm cơ hội lủi đi.
Đến bây giờ đầu óc cô nàng vẫn đang mơ hồ, nghĩ kiểu gì cũng không hiểu vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Đối phương tổng cộng có sáu tên, hiện đang vây quanh Nghiêm Hạo và Lương Duệ Tư.

Hai người họ căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng.
Trong quán bar mặc dù có nhiều người, nhưng mấy chuyện thế này cũng không ai quản.
Ai cũng không muốn vạ lây tới mình.
Trì Tĩnh bình ổn tâm tình, âm thầm nháy mắt với Hà Nhuế.

Lại không ngờ một tên trong đó đi về phía cô.

Bộ dáng u ám, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Trì Tĩnh lùi về sau mấy bước, chợt xoay người chạy hướng ra cửa.
Tên đàn ông phản ứng cực nhanh, Trì Tĩnh chạy được hai bước đã đuổi theo.

Từ phía sau túm lấy tóc cô giật trở về.
"Con mẹ nó!"
Được cái này mất cái khác, Trì Tĩnh bị tóm, nhưng Hà Nhuế đã nhân cơ hội này chạy ra hành lang.

Tên kia thẹn quá hóa giận, vung tay cho Trì Tĩnh một cái tát.
Trì Tĩnh đau điếng, mặt bị đánh lệch sang một bên.
Cách đó không xa, Lương Duệ Tư nhìn thấy cảnh này hai mắt đỏ ngầu, thoát khỏi người trước mặt, xông tới đấm một quyền vào mặt tên nọ.
Một quyền này dùng lực rất mạnh, tên nọ lảo đảo lùi về sau vài bước, đồng thời bàn tay giữ lấy Trì Tĩnh hơi thả lỏng.

Lương Duệ Tư tiếp tục túm lấy cổ áo hắn ta, liên tiếp đấm thêm mấy cái.

Vẻ mặt khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Nhưng một giây sau, một âm thanh khiến người ta sởn tóc gáy vang lên, non nửa cây gậy gỗ đánh xuống cánh tay Lương Duệ Tư gãy đôi rồi văng ra ngoài.
Sắc mặt anh ta nhanh chóng trắng bệch.

Chỉ thấy tay mình vừa tê rần lại đau đớn.
"Ivan!" Trì Tĩnh kêu to.
"Con mẹ mày!" Nghiêm Hạo hét lên một tiếng, nhấc chân đá văng người trước mặt.
"Ivan, tay anh có sao không? Hả?" Trì Tĩnh chạy đến bên người Lương Duệ Tư, khẩn trương hỏi.
Lương Duệ Tư nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, miễn cưỡng cười một cái.
Vành mắt Trì Tĩnh lập tức đỏ ửng.
Tên kia ném nửa khúc gỗ còn lại xuống đất, nhổ một bãi nước bọt.

Hắn nháy mắt với mấy tên còn lại, bắt đầu giữ chặt Nghiêm Hạo và Lương Duệ Tư đấm thùm thụp.
Trì Tĩnh bị một tên trong đó khống chế không thể động đậy, chỉ có thể run rẩy nhìn hai người bọn họ chịu đòn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người giống như chỉ còn vài hơi thở mỏng manh, tên kia mới thu tay lại.

Sau khi hùng hùng hổ hổ cảnh cáo mấy câu, giơ tay chỉnh lại bộ vest mới vung tay lên, mang đàn em rời đi.
Tên đàn ông khống chế Trì Tĩnh giật mạnh tóc cô hai cái, cười lạnh một tiếng rồi đi theo.

Trì Tĩnh lau nước mắt, vội vã chạy tới đỡ hai người dậy.
Nghiêm Hạo dựa vào tường thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng sưng tấy.

Lương Duệ Tư cũng không khá hơn là bao, chỉ mím chặt môi, điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Thấy anh như vậy, Trì Tĩnh càng thêm khó chịu.

Người bình thường đau ít nhất còn có thể ậm ừ vài tiếng.
Trì Tĩnh hít sâu một hơi, ánh mắt rơi vào trên cánh tay anh.
Sau khi Lương Duệ Tư gặp cô sao lại đen đủi thế chứ?
...
Thư Luật bước nhanh tới, theo sau là Hà Nhuế.

Nhìn thấy tình hình nhếch nhác không chịu nổi của bọn họ, gương mặt Thư Luật âm trầm đến đáng sợ.
Mức độ bị thương của Nghiêm Hạo và Lương Duệ Tư không giống nhau, Thư Luật vốn cho rằng ít nhất Trì Tĩnh không có chuyện gì.

Mãi tới khi nhìn thấy một bên má cô sưng đỏ, khóe mắt liền giật mạnh.
"Người Hoàng Đình đánh?"
"Hẳn là mấy tên tay chân ở đây." Nghiêm Hạo sờ sờ khóe miệng, nhịn không được chửi thề một câu, sau đó nói, "Cố ý gây sự."
"...Nên gọi cảnh sát không?" Hà Nhuế hỏi.
"Gọi cũng không ích gì." Nghiêm Hạo cười lạnh.
Chỗ Hoàng Đình này, nói trắng ra là khu vực không ai quản lý.

Nếu như báo cảnh sát thật sự có ích thì bọn chúng sao có thể trắng trợn gây chuyện thế?
"Về trước đã."
Thư Luật giơ tay vuốt tóc Trì Tĩnh, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ ửng của cô.
"Xin lỗi, anh đã tới trễ."
- -
Trên đường về, Trì Tĩnh và Thư Luật ngồi một xe, ba người còn lại đi xe khác.
Hai chiếc xe chạy vô cùng yên tĩnh.

Trì Tĩnh ngồi nơi ghế phụ, càng nghĩ càng tức anh ách.

Vô cùng ấm ức cáo trạng với Thư Luật.
"...Bọn hắn đánh em, còn cướp điện thoại của em nữa."
"Được." Thư Luật siết chặt tay lái, "Anh lấy về cho em."
Thư Luật nhìn thẳng đường phía trước, một tay bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh băng của Trì Tĩnh.

Lát sau anh mở bluetooth đánh một cuộc điện thoại.
"Tìm bác sĩ qua đây, tầm mười phút nữa tôi về đến nhà, bảo ông ấy đến nhanh chút."
"Chuẩn bị thêm ít thức ăn, phải có sữa tươi."
"Chốc lát phải bảo bác sĩ cẩn thận kiểm tra cánh tay Lương Duệ Tư một chút." Thư Luật vừa cúp máy liền nghe thấy giọng nói rầu rĩ của Trì Tĩnh.
"...Ừ." Anh đè nén cảm xúc, "Em không cần phải lo lắng, mọi chuyện cứ giao cho anh."
Không kể đối phương là ai, đánh người của anh, chuyện này còn chưa xong đâu..