Ánh mắt Diệp Ly Lạc nhìn Diệp Vũ lâu hơn một chút.
Nếu như, Diệp Vũ thật sự là em trai cô như vậy nhất định là rất tốt.
Diệp Vũ không nhận ra sự khác thường nơi đáy mắt Diệp Ly Lạc mà vẫn thoải mãi chở cô đến trung tâm thương mại mua sắm tiện thể ôn lại chuyện cũ sau đó mới chở về Lục gia.
Trương quản gia vừa thấy cô đã đi đến tươi cười: "Thiếu phu nhân cô về rồi.
Đây là..."
Trương quản gia chưa gặp qua Diệp Vũ cũng không có gì lạ dù sao hôm cưới cô ông ta tiếp đón nhiều khách nhân cũng không để ý, mấy ngày hôm nay ông chủ yếu ở nhà chính Lục gia vì vậy Diệp Ly Lạc giải thích:
"Đây là em trai tôi Diệp Vũ, ông cứ gọi là Tiểu Vũ cũng được."
"Hóa ra là Diệp thiếu gia, mời hai người vào nhà."
Diệp Ly Lạc gật đầu rồi nhưng rồi sực nhớ đến điều gì cô quay lại nhìn Trương quản gia.
"Trương quản gia, Lục Thẩm Quân có ở nhà không?"
"Cậu chủ đang ở trong phòng để tôi gọi cậu ấy."
"Không cần đâu, ông cứ làm việc của mình đi để tôi tự gọi."
Đi lên lầu trên cùng Diệp Ly Lạc, Diệp Vũ vẫn là không nhịn được hỏi:
"Chị à, lẽ nào chị vẫn bài xích với anh rể sao?"
Diệp Ly Lạc nhíu mày:
"Ai nói với em?"
Nghe giọng điệu cô thản nhiên, Diệp Vũ không thể nhìn ra được suy nghĩ của cô lúc này đành trả lời.
"Vừa nãy chị gọi thẳng tên của anh ấy còn không phải hay sao? Huống chi lúc đầu khi phải gả đến đây vốn không phải là quyết định của chị." Thật ra Diệp Vũ cũng không muốn làm chị gái mình khó xử chỉ là cậu không thể không làm rõ vấn đề quan trọng này.
Nghe cậu nói Diệp Ly Lạc thấy cũng đúng nhưng rồi cô chỉ cười nhẹ nhàng nói:
"Vậy chị liền gọi là chồng nhé."
Diệp Vũ kinh ngạc còn tưởng mình nghe nhầm.
Chị gái vừa nói gì cơ? Ý chị ấy nói là gọi anh rể là chồng? Không phải chị gái không hề thích anh rể sao? Lẽ nào chị ấy nhìn thấy ưu điểm của anh rể nên thay đổi rồi?
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu khiến Diệp Vũ ngày càng hoài nghi chỉ tiếc cậu truy hỏi thế nào chị gái cũng chỉ cười khiến cậu cũng phải bất lực, xem ra chỉ có thể tìm hiểu từ chỗ anh rể.
"Cốc cốc cốc."
Ngồi trong phòng Lục Thẩm Quân đang xem tài liệu trên máy tính mà Thẩm Xuyên gửi đến.
Nghe tiếng gõ cửa anh không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục gõ phím vừa nói:
"Vào đi."
"Cạch!" Diệp Ly Lạc mở cửa cùng Diệp Vũ bước vào.
Lục Thẩm Quân vừa nhìn thấy hai người một trước một sau bước vào thì hơi sửng sốt:
"Em về rồi sao?"
Diệp Ly Lạc tươi cười tâm trạng hôm nay thập phần vui vẻ.
Cô bước nhanh đến gần Lục Thẩm Quân nghiêng người chính là hôn một cái lên môi anh.
"Chồng, em về rồi."
Lục Thẩm Quân kinh ngạc, trong đáy mắt xẹt qua một tia vui sướng.
Nụ hôn nhẹ xẹt qua làm anh có chút lưu luyến.
Diệp Vũ đi phía sau trừng lớn mắt, đôi con mắt thật muốn rớt cả ra ngoài.
