Một Đời Một Kiếp Chỉ Thương Một Người

Chương 71: Chương 71





Diệp Vũ đứng đó mang theo một loại cảm giác khiến người ta không tự chủ mà phải liếc nhìn, không tự chủ mà cảm thán kinh ngạc.

Nhưng Diệp Vũ không để tâm, trong ánh mắt trong veo như hồ nước của cậu chỉ chứa bóng dáng của chị gái mình.
Cậu thành thục mở cửa xe rồi quay sang Diệp Ly Lạc: "Chị mau lên xe đi."
Diệp Ly Lạc trong lòng hơi bối rối bất ngờ nhưng không thể hiện ra ngoài mà tươi cười vui vẻ như thường.
Diệp Vũ lần này đến đón làm cô có chút không kịp chuẩn bị vì vậy có phần luống cuống gượng gạo.
Diệp Vũ vừa lái xe vừa nhìn chị gái, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của chị, cậu ta thầm đắc ý, cho dù đã lấy chồng nhưng nhan sắc của chị gái chỉ có lên chứ không có kém.
"Vốn dĩ là anh rể đến đón chị nhưng em đã bảo với anh ấy hôm nay em rảnh cứ để em."
Khi nhắc đến hai chữ "anh rể" đôi mắt Diệp Vũ càng trở lên đắc ý.

Chính là cậu ta cực vui vẻ khi có một người anh rể xuất sắc như Lục Thẩm Quân nhưng nghĩ đến thái độ của chị mình, khuôn mặt vừa hớn hở liền xụ xuống.
Diệp Ly Lạc thu vào toàn bộ biểu cảm của em trai, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm.

Nếu cô đã chọn trở thành Diệp Ly Lạc của thể giới này vậy cô cũng chính là chị gái của Diệp Vũ.


Cho dù điều này đối với cô có khó khăn đến đâu cô đều phải làm.
"Sao chị nhìn em hôm nay lại gầy đi rồi."
Giọng nói cô quan tâm có có chút trách cứ.

Diệp Vũ đoán rằng chị gái không muốn nhắc đến chuyện kia lên cũng đành thở dài trong lòng.

Xem ra chị gái của cậu vẫn là không nhìn ra được điểm tốt của anh rể.
"Em đâu có gầy ngược lại là chị kìa, nhìn tay chị còn nhỏ hơn cả tay em nữa."
Thấy cánh tay Diệp Ly Lạc thon nhỏ rõ xinh đẹp nhưng Diệp Vũ lại thập phần bất mãn.
"Em đã kêu chị đừng nên tham gia cái giới giải trí làm gì mà lại cứ không nghe.

Giờ xem trông chị gầy nhom như bộ xương vậy."
Khóe miệng Diệp Ly Lạc giật giật.

Gầy nhom như bộ xương? Em trai này đúng là hài hước thật!
"Chị, hay chị đóng phim nữa, chị cứ ở nhà em nuôi chị là được."
Ánh mắt Diệp Vũ chân thành khuyên bảo, bộ dáng này thật giống như một ông cụ non khiến Diệp Ly Lạc bật cười.

Cô xoa đầu Diệp Vũ:
"Nhóc con, thân em còn chưa nuôi nổi mà dám nói nuôi chị sao?"
Diệp Vũ bất mãn khi bị chị gái khinh thường:
"Hừ! Cho dù là có mười người giống chị em cũng nuôi được."
Trông Diệp Vũ chỉ giống như cậu thanh niên nói lời ba hoa khoác lác nhưng Diệp Ly Lạc biết điều cậu nói là sự thật.
Nếu nói đến trong Diệp gia người nào thông minh tài giỏi nhất người ta nhất định sẽ nghĩ đến vị thiếu gia nhỏ tuổi nhất của Diệp gia, Diệp Vũ.
Cậu còn nhỏ nhưng đã bộc lộ thiên phú của mình vì vậy đã được cả nhà xem trọng như viên ngọc quý mà nâng niu.

Chỉ là năm đó Diệp Vũ vốn thì được vào trường đại học yêu thích của mình nhưng vì Diệp Ly Lạc bất ngờ bị ốm Diệp Vũ quyết định bỏ thi ở lại chăm sóc chị cũng vì thế cậu lỡ mất cơ hội vào trường đại học này cũng đồng thời tăng thêm sự chán ghét của người Diệp gia với Diệp Ly Lạc.


Diệp Ly Lạc đối với chuyện này vẫn luôn cảm thấy áy náy nhưng những năm qua cô biết Diệp Vũ không hề oán trách cô, cậu đã dừng thực lực của mình để khẳng định giá trị của mình.

Bây giờ Diệp Vũ là ai chứ? Cậu chẳng còn là nhóc con hay trốn sau lưng chị gái nữa.

Cậu chẳng còn là đứa trẻ không hiểu chuyện suy nghĩ ngây thơ.

Giờ cậu chính là nhiếp ảnh nổi tiếng trong nước được tất cả mọi người chào đón đến Diệp Ly Lạc cũng không thể sánh bằng.
"Nhưng mà Tiểu Vũ, chị thích công việc này."
Nếu như trước đây chỉ là tò mò muốn thử thì lần này cô là nghiêm túc.

Khi tiếp xúc lâu dần cô phát hiện công việc này đối với cô thật sự rất hợp, cũng rất có tinh thần nhiệt huyết.

Cô đóng phim không phải vì bản thân thiếu tiền muốn nổi tiếng mà là đó là điều cô thích.
Nghe cô nói vậy Diệp Vũ hơi ngơ ngác.

Cậu nhìn ra được chị gái đang nói hết sức nghiêm túc nhưng mà chị ấy từ khi nào lại hứng thú với nó, trước đây đâu phải vậy.

Nhưng cuối cùng Diệp Vũ vẫn thỏa hiệp.


"Chỉ cần chị thích là được, chp dù chị làm gì em cũng ủng hộ chị.

Chỉ cần em ở đây em sẽ không để ai bắt nạt chị."
Hồi nhỏ chính là chị gái nhiều lần bảo vệ cậu trước nguy hiểm cậu vẫn luôn nhớ.

Khi bạn bè bắt nạt cậu là chị gái chạy ra đánh lại mấy tên đó cho cậu.

Khi cậu bị cha mẹ trách mắng là chị gái đứng ra biện minh cho cậu.

Khi cậu gặp chuyện vẫn luôn là chị gái ở bên che chở chưa từng một câu oán trách cậu rắc rối.

Giờ cậu lớn rồi, cậu nhất định sẽ che chở thật tốt cho chị, nhất định không để kẻ nào làm tổn thương chị.