Một Đời Nắm Tay

Chương 23: 23: Tâm Tư






Editor: Chanh
Con người Hà Nhuế mặc dù có chút ngáo ngơ, thế nhưng vào một số thời điểm nhất định lại vô cùng nhạy cảm.
Ví như lúc trước, chỉ bằng một cú điện thoại là có thể xác định được bạn trai cắm sừng mình.
Khi đó, cô nàng đã nói với Trì Tĩnh thế này: "Mặc dù Khương Thừa không trốn tránh nhận điện thoại của tao, nhưng sau đó anh ta lại xóa hết lịch sử cuộc gọi."
Lại như hai câu chào hỏi khách sáo vừa rồi của Tân Nhã và Nghiêm Hạo.
Lần này Hà Nhuế có thể nhận ra là do cô ta quá chủ quan.

Bởi vì người nọ là Tân Nhã, cho nên nhất cử nhất động của cô ả khiến Hà Nhuế cảm thấy đều lén lút thậm thụt.
Không ngờ, cô nàng chỉ thuận miệng nói một câu như thế mà Nghiêm Hạo lại thừa nhận.
Hóa ra bộ phim lần này Nghiêm Hạo đang quay, Tân Nhã từng đi thử vai qua, kết quả lại bị một câu "Cô đang diễn trò mèo gì thế?" của Nghiêm Hạo mà giận dỗi đi về.
Trong thời gian này, Tân Nhã tập trung vào quay bộ "Trọn đời", nghe nói là nhờ tiền mới vào được tổ phim.

Cô ả cho rằng có thể dựa hơi đoàn làm phim này để nâng giá trị bản thân lên, ai dè gặp phải Nghiêm Hạo vốn không thích làm theo lẽ thường.
Hà Nhuế nghe xong ngọn nguồn mọi việc, nhướng mày nhìn Nghiêm Hạo: "Không ngờ mắt anh vẫn còn chưa mù hẳn."
Khóe miệng Nghiêm Hạo giật giật: "Quá khen."
Sau đó lại bổ thêm một đao, "Nhìn cô ghét người ta ra mặt kìa, sao thế, đầu mọc sừng à?"
Hà Nhuế nín lặng nửa ngày, gầm nhẹ một câu: "Cút!"
Lập tức Nghiêm Hạo cười vui vẻ vô cùng.
Trì Tĩnh nghe bọn họ chí chóe nãy giờ, lòng lại nghĩ đến câu nói "Năm nay Tân Nhã sẽ nổi" kia của Đồng Dao.
Lương Duệ Tư vẫn yên tĩnh ngồi ở một bên, thỉnh thoảng bị Nghiêm Hạo và Hà Nhuế chọc cười.

Tầm mắt không chút dấu vết rơi vào góc nghiêng của Trĩ Tĩnh, anh rủ mắt, khóe miệng khẽ cong lên.
Sau khi ăn xong, Hà Nhuế phải về nhà bố mẹ, cho nên Trì Tĩnh bèn ngồi xe Nghiêm Hạo về.
Lương Duệ Tư mở cửa phụ ra, sau khi đối mặt với Nghiêm Hạo đang ngồi nơi ghế lái, liền dứt khoát đóng cửa lại, đi ra ghế sau ngồi.
Nghiêm Hạo: "...!" Đau cmn đầu.
Ba người trên một chiếc xe, dưới ánh trăng lành lạnh, từ từ lăn bánh đi về phía trước.
Nghiêm Hạo nhìn qua kính chiếu hậu, thỉnh thoảng liếc mắt xem tình hình phía sau.

Thằng em họ của anh ta đang dùng điện thoại nói chuyện phiếm với Trì Tĩnh.
Thật không biết trước đây do Lương Duệ Tư che giấu quá tốt hay là bản thân ngu ngốc trì độn, Nghiêm Hạo vậy mà không nhìn ra chút xíu tâm tư nào của em mình.
Trong xe rất yên tĩnh, thi thoảng vang lên tiếng cười duyên rất nhẹ của Trì Tĩnh.

Lương Duệ Tư "trò chuyện" với cô, đồng thời cũng nhạy bén chú ý tới cảm xúc của Nghiêm Hạo.

Đôi mắt hẹp dài của anh bất ngờ nhìn lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt dò xét của Nghiêm Hạo, giống như...!có chút khó có thể nói rõ.
Thư Luật và Lương Duệ Tư, một người là bạn chí cốt, một người là em họ, hai người cũng đều là nhà đầu tư chính của anh ta.