Không thể tưởng tượng nổi, cậu đang nhìn thấy cái gì thế này? Chị gái...! chị gái...? Nhất thời Diệp Vũ có cảm giác hôm nay chị gái nhất định là uống nhầm thuốc rồi nếu không sao có thể thân mật với anh rể như vậy còn gọi anh ấy là chồng.
Cũng khó trách Diệp Vũ có suy nghĩ như thế.
Dù sao trong lòng cậu vẫn luôn cho rằng Diệp Ly Lạc bất mãn với mối hôn sự được sắp đặt này vì vậy làm sao có thể thích người chồng tự nhiên từ trên trời rơi xuống này chứ.
Nhưng Diệp Vũ đâu biết chị gái cậu chung quy cũng không phải chị gái cậu.
Thân xác là của chị gái nhưng linh hồn thì không phải nữa rồi.
Lục Thẩm Quân kéo Diệp Ly Lạc ngồi xuống cạnh mình hảo hảo xem xét một lượt đột nhiên lúc này mới ý thức được trong phòng vẫn còn người, anh ngại ngùng ho khan một tiếng.
"Tiểu Vũ..."
Nhưng mà nhìn thấy cái vẻ mặt như gặp quỷ kia của Diệp Vũ lời đến cỏ họng lại không phát ra được.
Ánh mắt Diệp Ly Lạc đong đầy ý cười.
Bộ dạng này của Diệp Vũ nhìn vào trong mắt cô lại thật đáng yêu a.
Nếu không phải bị Lục Thẩm Quân ôm chặt eo cô cũng thật muốn tiến lên hung hăng véo má cậu một cái.
Cũng không biết Diệp Vũ mà biết được chị gái yêu quý của mình có suy nghĩ này sẽ có biểu cảm gì nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể trách được một trận truy hỏi từ Diệp Vũ.
"Chị, chị và anh rể rốt cuộc là sao vậy? Không phải chị nói chị không thích anh rể sao? Lần trước khi chị gọi điện cho em còn nằng nặc muốn ly hôn cơ mà?..."
Diệp Ly Lạc nhìn em trai như hung thần áp sát sắc mặt cũng không nhịn được mà đen lại.
Cô búng vào trán Diệp Vũ một cái.
"Chưa nghe câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén sao?"
Diệp Vũ ôm trán kêu đau một cái nhưng nghe chị gái nói lại a lên như đã hiểu ra.
Nếu vừa nãy là khó tin kinh ngạc thì hiện tại chính là vui mừng vạn phần.
"Chị, cuối cùng chị cũng nhìn ra anh rể thật lòng đối xử tốt với chị rồi."
Không đâu! Là Diệp Ly Lạc cô nhìn ra chứ không phải chị gái cậu ta nhìn ra.
Nhưng không phải đều như nhau sao? Diệp Ly Lạc nghĩ vậy trong lòng cũng gật đầu.
Xuyên vào thân thể này rồi thì hai là một, cô việc gì phải quan trọng vấn đề này nữa chứ.
"Được rồi mau ra ăn đi, anh rể em đang đợi kìa."
"Vâng." Diệp Vũ gật đầu như mổ thóc.
Coi như không uổng công cậu vì chị gái mà lo nghĩ đến mất ăn mất ngủ nữa rồi.
Cứ nghĩ đến mỗi lần nghe tin chị gái và anh rể cãi nhau là cậu lại lo lắng tìm đủ mọi cách để chị gái có thể thấy được ưu điểm của anh rể nhưng chị gái ở trước mặt cậu thì một bộ dáng gật đầu sau lưng lại qua lại với Mạc Tư Lăng khiến anh rể vô cùng thất vọng.
Người làm em như cậu cũng thấy bất lực.
Nhưng bây giờ nhìn chị gái và anh rể vợ chồng yêu thương gắn bó tình cảm như vậy viên đá luôn treo nặng trong lòng cậu cũng đã buông xuống được rồi.
Cho dù thế nào tâm nguyện lớn nhất trong lòng cậu chính là chị gái có thể hạnh phúc, có thể tìm được một người đáng để dựa vào.