Diệp Ly Lạc đi theo Nguyễn Ngọc nhìn cô ta cười nói lôi kéo làm như cả hai thân thiết lắm không bằng.
Cô thật muốn biết cô ả này định giở trò gì.
Nguyễn Ngọc dẫn cô vào một căn phòng, bên trong tối om.
Đột nhiên Nguyễn Ngọc đủn mạnh cô một cái, giọng nói cay độc:
"Tôi xem lần này cô còn dám hất hàm trước mặt tôi không, đi chết đi."
Diệp Ly Lạc nghiêng người lảo đảo, xác thực không nghĩ đến Nguyễn Ngọc dám ra tay ngay lúc này.
Nhưng Diệp Ly Lạc không để Nguyễn Ngọc chạy thoát.
Một tay cô túm chặt lấy chân váy Nguyễn Ngọc trước khi cô ta kịp chạy ra khỏi phòng.
"Mẹ kiếp!" Nguyễn Ngọc ngã nhào xuống đất không nhịn được chửi thề.
Trong bóng tối Diệp Ly Lạc dường như cảm nhận được những ánh mắt thèm thuồng ghê tởm đang bắn về phía này, không cần nghĩ cũng biết Nguyễn Ngọc đã giở trò gì.
Cô vội vàng đứng lên, hướng cửa mà chạy đến, Nguyễn Ngọc không cam lòng kéo chặt lấy chân cô.
"Đồ điên!" Diệp Ly Lạc tức giận dẫm một cái mạnh lên chân cô ta.
Giày cao gót không thương tiếc khiến cô ta hét lên một tiếng thảm thiết.
Diệp Ly Lạc nhân đó chạy ra khỏi phòng, vốn định khóa cửa lại nhốt Nguyễn Ngọc trong đó dù sao cô ta cũng định làm vậy với cô nhưng cuối cùng lại thôi.
Cô chỉ đóng cửa mà không khóa, nếu Nguyễn Ngọc có bản lĩnh thì hãy tự tìm cách thoát thân.
Cô cũng không có thiện tâm đến nỗi tha cho kẻ đã tính kế mình.
Diệp Ly Lạc quay lưng đi, bên trong vang lên tiếng hét đầy sợ hãi, âm thanh mắng chửi cầu cứu như chọc tiết lợn.
Nguyễn Ngọc ban đầu định hại cô nên đã cố tình tìm một nơi mà ít người qua lại nhất vì vậy cho dù cô ta có hét khàn cổ cũng sẽ không có ai đến cứu đâu.
Lúc mọi người tìm thấy Nguyễn Ngọc đã phát hiện cô ta bị cả đám đàn ông cưỡng hiếp, cả người không mảnh vải che thân, miệng còn rên rỉ *** ****.
Ánh mắt cô ta mơ hồ mang theo tuyệt vọng, thống hận, đau đớn, cả người bị giày vò đến tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần trầm trọng.
Nguyễn Ngọc được đưa vào bệnh viện trong tình trạng thê thảm.
Có rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, khẳng định ngày mai cả thành phố đều sẽ biết tin Nguyễn Ngọc bị một đám đàn ông cưỡng hiếp ngay trong tiệc mừng thọ của Diệp gia.
Diệp Ly Lạc đứng trong đám người nhìn thấy tất cả.
Nếu hôm nay cô không nhanh tay lẹ mắt thì người bị cưỡng hiếp thê thảm đó chính là cô.
Lúc Nguyễn Ngọc có chủ kiến độc ác này không biết có nghĩ đến cảm nhận của cô không, cô ta có ngày hôm nay cũng coi là là gieo nhân nào gặp quả ấy.
Cô chẳng cảm thấy áy náy hay thương xót gì cả.
Lục Thẩm Quân ôm chặt lấy eo cô, mang theo cảm giác an toàn càng khiến cho cô an tâm hơn.
Dường như ở bên cạnh người đàn ông này cô không còn sợ hãi gì cả.
Cho dù cả thế giới quay lưng thì sao chứ, không phải còn có anh đây sao.
"Sao vậy? Mỗi ngày nhìn anh vẫn không thấy chán sao?" Nhận ra ánh mắt của cô, anh cúi xuống, giọng nói ôn nhu trêu chọc.
"Nhìn cả đời cũng không chán."
Anh mỉm cười hôn nhẹ lên mái tóc cô.
"Trở về thôi."
Cô bước đi lướt qua người Diệp Di Nguyệt và Liên Thu Thủy.
Hai người này đã chẳng còn giữ được dáng vẻ tươi cười đắc ý nữa.
Vốn tưởng rằng đi đến sẽ được nhìn thấy một màn Diệp Ly Lạc nằm trong giữa đám đàn ông bị hạ thuốc nhưng không ngờ cô lại vẫn bình an vô sự, còn người không may mắn lại chính là Nguyễn Ngọc.
Chuyện xảy đến bất ngờ, Nguyễn gia đau lòng con gái đã làm loạn muốn Diệp gia cho một lời giải thích.
Nhưng Diệp gia làm gì biết chuyện gì.
Huống chi ngay từ đầu khi nghĩ ra chủ ý này để Nguyễn Ngọc thực hiện Diệp Di Nguyệt đã quyết tâm không lưu lại chứng cứ gì vì vậy cho dù thế nào cũng không thể tìm đến chỗ Diệp Ly Lạc.
Chuyện đến nước này yến tiệc muốn tiếp tục cũng không thể, mọi người đồng loạt ra về.
Mừng thọ liền trở thành trò đùa cho cả thành phố S, Diệp Hoành coi trọng danh dự vì vậy tức muốn phát điên.
Trong phút chốc hai nhà Diệp- Nguyễn vốn có giao hảo liền trở thành kẻ địch.
Đáng cười nhất là Diệp Di Nguyệt sau chuyện này cũng không qua lại với Nguyễn Ngọc nữa, có lẽ hiện giờ cô ta biết rằng Nguyễn Ngọc không còn giá trị lợi dụng vì vậy không muốn dính líu tới.
Diệp Ly Lạc ngồi đọc tin tức giới giải trí một lúc liền có điện thoại gọi tới.
"Chị, em đây."
"Tiểu Vũ sao? Có chuyện gì vậy?"
"Chuyện Nguyễn Ngọc ở tiệc mừng thọ lần trước chị có cảm thấy rất kì lạ không?" Diệp Vũ hỏi.
"Chuyện này sao? Chị không biết." Diệp Ly Lạc thản nhiên, trình độ nói dối không chớp mắt.
Dù sao cô cảm thấy không cần thiết nói cho Diệp Vũ chuyện hôm đó.
Diệp Vũ hơi trầm ngâm một chút rồi nói.
"Em biết rồi, nếu không có gì thì chị tiếp tục làm đi, em cúp máy đây."
"Ừ." Dường như hôm nay Diệp Vũ có gì đó rất kì lạ nhưng nghĩ mãi cũng không ra, Diệp Ly Lạc quyết định không nghĩ nữa dù sao hôm nay cô còn có chuyện quan trọng.