Thử hỏi anh ta có đau đầu không cơ chứ.
Cho nên, anh ta uất ức nghĩ, hay là cứ giả chết làm như không biết, không biết thì không có tội còn gì.

Tình tay ba bọn họ cũng đủ phức tạp rồi, anh chen chân vào làm gì nữa.
Đưa Trì Tĩnh về đến nhà, Nghiêm Hạo ngoắc ngoắc tay với Lương Duệ Tư: "Lại đây!"
Lương Duệ Tư cười cười một chút, đi xuống xe, tới ngồi nơi ghế phụ.

Chiếc xe Lexus quay đầu, chạy ra khỏi tiểu khu.
Nửa giờ sau, Nghiêm Hạo dừng xe ngoài cửa biệt thự Lương gia.

Anh ta châm điếu thuốc, vẫn là nhịn không được nói.
"Anh nói này...!thừa dịp vẫn còn chưa lún sâu, chú mày thu tâm tư lại đi."
Anh ta vẫn còn nhớ phản ứng của Thư Luật ở bãi đậu xe ngày hôm đó.

Quen biết nhau nhiều năm như vậy, Nghiêm Hạo chưa từng thấy Thư Luật vì một người phụ nữ mà để lộ ra biểu tình như vậy với mình.
Không dịu dàng như Lương Duệ Tư, Thư Luật thuộc kiểu người tác phong mạnh mẽ, độc đoán, riêng điểm này cũng đã ăn đứt thằng em anh một đoạn rồi.
Lương Duệ Tư muốn cướp người từ tay anh...!Hơi khó.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Hạo có chút bực bội: "Chú con mẹ nó sao không thể hiện sớm đi tí thế!"
Bọn họ quen biết Trì Tĩnh cũng được hai năm, nếu nhanh tay nhanh chân một chút thì con cũng có luôn rồi.

Còn thằng nhóc này giờ vẫn đang trong giai đoạn thầm mến.
Lương Duệ Tư mặc dù không nghe được, nhưng nhìn vẻ mặt của Nghiêm Hạo của có thể tưởng tượng ra được ngữ khí và âm lượng của anh mình lúc này.
Một lát sau, Lương Duệ Tư làm một thủ thế với anh ta.

Sau đó dưới ánh mắt hệt như dao găm của Nghiêm Hạo, mở cửa xe ra.
Trước khi bước xuống, anh còn quay đầu nhìn anh ta một cái, cười nhẹ.
Trong xe nhất tời chỉ còn lại mình Nghiêm Hạo.

Một lúc lâu sau, anh ta mới lấy lại tinh thần sau khi thấy thủ thế vừa rồi của Lương Duệ Tư.
Trong không gian vắng vẻ vang lên tiếng thở dài rất nặng.


Nghiêm Hạo chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng Lương Duệ Tư: "Anh mày kệ cậu luôn đấy!"
- -
Sáng sớm, sắc trời ảm đạm, từng làn mưa phùn dày đặc lất phất rơi xuống.
Sau khi Thư Nhược Chu sang Pháp, Thư Luật tạm thời chuyển về ở Thư gia.

Biệt thự lớn như vậy, ngoại trừ khoảng chừng mười người hầu, cũng chỉ có một mình chủ nhân là anh.
Căn biệt thự cao cấp tọa lạc tại khu tấc đất tấc vàng của Thành phố S.

Được xây dựng bên hồ, hoa viên phía sau dẫn thẳng ra hồ nhân tạo, đây là điểm Mai Phương Hoa thích nhất.
Phòng ngủ của bà và Thư Nhược Chu là phòng có tầm nhìn đẹp nhất trong biệt thự.

Khi đó, bà thích nhất là ngồi nơi chiếc xích đu ngoài trời cùng Thư Nhược Chu, thưởng thức cảnh hồ, nói vài lời tình tứ.
Thư Luật từ trên lầu hai đi xuống, nhận lấy chiếc ô và một chai thủy tinh đựng đầy nước trong từ tay quản gia.
"Đại thiếu gia, nước trong hồ vừa mới thay.

Lão phu nhân mà thấy, chắc chắn sẽ rất vui."
Thư Luật khẽ nói: "Cảm ơn bác Lưu."
Thư ký Hồng đang đứng chờ ngoài cửa nhìn thấy Thư Luật đi ra, anh ta cầm lấy thứ đồ trên tay anh, sau đó cung kính mở cửa sau của xe.
Thư Luật dựa lưng vào ghế, nghe tiếng động cơ, bỗng nhiên hỏi Hồng Đồng Đồng: "Mấy giờ tới?"
"Tầm năm giờ."
Xe chạy ra khỏi cửa lớn của biệt thự, Hồng Đồng Đồng nghe thấy thư Luật nói: "Sau này để Lưu Thành phụ trách lái xe đi."
Lưu Thành là con trai của quản gia Lưu.

Thư Luật sắp xếp như thế, dĩ nhiên Hồng Đồng Đồng cũng hiểu được ý đồ của anh.
Trong lòng có chút ấm áp, thư ký Hồng gật đầu: "Vâng, thiếu gia."
Hôm nay là ngày giỗ của Mai Phương Hoa.

Dựa theo thói quen cũ, Thư Nhược Chu sẽ đích thân đến đây.

Năm nay là một ngoại lệ.
Thư Luật đặt bó hoa hồng trắng Mai Phương Hoa thích nhất xuống trước bia mộ, bên cạnh bó hoa loa kèn trắng.


Xem ra, ngày hôm qua đã có người sớm tới đây.
Sau đó, Thư Luật nhẹ nhàng vẩy nước trong chai thủy tinh xuống.

Thanh âm trầm thấp nay lại thêm mấy phần mềm mại: "Bà nội, người có cảm nhận được không?"
Bầu trời vẫn mưa lác đác như cũ, Thư Luật không mở ô, từng giọt nước li ti đọng trên người anh, làm ướt đầu tóc và bờ vai.
Cách Mai Phương Hoa không ca, chính là phần mộ của mẹ Thư Luật.
Thư Luật đi qua, nhìn người phụ nữ tươi cười rạng rỡ trên bia mộ, khóe miệng khẽ cong lên.

Tay phải anh đút vào túi quần lấy ra một sợi dây chuyền.
"Con tìm được rồi." Sợi dây chuyền bạch kim trong tay Thư Luật lắc nhẹ, ánh lên sắc lạnh, "Nhưng đã bẩn mất, chắc là mẹ không cần nữa đâu nhỉ."
Nói xong, anh ném sợi dây vào bụi cỏ phía xa.

Sau đó lấy ra chiếc khăn tay màu trắng, nhẹ nhàng lau sạch bức ảnh trên bia mộ.
Đứng yên lúc lâu, anh mới xoay người rời đi.
...
Hôm nay là thứ sáu, trước khi tan làm, Trì Tĩnh nhận được điện thoại của vị kiêu ngạo kia trong nhà mình.
Nói luyên thuyên ti tỉ thứ một hồi, chẳng qua cũng chỉ là nhắc nhớ Trì Tĩnh cuối tuần nhớ về nhà.

Trì Tĩnh bên này cười cợt ông một hồi, nhưng miệng vẫn đồng ý.
"Tối nay con về.

Ông bảo thím Ngọc chuẩn bị đồ ăn khuya cho con nhá."
Không ngờ vừa mới cúp máy, Thư Luật cũng đúng lúc gọi tới.
"Tối nay đi ăn cơm với anh."
Trì Tĩnh cười nắc nẻ: "Hôm nay không được.

Em có hẹn với người đàn ông khác rồi."
"Anh đặt bàn ở Allure rồi, nếu em có việc thì để hôm khác." Nói xong, còn vờ như chuẩn bị cúp điện thoại.
"Này này, khoan đã..."
Trĩ Tĩnh phồng má, suy nghĩ một hồi.
Ăn khuya cùng lão Văn và thím Ngọc, cùng bữa tối ở nhà hàng ba sao Michelin*, chọn cái nào được nhỉ?
*Sao Michelin là một trong những danh hiệu "huyền thoại" đáng được khao khát nhất trong ngành ẩm thực, là một thước đo để đánh giá tay nghề của đầu bếp và chất lượng một nhà hàng ẩm thực đạt tiêu chuẩn cao.
Thư Luật cười nhẹ, hỏi Trì Tĩnh: "Em nghĩ xong chưa?"
"Được rồi." Cô vô cùng thức thời, "Tam làm gặp, Thư tổng!"
Phía bên kia, Thư Luật cười cười cúp máy.
Mà cũng bên kia, lão Văn lại tức nổ phổi: "Con nhóc này, lật mặt như lật bánh tráng thế?"
Trì Tĩnh cầm điện thoại, không chút chột dạ: "Chứ còn sao nữa, không phải người ta hay nói tâm tư nữ nhân như mò kim đáy biển sao!"
Văn Mạc Sơn: "..." Đúng là cạn lời.
Sau khi tan sở, Trì Tĩnh trực tiếp đi xuống tầng hầm.


Thư Luật đã sớm ngồi trên xe chờ cô, Trì Tĩnh cười tươi rói, nghĩ thầm kiểu phục vụ này cũng quá sung sướng rồi.
"Tối nay em hẹn với người đàn ông nào thế?"
Bờ môi đỏ mọng của Trì Tĩnh cong lên: "Không phải là anh sao?"
Thư Luật nhàn nhạt liếc cô một cái.
"Tối qua em đi ăn với Hà Nhuế, sau lại gặp được Nghiêm Hạo với Lương Duệ Tư, cho nên bốn người bọn em ăn cùng nhau luôn."
Thư Luật im lặng: "...!Ừ."
Nói đến đây, Trì Tĩnh chợt nhớ đến một việc.
"Anh biết không, hồi ở Pháp, Nghiêm Hạo từng trải qua một chuyện vô cùng đặc sắc trong bar.

Lúc đó hình như là bởi vì muốn quay phim nên vào đấy tìm người thích hợp."
"Ừ, sau đó thì sao?" Thư Luật câu được câu không đáp lời.
"Sau đó..." Trì Tĩnh cười hai tiếng, "Đụng phải một bảo vật, anh ấy còn mời người ta đi thử vai nữa cơ, cuối cùng,"Cô nhịn cười, "Theo lời Nghiêm Hạo nói chính là Phía trên lớn hơn tôi thì thôi đi, phía dưới thế mà còn dài hơn tôi nữa."
Không biết chuyện này có để lại bóng ma tâm lý trong lòng Nghiêm Hạo hay không, thế nhưng lúc anh ta kể lại thì vẻ mặt đặc sắc vô cùng.
Thư Luật cong cong môi, đột nhiên hỏi: "Quãng thời gian ở Pháp rất vui sao?"
Vấn đề này khiến Trì Tĩnh thu lại ý cười.

Đây là lần đầu tiên Thư Luật hỏi cô về chuyện ở Pháp.

Chủ đề này hệt như là cấm địa của hai người họ.
Cô nghiêng đầu nhìn Thư Luật, anh vẫn đang nhìn thẳng phía trước, bờ mi thi thoảng run run, không nhìn ra được cảm xúc lúc này.
"Em vẫn thích Thành phố S hơn." Trì Tĩnh chỉ nói một câu như vậy.
Tới Allure, Thư Luật mang Trì Tĩnh vào thang máy đi lên tầng tám mươi tám.
Vị trí nơi cửa sổ hiển nhiên là đã được chuẩn bị trước cho bọn họ.
Sắc trời tối đen như mực bao trùm ở phía trên, phân nửa cảnh đêm nơi Thành phố S lúc này phơi bày ra hết trước mắt Trì Tĩnh.

Thành phố được điểm xuyết bởi những ánh đèn rực rỡ, hệt như dải ngân hà lấp lánh trải dài vô tận.
Trì Tĩnh lắc lắc ly thủy tinh trong tay, nhìn chằm chằm Thư Luật đang ngồi đối diện.

Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười thanh khiết nhất, đôi mắt kia tựa như còn quyến rũ hơn cả màn đêm nồng đậm bên ngoài.
"Rượu ngon phối cùng giai nhân, cuộc sống thật tốt!"
Nghe thấy những lời này, khóe môi Thư Luật hơi cong lên, rốt cuộc ai mới là giai nhân đây?
"Ngày mai phải về trên trấn sao?" Anh bỗng nhiên hỏi.
Trì Tĩnh "Vâng" một tiếng.
"Cùng nhau về đi."
"Anh về làm gì?" Trì Tĩnh có chút nghi ngờ hỏi.
Thư Luật nâng ly của mình lên, khẽ cụng vào ly rượu trên tay Trì Tĩnh: "Đương nhiên là về ra mắt.".